Dạ Dao Quang sao còn ngồi yên được? Lúc này cô đang dọn dẹp hành lí, viết một lá thư. Vì Tiểu Quai Quai bị Tuyên Lân mang đi, cô chỉ có thể nhờ Trường Diên truyền tin giúp cô, để Qua Vô Âm biết cô đã xuất quan. Nếu nàng cần giúp một tay, chắc chắn phải truyền tin cho cô.
Dạ Dao Quang có thể ngự kiếm đi từ duyên sinh quan đến Đế đô, chẳng qua cũng chỉ hơn một ngày một chút. Cô trực tiếp đến nam viên Đế đô vì Dạ Khai Dương và Tuyên Lân chắc chắn đang ở nam viên. Đây là lần đầu Dạ Dao Quang đến nam viên. Thật ra một mảnh đất tùy tiện vứt đi ở nam viên này cũng có để gặp phải một vị quan lớn. Chẳng qua nam viên vẫn cách xa hoàng cung, người phải lên triều chắc chắn sẽ không chọn chỗ này để ở, cùng lắm chỉ là quan nghỉ hưu lui tới. Nhưng nếu nói đến thời điểm náo nhiệt nhất trong năm của nam viên thì đó nhất định là mùa thu.
Bởi vì dù bản thân hoàng đế triều Nguyên không am hiểu săn thú và cưỡi ngựa bắn cung thì cũng noi gương theo sở thích và hứng thú của hai vị Thái Tổ và Thánh Tổ hoàng đế, đó chính là săn bắn mùa thu. Một số vị vua coi đây là cơ hội để thoải mái lười biếng. Nhưng kim thượng tuyệt đối là một vị vua thích săn thú thật sự. Nam viên vốn được xây dựng ở sát biên giới khu săn bắn hoàng gia, gần như nhà nào trong viên cũng đều có hồ nước nóng. Vào mùa thu dù có ý đồ hay không, chắc chắn đều sẽ đến nam viên.
Mà lúc này vừa đúng vào đầu thu. Tính thời gian thì hoàng đế cũng nên tới săn bắn mùa thu rồi.
Dạ Dao Quang chỉ vừa mới tiến vào phạm vi của biệt trang nam viên đã bị kiến trúc tinh xảo, khí thế hào hùng của một tòa nhà hấp dẫn. Đây chỉ mới là nơi ở riêng của quan lại, cũng đã không kém hơn vương cung Lưu Cầu. Không biết biệt cung nam viên thật sự sẽ là cảnh tượng ra sao nữa.
Diện tích sân ở nam viên khá lớn, Dạ Dao Quang đã cảm giác được trong mỗi nhà đều có người âm thầm canh gác. Chỉ sợ ở trong bất kì nhà nào cũng đều là người triều đình, cũng có thể là nhân vật gió mưa thất thường. Cô nhẹ nhàng không quấy rầy đi vào nhà mình. Lúc vào cô đã thấy hai chữ “Dạ phủ” rõ ràng trên bảng, là chữ Ôn Đình Trạm đích thân viết.
Người đầu tiên Dạ Dao Quang gặp là Ấu Ly đi ra từ cửa, theo sau Ấu Ly là hai nha hoàn. Trong khoảnh khắc thấy Dạ Dao Quang, cả người Ấu Ly cứng lại, khóe mắt chợt đỏ lên, bay nhào tới. Ấu Ly luôn xem trọng quy củ cũng quên cả hành lễ, giọng nàng nghẹn ngào có chút chần chừ gọi: “Cô nương.”
“Là cô nương của ngươi đã trở về, không phải ảo giác.” Dạ Dao Quang gỡ khăn lụa bên hông Ấu Ly xuống, đích thân lau nước mắt cho nàng rồi mới an ủi nói:
“Khóc nữa lớp trang điểm sẽ trôi mất.”
“Cô nương, có thể coi là người đã về, nô tỳ nhớ người quá.” Ấu Ly muốn cười, tiếc là không cầm được nước mắt chảy xuống, bộ dạng trở nên rất buồn cười, một lúc lâu mới khôi phục lại.
“Cô nương người có đói bụng không? Đi đường lâu có mệt không? Bây giờ ánh mặt trời độc lắm, nô tỳ bảo người đi múc nước, người nghỉ trước đi.”
“Dẫn ta đi gặp Minh Quang trước.” Dạ Dao Quang kéo Ấu Ly lại.
“Lúc này Tuyên công tử không có trong phủ.” Ấu Ly xoay người dặn dò hai nha hoàn theo sau nàng, để họ nhanh chóng chuẩn bị. Hai nha hoàn được Ấu Ly dạy dỗ vô cùng tốt, dù không kìm được tò mò về Dạ Dao Quang nhưng vẫn hành lễ rồi nhanh chóng lui xuống.
“Đi đâu?” Biết Tuyên Lân không ở đây, Dạ Dao Quang chỉ có thể theo Ấu Ly đến chính viện trước.
“Vì việc của vương gia.” Ấu Ly nhẹ giọng thở dài một hơi.
“Rốt cuộc tại sao Sĩ Duệ lại bị bệ hạ giam lỏng?” Dạ Dao Quang lo lắng vội hỏi.
Ấu Ly rót một chén nước đưa cho Dạ Dao Quang rồi mới nói: “Nô tỳ cũng không biết nhiều. Chỉ biết là nửa tháng trước, bệ hạ giữ vương gia ở lại cung, hôm sau bệ hạ chỉ nói vương gia bất kính với quân vương, ra lệnh bắt ép vương gia ở trong cung suy nghĩ.”
Nghĩ cũng biết, chuyện như vậy Ấu Ly không thể nghe được, nàng cũng không thể tìm Tuyên Lân để tìm hiểu. Dạ Dao Quang gật đầu ý bảo cô đã biết, sau đó tắm rửa thay đồ, dùng vài món. Trời đã tối, Dạ Dao Quang luôn chờ Dạ Khai Dương và Tuyên Lân quay về. Dạ Khai Dương đã sáu tuổi do đích thân Tuyên Lân dạy dỗ, bây giờ nói tình như cha con với Tuyên Lân cũng không quá đáng. Nghe Ấu Ly kệ lại nhiều chuyện trong hai năm qua, Dạ Dao Quang không khỏi nâng nhẹ khóe môi.
Mãi đến khuya, Tuyên Lân và Dạ Khai Dương mới về. Thấy Dạ Dao Quang, Dạ Khai Dương hưng phấn nhào vào lòng mẹ: “Mẹ, mẹ...”
Cô ôm Dạ Khai Dương một cái thật chặt. Dạ Dao Quang ngửi hơi thở của nó, một tình cảm ấm áp tràn vào lòng, vây lấy trái tim Dao Quang: “Con trai, mẹ cũng nhớ con.”
Nói xong cô hung hăng hôn lên mặt Dạ Khai Dương một cái, sau đó nhìn người đứng cách đó không xa, trên trán Tuyên Lân có vẻ hơi mệt mỏi. Dạ Dao Quang tranh thủ ôm chặt Dạ Khai Dương rồi để Tuyên Lân đi vào. Ăn tối cùng nhau, Dạ Dao Quang mới nói: “Minh Quang, để ta bắt mạch cho cậu một chút.”
“Được.” Tuyên Lân không chần chờ vươn cổ tay ra.
Lòng Dạ Dao Quang hơi lo lắng vươn hai ngón tay đặt lên cổ tay Tuyên Lân. Sau khi dò xét vô cùng tỉ mỉ và xác nhận lại năm lần bảy lượt, Dạ Dao Quang thở dài một hơi: “Minh Quang, Mạch đại ca đã nói cậu không thể suy nghĩ quá nhiều. Thân thể cậu rất tốt, chẳng qua hơi uể oải, cậu sớm nghỉ đi.”
“Ừ, việc của Thuần Vương, mai ta sẽ nói lại với cô.” Tuyên Lân cười đứng lên, được A Kỳ đỡ về phòng mình.
Dạ Dao Quang dắt Dạ Khai Dương về phòng của nó, tự mình tắm cho nó, sau đó mới dỗ nó ngủ, nói chuyện cũ cho nó nghe rồi ngủ lại phòng của Dạ Khai Dương.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Dạ Dao Quang đích thân mặc thường phục cho Dạ Khai Dương, nhìn đường may trên đồ nó: “Đây không phải đường may của Ấu Ly, ai đã làm quần áo này cho con?”
“Là Nghi Ninh.” Dạ Khai Dương trả lời.
“Đường may của Nghi Ninh ngày càng trở nên tỉ mỉ rồi.” Dạ Dao Quang nói, nhìn Nghi Ninh và Nghi Phương bê nước vào phòng. Vì Dạ Khai Dương và Tuyên Lân tới đây, nhà cũ chỉ giữ lại một nhà ba người A Ni Á để trông coi, toàn bộ những người còn lại đều tới đây.
“Đã lâu chưa được nghe cô nương khen ngợi, không uổng công nô tỳ cắn răng học, đâm sưng cả ngón tay.” Nghi Ninh đã là đại cô nương mười bảy tuổi, không còn tính khí trẻ con ban đầu. Ngũ quan không tính là đẹp nhưng có lẽ vì chăm chỉ dưỡng ẩm, lại chăm chỉ luyện võ nên mặt mũi rất sáng sủa, đoan chính, có một dáng vẻ làm người ta không quên.
“Nhưng cô nương còn chưa thấy thân thủ của nha đầu đó, ép Vệ Kinh không còn chỗ đánh trả.” Nghi Phương ở bên vừa đưa khăn được vắt xong cho Dạ Dao Quang vừa nói.
Dạ Dao Quang lau mặt cho Dạ Khai Dương, nhướng mày liếc mắt nhìn Nghi Ninh. Ngoài Vệ Truất ra thì thân thủ của Vệ Kinh được xem là cao cường nhất do Ôn Đình Trạm dạy bảo, sao có thể đánh đồng với Nghi Ninh được. Thấy mặt Nghi Ninh đỏ ửng vì bị Nghi Phương trêu ghẹo, cô nghĩ cô đã hiểu đại khái được điều gì, không khỏi cười cười. Xem ra cô phải làm một hai việc vui trong phủ, để trong phủ vui vẻ thêm một tí.