Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1296: Chương 1296: Song kiếm hợp bích




Đối với tuyệt kỹ của Cổ Cứu, Dạ Dao Quang thắc mắc chẳng lẽ không phải vẽ tranh sao?

Ngày hôm sau, Ôn Đình Trạm thần thần bí bí đem Cổ Cứu tới nhà lao, nói là đi nhìn xem con trai của Hồ Hiếu thế nào, nhưng thời điểm trở về lại dẫn theo một nam tử ăn mặc đơn bạc có chút lôi thôi. Ôn Đình Trạm đem người này đẩy tới cho Vương Mộc: “Đưa hắn tắm rửa sạch sẽ rồi dẫn tới viện Cổ công tử.”

Dạ Dao Quang không chú ý tới điều này, nàng nhìn chằm chằm Vương Nhất Lâm cùng Vương Sâm trong tay hòm lớn hòm nhỏ đứng phía sau Ôn Đình Trạm. Một mùi hương tràn ra, Dạ Dao Quang tuy rằng ở thời đại này rất ít khi trang điểm, nhưng ngửi qua cũng biết đây là phấn bột nước: “Chàng mua nhiều phấn bột như vậy làm gì?”

“Ta chưa từng mua những thứ này cho phu nhân, ta không thể mua để đổi lấy niềm vui của phu nhân sao?” Ôn Đình Trạm đáp lời.

Dạ Dao Quang mắt trợn trắng: “Ôn Đình Trạm, chàng đã biết phối hương lại biết y lý. Không cần nói những thứ son phấn không tốt cho thai nhi thì chắc chắn chàng cũng biết, bình thường chỉ cần đồ ăn hơi có chút hàn tính đã không cho muội ăn rồi, chàng nghĩ muội ngốc như vậy sao? Thành thật khai mau, ngươi tính toán đưa cho tiểu nhân tình nào đúng không?”

“Đưa cho tiểu nhân tình này được không?” Bàn tay Ôn Đình Trạm dán lên phần bụng nhô của Dạ Dao Quang.

Mắt Dạ Dao Quang như sắp rơi ra tới nơi.

Ôn Đình Trạm lúc này mới thu hồi thần sắc đùa giỡn với nàng: “Đưa cho Chi Nam.”

Cũng may Dạ Dao Quang lúc này không uống nước, bằng không chỉ sợ muốn phun ra sạch sẽ: “Chàng đưa cho một đại nam nhân nhiều son phấn như vậy...”

Cổ Cứu nhìn rõ ràng là một nam tử bình thường, thế gian này có mấy nam tử thích tô son điểm phấn?

Ôn Đình Trạm cười kéo tay Dạ Dao Quang đi tới viện của Cổ Cứu: “Đi xem xem những thứ nàng chưa biết...”

Đến trong viện, liền nhìn thấy Cổ Cứu về trước Ôn Đình Trạm được một lúc, hắn đã lấy ra toàn bộ dụng cụ vẽ tranh, vài bộ bút họa phẩm chất không đồng nhất, còn có loại bút dùng để trang điểm mi mắt cho nữ nhân, Dạ Dao Quang cảm thấy trong đầu lơ mơ.

Rất nhanh, người bị Ôn Đình Trạm ném cho Vương Mộc đã được tẩy rửa sạch sẽ đưa tới, Ôn Đình Trạm để hắn ngồi lên trên một cái ghế. Dạ Dao Quang nhìn Cổ Cứu đang lúi húi pha màu, sau đó bôi vẽ loạn lên trên mặt người này, lúc này dùng tới không ít phấn bột nước. Bởi vì thần hình Cổ Cứu liên tục che chắn ở chính diện, Dạ Dao Quang nhìn không rõ hắn đang vẽ cái gì cho nên rất tò mò.

Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang ngồi sang bên cạnh. Đại khái thời gian trôi qua khoảng nửa canh giờ, Cổ Cứu lúc này đứng tránh qua một bên, Dạ Dao Quang giương mắt nhìn tới, kinh hãi không biết hình dung như thế nào! Người này thế nhưng giống con trai Hồ Hiếu y như đúc.

Không, không phải giống nhau như đúc, mà là bị Cổ Cứu cho vẽ ra giống như đúc.

“Đây là hết khả năng?” Ôn Đình Trạm ngược lại không thấy chút ngạc nhiên nào, chậm rãi đứng lên... “Còn kém một chút.” Cổ Cứu liền xoay người, từ một bên bưng ra một chén nhỏ nước màu vàng nhạt, đem tấm lụa trắng mỏng manh tẩm ướt trong nước, sau đó phảng phất như lớp màng mỏng đắp lên mặt người kia.

Ước chừng một nén nhang trôi qua, tấm trắng nhuộm vàng mới rơi xuống dưới, gương mặt người kia vẫn là bộ dáng con trai Hồ Hiếu, Dạ Dao Quang nhịn không được muốn tiến đến gần xem xét. Dù sao thì đối phương vẫn nam nhân, Dạ Dao Quang vẫn nhịn xuống.

“Hai người làm cái gì thế?” Dạ Dao Quang đã đoán được, Ôn Đình Trạm là muốn để người này đi thế thân cho con trai của Hồ Hiếu, “Làm một tấm mặt nạ da người sao?”

“Mặt nạ da người là ta thay Đơn Cửu Từ tự bố trí cho chính mình.” Ôn Đình Trạm giải thích cho Dạ Dao Quang nghe, “Đơn Cửu Từ hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Hồ Đình mới là chủ mưu án thuế ngân, mà ta đã bắt con trai Hồ Hiếu đưa tới gặp bệ hạ, hắn tất nhiên đã biết ta đang dùng kế dụ địch. Khả năng cao hắn sẽ đi nói cho Hồ Đình, hơn nữa ngăn cản Hồ Đình tới cướp pháp trường. Đây cũng là một trong những khảo nghiệm của ta, nhìn xem Hồ Đình có thể không vượt qua sự uy hiếp của Đơn Cửu Từ mà ngồi nhìn chi tử Hồ Hiếu thay hắn chết hay không.”

“Muội đã biết.”

Dạ Dao Quang nhát mắt hiểu rõ Ôn Đình Trạm an bài thế nào, nếu như lúc này Hồ Đình vẫn tiếp tục để cho Đơn Cửu Từ cản trở hoặc uy hiếp, Ôn Đình Trạm sẽ chân chính không cho hắn khả năng xoay chuyển. Nhưng nếu như Hồ Đình có thể dũng cảm xông qua sự cản trở của Đơn Cửu Từ, vậy hắn sẽ có một cơ hội.

Nhưng giết chi tử Hồ Hiếu là thánh chỉ của bệ hạ, không có khả năng lật lại, một khi Hồ Đình không kịp thời đuổi tới, hoặc trực tiếp rút lui, phạm nhân bị phán tội vẫn phải bị hành quyết, bằng không chính là đánh thẳng vào mặt bệ hạ.

Hơn nữa Đơn Cửu Từ biết rõ, Ôn Đình Trạm sẽ không giết người vô tội, rất dễ suy đoán con trai Hồ Hiếu là giả, nếu như dùng mặt nạ da người, vậy sẽ bị Đơn Cửu Từ nắm nhược điểm, đến lúc đó Ôn Đình Trạm cũng khó thoát tội tư túng phạm nhân, làm chuyện di hoa tiếp mộc như vậy, một khi bại lộ, đó là coi rẻ thánh thượng.

Tội chặt đầu cũng không đủ. Người này chắc chắn là Ôn Đình Trạm chọn từ một trong những tử tù, trước sau gì cũng phải chết, giúp hắn làm một việc, để hắn cam tâm tình nguyện chết sớm hơn một chút.

Dạ Dao Quang cũng không bài xích cách làm này của Ôn Đình Trạm, đối phương cũng cam tâm tình nguyện trao đổi, được lợi ích tất nhiên cũng phải đánh đổi.

“Mực vẽ nàysẽ không bị xóa đi sao?” Dạ Dao Quang dí sát vào xem.

“Mực nước ban đầu sẽ bị tẩy rơi.” Cổ Cứu bưng bát thuốc nước màu vàng nhạt kia tới, “Thế nhưng Doãn Hòa chế ra loại thuốc nước này hiệu quả rất tốt. Ta đã thí nghiệm nhiều lần, trong vòng mười lăm ngày dù làm thế nào cũng rửa không sạch, chỉ có thể đợi đến khi hết dược hiệu mới có thể xóa.”

“Lợi hại.” Dạ Dao Quang không khỏi đưa ra hai tay, cho mỗi người một like.

Dạ Dao Quang lúc này mới hiểu được vì sao Cổ Cứu ở trong lòng Ôn Đình Trạm có một vị trí sánh ngang bằng Tuyên Lân, liên thủ với nhau như vậy làm Dạ Dao Quang nghĩ tới lúc trước ở Bảo Định phủ, Tuyên Lân cũng phối hợp với Ôn Đình Trạm đối phó với Liễu lão đầu tử tâm đầu ý hợp.

Song kiếm hợp bích, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

“Chút tài mọn mà thôi.” Cổ Cứu khiêm tốn nói.

“Chi Nam, cậu làm sao có thể có kỹ thuật trang điểm dịch dung này, hơn nữa còn nhuần nhuyễn như thế.” Dạ Dao Quang nhìn không phân biệt được thật giả. Ở thời điểm trước, cũng không phải nàng chưa từng nhìn thấy kỹ thuật này, nhưng người có bản lĩnh làm hoàn hảo như vậy không nhiều. Đều là cao thủ trong việc trang điểm họa dung, nhưng những đồ trang điểm cũng không sánh bằng, thứ Cổ Cứu dùng là thuốc màu vẽ tranh có pha ít phấn bột nước.

“Kỳ thực không khó, ta coi khuôn mặt hắn như một tời giấy trắng. Hôm nay ta đã gặp qua vị công tử kia, liền phác họa lại diện mạo lên tờ giấy trắng, chẳng qua so với việc vẽ lên giấy thì cần lưu tâm thêm một chút ít thôi.” Cổ Cứu thực nhẹ nhàng nói với Dạ Dao Quang, “Kỳ thực so với sơn xuyên vạn vật, ta khi học họa, cần kỹ năng nhất chính là họa mặt người, mỗi một khuôn mặt đều là một phong thái bất đồng.”

Loại kỹ năng này không đồng nhất đối với từng người, cho nên Dạ Dao Quang rất khó tưởng tượng, trong lòng càng thêm khâm phục không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.