“Chuyện này có gì không ổn?” Có người hỏi lại, chuyển một vòng như vậy là có thể rửa sạch hiềm nghi.
“Thuế ngân bị đánh cắp, tra không thấy hướng đi, hạ quan nghĩ bất kỳ vị đại nhân nào đi thăm dò, đều sẽ tra tới đầu Liễu gia. Dù sao ngoại trừ Liễu gia, không người nào có thể hội tụ ba yếu tố thiên thời địa lợi nhân hoà.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói, “Hạ quan muốn hỏi các vị đại nhân, Liễu gia lấy trộm thuế ngân vì mục đích gì?”
Câu hỏi này vừa ra đúng là làm cho người ta nghẹn. Liễu gia thiếu tiền ư? Tiền ai cũng thiếu, nhưng Liễu gia có Liễu Cư Mân cùng Liễu Cư Yến, muốn có tiền thì thiếu gì thủ đoạn, nếu có thể bắt được nhược điểm của Tào Cung, uy hiếp Tào Cung, chứng minh Liễu Cư Mân không ngu, không ngu thì sao phải đi động tới thuế ngân?
Bọn họ đều là người làm quan, đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, trừ phi đầu óc bị lừa đá, bằng không muốn có bạc không có khả năng dùng cách đánh chủ ý lên thuế ngân, một khi tra liền lập tức tra tới chính mình.
“Liễu đại nhân nếu như trong sạch, vì sao ngài ấy sau khi phát hiện thuế ngân không tự mình giao nộp lại?” Có người tiếp tục phản bác.
Ôn Đình Trạm nhìn về phía người này: “Thạch đại nhân, nếu đổi lại là đại nhân, đại nhân đem một nửa thuế ngân nộp lên, sau đó phải tiếp tục nghĩ tới một nửa còn lại để giao sao?”
“Tất nhiên là...” Mới tra được một nửa thuế ngân.
Bằng không cứ như vậy giao lên, chẳng những không chứng minh được sự trong sạch, ngược lại còn bị vu tội nuốt một nửa, hơn nữa thuế ngân làm sao lại rơi vào tay mình, chính mình cũng không thể nói rõ. Thiên hạ khó nhất chính là vạ miệng. Không có chứng cứ rõ ràng, một nửa thuế ngân vu oan đến tay, tất nhiên là có người gây bất lợi cho mình, ai cũng đều sẽ nghĩ như vậy. Giờ này tự mình ló ra, chẳng phải tư làm mất mặt?
“Hành vi của Liễu đại nhân vốn dĩ chính là hành vi thường tình của con người.” Ôn Đình Trạm thu hồi ánh mắt trả lời, “Bất quá Liễu đại nhân dưới sự soi xét của ta lại lựa chọn con đường bí quá hoá liều.”
“Bí quá hoá liều?” Toàn bộ người trong điện cơ hồ nhất thời đồng loạt suy nghĩ Liễu Cư Mân muốn làm gì.
“Ôn đại nhân có chứng cớ gì?”
“Hạ quan tất nhiên đã có chứng cớ. Liễu đại nhân âm thầm liên lạc người để nung lại bạc thì bị ta bắt được.” Ôn Đình Trạm từ trong cổ tay áo rút ra một tờ giấy đưa cho nội thị, “Đây là khế ước hai bên ký kết với nhau, mặt trên có dấu tay của Liễu đại nhân cùng dấu gốc của ấn triện bên kia, bệ hạ minh giám.”
Hưng Hoa đế nhìn đến khế ước, tay vỗ mạnh lên mặt bàn: “Liễu Cư Mân thật to gan.”
“Bệ hạ bớt giận.” Ôn Đình Trạm không nhanh không chậm nói, “Khế ước này ít nhất chứng minh một điểm, chính là Liễu đại nhân đích xác không phải chủ mưu đào trộm thuế ngân.”
“Hắn muốn hủy thuế ngân, còn không phải chủ mưu!” Có người nhảy ra nói.
“Nếu như Liễu đại nhân là chủ mưu, sớm có tâm hủy bạc, như vậy không cần phải hủy một nửa, một nửa khác lại đem giấu đi, chuyện này không khác gì kề sẵn một con dao cạnh cổ.” Ôn Đình Trạm khẽ cười nói, “Hay đây là cách làm việc của Phùng đại nhân?”
Người nọ mặt chớp mắt đỏ lên, phẫn nộ lui vào.
“Được, cứ cho là chứng minh Liễu Cư Mân không phải chủ mưu án thuế ngân. Vậy Ôn đại nhân như thế nào chắc chắn một nửa thuế ngân còn lại ở trong quan tài Liễu lão thái gia?” Lại bộ thượng thư hỏi Ôn Đình Trạm.
“Nếu như Liễu đại nhân không phải chủ mưu, số thuế ngân này bị người khác trộm được rồi để ở Liễu gia, tất nhiên là muốn hãm hại Liễu gia.” Ôn Đình Trạm chậm rãi thay đổi mục đích ban đầu của chủ mưu, đem toàn bộ nguyên do nhằm vào Liễu gia, “Nói vậy người đứng sau lưng kia không cần phải dùng số thuế ngân này đi hãm hại người khác mà một nửa thuế ngân còn lại chắc chắn vẫn còn ở Liễu gia, không biết chư vị đại nhân có tán thành suy đoán của hạ quan?”
Mọi người đồng loạt quay nhìn nhau, ào ào gật đầu.
Được đáp án như ý, Ôn Đình Trạm mới tiếp tục nói: “Nếu số thuế ngân này ở Liễu gia, hạ quan phái người dò xét toàn bộ Liễu gia cũng không có tra được thuế ngân, cho nên mới lớn mật phỏng đoán, vì thế hạ quan liền cho người tra xét xem quan tài Liễu lão thái gia ở nơi nào...”
Nói xong, Ôn Đình Trạm lại rút từ trong tay áo ra một cuộn giấy đưa cho nội thị: “Mời Bệ hạ xem, đây là kết cầu cùng sức nặng quan tài Liễu lão thái gia, vi thần đã tới nhờ lão thợ thủ công có tiệm quan tài ở Đế Đô hỏi qua, ở đây có lời khai của bọn họ. Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm qua của họ, quan tài của Liễu lão thái gia lớn hơn so với bình thường không ít, hơn nữa với chất liệu như vậy thì quan tài không thể nặng như thực tế.”
Số liệu được trình lên, còn có lời khai của thợ làm quan tài cho Liễu Thị Nhẫm, sở dĩ những số liệu này hoàn toàn chỉ là trùng hợp.
Ở những nhà có người cao tuổi, quan tài kỳ thực đã được chuẩn bị trước, cũng có những số liệu để thợ làm theo, mà quan tài Liễu Thị Nhẫm cũng không ngoại lệ, nhưng quan tài của hắn không phù hợp yêu cầu của Đơn Cửu Từ, cho nên Đơn Cửu Từ đã phá hỏng quan tài nguyên bản của Liễu Thị Nhẫm.
Nhưng đoạn thời gian kia Liễu Thị Nhẫm uống thuốc của Ôn Đình Trạm, tinh thần càng ngày càng tốt, hắn thấy quan tài bị hủy ngược lại là dấu hiệu tốt, chứng minh tuổi thọ hắn còn dài, cũng không vội chuẩn bị một bộ khác. Vì vậy từ lúc quan tài của hắn bị Đơn Cửu Từ phá không lâu, độc tính trong cơ thể của hắn phát ra ngoài, chết cực kỳ vội vàng. Trước khi chết mọi tâm tư của hắn đều dùng để tính kế Ôn Đình Trạm, quan tài của chính mình chưa từng hỏi đến, toàn bộ giao cho tôn tử cùng quản sự.
Đúng thời điểm này, Đơn Cửu Từ đem quan tài đưa đến Liễu gia cứ như vậy mà thành công. Quan tài này đưa đến gấp, tiệm quan tài Đông gia liền cảm thấy quan tài này nặng bất thường, nhưng dưới sự thúc giục của Liễu gia, họ đơn giản kiểm tra một lần, không ai tiếp tục nghĩ nhiều.
Cho nên, còn có lời khai này của Đông gia, quan tài sau khi đóng đưa đến Liễu gia nặng hơn nhiều, hắn cũng không biết là cớ gì?. Mà một phần lời khai này đủ để chứng minh trong quan tài có ngăn khác. Hơn nữa bằng chứng này làm toàn bộ văn võ bá quan đều bị hướng theo tư duy của Ôn Đình Trạm, sinh ra một loại trực giác, số bạc khẳng định ở trong quan tài.
Lúc này, không còn ai phản bác suy luận của Ôn Đình Trạm.
Đại điện lặng im một hồi lâu, có người đứng ra: “Ôn đại nhân, tuy rằng hết thảy suy luận hợp tình hợp lý, nhưng mở quan là bất kính với người chết, nếu Ôn đại nhân đoán sai, quan tài là vì nguyên do khác mà nặng, Ôn đại nhân phải giải thích thế nào cho Liễu gia. Nếu như bệ hạ đáp ứng Ôn đại nhân, bệ hạ giải thích thế nào cho người trong thiên hạ?”
“Hôm qua bệ hạ cũng hỏi qua bản quan.” Ôn Đình Trạm nhìn lại một lượt, “Bản quan nguyện lập giấy sinh tử, nếu như bản quan tìm không ra một nửa số thuế ngân ở trong quan tài Liễu lão thái gia, bản quan cô phụ sự tín nhiệm của bệ hạ, liên lụy đến sự thánh minh của người, nguyện lấy cái chết tạ tội.”
“Minh Duệ hầu nói cẩn thận.” Hộ bộ thượng thư không đồng ý nhìn Ôn Đình Trạm.
Khóe môi Ôn Đình Trạm chợt lóe nụ cười yếu ớt, khom người với Hưng Hoa đế: “Khẩn cầu bệ hạ ân chuẩn.”
Hưng Hoa đế cũng cảm thấy Ôn Đình Trạm có chút khư khư cố chấp, nhưng những điều hắn nói quá vẹn toàn. Hưng hoa đế cũng tin tưởng thuế ngân ở trong quan tài Liễu Thị Nhẫm nhưng ông cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy, cứ thế đợi Ôn Đình Trạm đến lập công.
“Ôn ái khanh đã nghĩ thông suốt?”