Thời gian đột nhiên dừng lại vào thời khắc đó, mọi người đều mở to mắt nhìn hai thiếu niên đáp xuống đất. Tóc của họ bay lộn xộn trong gió, trang phục bọn họ mặc không phải là trang phục của học sinh nhưng dù kiểu dáng thế nào, chất liệu đều giống nhau như đúc. Một người ung dung ưu nhã, một người lại xinh đẹp chói mắt, bức tranh tuyệt mỹ như vậy thật sự khiến tim mọi người đập rộn ràng lên.
“Dừng tay!” Ám vệ của Tuyên Lân vốn còn muốn động thủ cuối cùng cũng dừng lại vì tiếng nói của Tuyên Lân.
“Lui!”
Ám vệ đều nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện, Tuyên Lân ngồi một lát rồi từ xe lăn đứng lên, cảnh này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi. Mọi người đều biết Kỳ Lân công tử không tàn phế, nhưng thân thể hắn vô cùng yếu ớt, nghe nói từ lúc mười lăm tuổi đã không thể đứng lên đi lại nữa. Trong lòng mọi người đều hiểu, có thể đi thì ai lại muốn ngồi xe lăn như kẻ tàn phế vậy.
“Đa tạ tiểu công tử ra tay tương trợ, hạ nhân mạo phạm, Lân ở đây tạ lỗi với tiểu công tử.” Tuyên Lân cúi người với Dạ Dao Quang.
“Người không biết không có tội.” Dạ Dao Quang cảm thấy khi đối mặt với người như Tuyên Lân, bất cứ ai đều không thể chỉ trích được. Trên thực tế cô cũng không sao, nhưng sắc mặt Ôn Đình Trạm lại sầm xuống, Dạ Dao Quang không khỏi len lén nhéo tay cậu.
Sắc mặt Ôn Đình Trạm vẫn không tốt, nhưng ít nhất giọng nói cũng không có gì là không vui: “Tuyên công tử, hôm nay có đấu tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
Nói xong, cũng không cho Tuyên Lân cơ hội đáp lời, cậu buông Dạ Dao Quang rồi đi tới trước mặt Học chính đại nhân Hứa Nguyên và ba vị sơn trưởng của học viện Doanh Thiên, học viện Bạch Lộc và học viện Nhạc Lộc, nói:
“Học chính đại nhân, ba vị trưởng bối, học trò và Tuyên công tử thực lực ngang nhau, thế cờ này một tiếng ba khắc vẫn chưa phân được thắng bại. Hai ngày sau chính là thi văn, rất nhiều học sinh của học viện Nhạc Lộc ngày mai còn phải đi học, ảnh hưởng nhiều đến các học sinh của học viện, chi bằng ngày khác tái chiến.”
Lời nói của Ôn Đình Trạm không khỏi khiến Hứa Nguyên thậm chí tất cả mọi người có hảo cảm, điều này nói ra dựa trên tình hình thực tế, để ý đến mặt mũi của tất cả mọi người ở đây, cũng dễ dàng hóa giải bế tắc này.
“Ôn công tử nói phải, lão phu đến bây giờ còn chưa dùng bữa. Lão phu chính là chủ nhà, làm bữa tiệc mời Học chính đại nhân, hai vị sơn trưởng, còn có Ôn công tử và Tuyên công tử nữa, không biết các vị có nể mặt không?” Sơn trưởng của học viện Nhạc Lộc đứng lên cười nói.
“Ha ha, lão Tống không nói, ta còn không cảm thấy gì, bây giờ đúng thật là bụng đói kêu vang.” Học chính đại nhân đươg nhiên là thuận thế đáp theo, nói với các học sinh có mặt ở đây:
“Trời cũng không còn sớm, hãy mau đi dùng bữa, thế cờ này lão phu kêu người niêm phong lại, đến khi nào hai đại thần đồng muốn đấu lại, lão phu nhất định sẽ thông báo cho mọi người để tránh làm lỡ việc riêng.”
Đề đốc Học chính là ai? Người nắm giữ quyền hành ở trường, hai kỳ thi tuế và khoa. Quan sát ưu khuyết điểm của thầy Nho, sự siêng năng của học viên, khen ngợi những cái tốt, trách cứ những điều không phải. Phàm có cải cách, phải biết giám sát, hỏi thăm.
Ông ấy đã lên tiếng, còn ai dám nói một chữ? Có còn muốn lăn lộn trong bất kỳ học viện nào hay không? Mọi người đương nhiên ngoan ngoãn ai đi đường nấy, Tống sơn trưởng của học viện Nhạc Lộc nhanh chóng dẫn vài người đi dùng bữa. Ông dường như đã sớm sai người chuẩn bị, bọn họ đi không bao lâu, hạ nhân đã nhanh chóng dọn thức ăn lên rồi.
“Lấy trà thay rượu, kính Ôn công tử một ly, gặp được tri kỷ ngàn chén thiếu, Lân lại không thể uống rượu, mong Ôn công tử không chê.” Tuyên Lân nâng chén với Ôn Đình Trạm.
Hứa Nguyên và Tuyên gia có gốc gác với nhau, nghiêm khắc mà nói thì Tuyên Lân có thể gọi ông một tiếng anh rể, vợ kế của ông là thứ nữ của Tuyên gia, biểu tỷ của Tuyên Lân. Hồi nhỏ ông đã từng học ở Tuyên gia, gần như là nhìn Tuyên Lân lớn lên, rất quan tâm Tuyên Lân, còn hiểu Tuyên Lân hơn những người khác. Đời này Tuyên Lân trừ cha mẹ hắn ra, đây là lần đầu tiên hắn chủ động nâng chén với người ngoài, đồng thời cũng là lần đầu tiên nói một câu dài như vậy, tuyệt đối là lần đầu tiên từ trước tới nay. Nhưng thấy đối tượng là Ôn Đình Trạm, ông cũng cảm thấy không có gì đáng trách, hai đứa trẻ tài hoa hơn người này, một trái tim trần thế không hiểu được rất dễ dàng dựa vào nhau.
“Vinh hạnh của Trạm.” Ôn Đình Trạm cũng nâng chén trà, vì Dạ Dao Quang quy định, trừ phi là rượu nhà bọn họ tự ủ, nếu không trước mười tám tuổi cậu không được uống rượu. Vì vậy bất luận ở trường hợp nào, cho đến bây giờ đều là cậu lấy lý do tuổi nhỏ không thích hợp uống rượu mà từ chối.
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt đều lộ ra vui sướng.
Tiện đà, Tuyên Lân cũng nâng chén với Dạ Dao Quang: “Lân thuở nhỏ thân thể yếu ớt, tìm vô số thầy thuốc, kỳ môn dị sĩ cũng đã gặp qua nhiều vô kể nhưng chưa có ai có thể giúp Lân giảm bớt đau đớn, hôm nay đa tạ Dạ công tử.”
“Tuyên công tử đa lễ.” Dạ Dao Quang nâng chén, chỉ cho quan đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn, Dạ Dao Quang uống rượu thứ thiệt, Ôn Đình Trạm muốn ngăn lại thì bị Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn.
Trước mặt nhiều người như vậy, Ôn Đình Trạm cũng sẽ không làm mất mặt Dạ Dao Quang. Tiêu Sĩ Duệ đứng bên cạnh nhìn mà không ngớt buồn cười, nghĩ yêu nghiệt Ôn Đình Trạm này chỉ có Dạ Dao Quang mới có thể thu phục.
“Không biết Dạ công tử làm thế nào giảm bớt được bệnh tình của tiểu Lân?” Bất chợt, Học chính đại nhân lên tiếng hỏi, bất luận là do thân thích hay do yêu thích sự tài hoa của Tuyên Lân, Hứa Nguyên đều vô cùng quan tâm Tuyên Lân. Hơn nữa ông không chỉ một lần chứng kiến Tuyên Lân phát bệnh, lần này mãnh liệt như vậy thì đã sớm bất tỉnh nhân sự rồi, đâu còn có thể có cảm giác ung dung như trút được gánh nặng như bây giờ.
“Kỳ thực ta là người bán tu luyện, cái ta dùng chính là thuật pháp.” Dạ Dao Quang nói ngắn gọn.
“Không biết bệnh của tiểu Lân, Dạ công tử có thể trị hết hay không?” Ánh mắt Hứa Nguyên bỗng sáng lên.
Dạ Dao Quang tiếc nuối lắc đầu: “Vừa rồi ta đã hiểu được bệnh của Tuyên công tử, độc trong người Tuyên công tử vô cùng nặng. Với khả năng hiện tại của ta cũng không thể chữa trị cho Tuyên công tử, ta mới hóa giải một ít bệnh tình của Tuyên công tử cũng đã bất lực rồi.”
Nếu không như vậy thì sao có thể không có sức chống lại tùy tùng của Tuyên Lân.
“Anh rể, mỗi người đều có mệnh của mình, không cần cưỡng cầu.” Tuyên Lân tương đối rộng rãi, không có một chút bi thương nào.
“Tuyên công tử, độc tố bên trong cơ thể cậu là những loại độc nào?” Dạ Dao Quang nhịn không được hỏi một tiếng.
Nếu khí quản của Tuyên Lân không bị tổn hại thì lấy đâu ra phiền toái như vậy.
Tuyên Lân không khỏi cười khổ một tiếng: “Khi còn bé không thể nói năng đi lại, mẫu thân ta tìm kiếm phương pháp trị liệu khắp tứ phương, tuy ta có thể từ từ biết nói biết đi nhưng cơ thể lại ngày một yếu đi, để có sức khỏe tốt…”
Nhất định là lại uống không ít thuốc bổ, Dạ Dao Quang không còn lời nào để nói, đây là hãm hại con trai mà.
“Trước đây vô số đại phu kiểm tra cơ thể của ta đều nói ta không có gì đáng ngại, nhưng ta vẫn không biết nói, mẹ ta vì vậy mà vô cùng lo lắng.” Tuyên Lân không khỏi giải thích cho mẹ.
Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ, Tống sơn trưởng vội vã hoà giải: “Mọi người nhanh dùng bữa, nếm thử mỹ vị của Đầm Châu ta.”
Vì vậy mọi người đều không nói gì nữa, bắt đầu dùng bữa.