Quái Phi Thiên Hạ

Chương 704: Chương 704: Tề tựu tại đảo bồng lai




“Mẹ, người đi đâu vậy?” Vân Phi Ly vừa đi tới phòng mẹ, phát hiện không có ai, cả trái tim đều nhảy lên. Hắn sợ nhất tam thúc lúc này tiếp xúc với mẹ, nhìn thấy hướng mẹ trở về không giống hướng từ viện của Vân Viên mới thoáng yên tâm một chút.

“Ta đi thăm cha của con.” Vân phu nhân nhẹ nhàng cười với Vân Phi Ly.

“Mẹ, hôm nay con phát hiện tam thúc có ý đồ xấu, người phải coi chừng ông ta.” Chuyện liên quan đến Dạ Dao Quang, Vân Phi Ly không có đầy đủ chứng cứ, không thể nói thẳng với mẹ, sợ gây ra phản tác dụng khiến mẹ càng căm hận Dạ Dao Quang, càng sợ mẹ hiểu lầm kích động đến chính mình, chỉ có thể âm thầm nhắc nhở.

“Nói vậy là sao?” Vân phu nhân kéo Vân Phi Ly đến một chỗ yên tĩnh.

“Mẹ, con tạm thời chưa có chứng cớ nhưng hành vi của tam thúc rất bất thường, mẹ cố gắng tránh ông ta ra. Đợi đến lúc con bắt được sơ hở của ông ta, con sẽ nói rõ với mẹ.” Vân Phi Ly chỉ có thể tách xa mẹ và Vân Viên trước.

“Được.” Vân phu nhân suy nghĩ một lát rồi gật đầu, quay lại nói:

“Tiểu Thất, ta nhớ Thất Diệp Ngọc Bồ Đề còn một viên, con đi lấy cho mẹ.”

“Sao mẹ lại cần Thất Diệp Ngọc Bồ Đề?” Vân Phi Ly vô cùng kinh ngạc.

“Sao nào? Dùng Thất Diệp Ngọc Bồ Đề cầu hôn thì nỡ, cho mẹ một viên thì tiếc?” Chí bảo của Phiêu Mạc Tiên tông chỉ có tông chủ mới được dùng, ngoài tông chủ ra, ngay cả tông chủ phu nhân cũng không có quyền.

“Mẹ, con sẽ đi lấy cho người ngay bây giờ.” Vân Phi Ly vội nói, từ khi cha và anh qua đời, mẹ của hắn cũng trở nên yếu đuối, sợ đứa con trai duy nhất này cũng không nắm được. Vân Phi Ly sao lại không biết, đừng nói phụ nữ, tức là chị ruột hắn, cũng không thể để ý tới mẹ hơn hắn. Đối với chuyện này, hắn bất đắc dĩ nhưng cũng không nỡ. Trong quá khứ mẹ chưa từng như thế…

Một lòng chỉ bận tâm đến tâm trạng của mẹ, Vân Phi Ly không biết hắn đã làm một việc khiến hắn hối hận khôn nguôi.

Sau khi Vân phu nhân lấy được viên Thất Diệp Ngọc Bồ Đề cuối cùng, bà lập tức mời em gái của mình tới, trịnh trọng giao Thất Diệp Ngọc Bồ Đề cho em gái, lệnh cho em gái thay bà dò hỏi tung tích Dạ Dao Quang rồi lại gửi thư đến Mật Nhược tộc ở Lưu Cầu, cần phải làm cho Hàm Ưu và Dạ Dao Quang gặp nhau. Cái gọi là khắc tinh, chính là nếu có ngày đụng mặt, tất không thể cùng tồn tại. Tuy Vân phu nhân không biết ân oán giữa Hàm Ưu và Dạ Dao Quang nhưng bà chỉ cần biết, có người thay bà hoàn thành tâm nguyện, sau đó cho dù Thiên Cơ chân quân muốn hỏi tội, cũng là hỏi tội Mật Nhược tộc.

Hàm Ưu - tộc trưởng của Mật Nhược tộc qua hơn trăm tuổi mới có một đứa con trai. Thằng bé bẩm sinh linh căn yếu, Thất Diệp Ngọc Bồ Đề lại có khả năng tăng cường linh căn, hơn nữa trên thế gian này lại không có thứ gì có thể tăng cường linh căn hơn Thất Diệp Ngọc Bồ Đề. Lúc Vân tông chủ còn sống, Hàm Ưu từng ba lần tới cửa muốn nhờ nhưng mỗi lần tới Vân tông chủ đều đang bế quan, vật đó lại không có ai khác ngoài tông chủ có thể cho được nên Hàm Ưu vẫn chưa xin được Thất Diệp Ngọc Bồ Đề cho con trai. Chuyện này cũng không nhiều người biết, nhưng Vân phu nhân lại biết.

Mà Vân phu nhân cũng khá may mắn, khi Thất Diệp Ngọc Bồ Đề của Vân phu nhân mang đến Mật Nhược tộc, đúng lúc Hàm Ưu xuất quan. Mật thư đến từ lão phu nhân của Phiêu Mạc Tiên tông, Hàm Ưu đương nhiên phải đích thân đọc.

“Tộc trưởng, Vân phu nhân nói vậy là có ý gì?” Hàm Không nhìn Thất Diệp Ngọc Bồ Đề được nâng niu trong tay, chuyện này thật sự đánh đúng tâm nguyện. Tộc trưởng của bọn họ đã lo cho thiếu tộc trưởng hết lòng nhưng không tự nhiên lại đem cho, chắc chắn có vấn đề.

“Vân phu nhân cần Ngũ Hành Thủy, bà ta lại thăm dò được vị trí của Ngũ Linh Đàm, muốn bổn tộc trưởng đích thân đi lấy Ngũ Hành Thủy cho bà ta.” Hàm Ưu nói ra điều kiện trao đổi Thất Diệp Ngọc Bồ Đề của Vân phu nhân ra:

“Chuyện Ngũ Linh Đàm ở Bồng Lai đã lưu truyền nghìn năm nhưng vẫn không ai tìm được, không nghĩ tới bây giờ lại xuất hiện.”

“Là ai tìm được?” Hàm Không liền vội vàng hỏi.

Bảo vật bí ẩn không thể vô căn cứ xuất hiện, đương nhiên là có người hoặc có sinh linh chọn trúng thời cơ. Nếu người tìm được không hề tầm thường, thực lực của Phiêu Mạc Tiên tông hiện nay quả thật không thể ứng phó, lấy Thất Diệp Ngọc Bồ Đề ra trao đổi, mời Hàm Ưu đi cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng bọn họ cũng không thể công khai đắc tội người khác, Ngũ Hành Thủy tuy là đáng quý nhưng bọn họ bây giờ còn chưa dùng tới, không đáng vì thế mà tạo ra một kẻ địch mạnh.

“Vân phu nhân cũng chưa nói rõ.” Hàm Ưu chắp tay nhìn xuống dưới chân núi, con trai duy nhất của bà đang ngâm trong thuốc tắm đủ loại màu sắc. Để trở thành một người kế thừa đủ tiêu chuẩn, hắn thực sự đã chịu không ít đau khổ, có Thất Diệp Ngọc Bồ Đề, hắn có thể không cần phải chịu khổ vậy nữa:

“Thôi đi, ta đi Bồng Lai xem thử trước đã, ông và mấy vị trưởng lão hãy để ý mọi việc trong tộc.”

Tu vi của Hàm Ưu cực cao, đứng thứ ba thiên hạ, tài cao gan lớn. Bà cảm thấy người cạnh tranh với bà chắc hẳn không phải hai người xếp trên bà, nếu lỡ may thực sự là họ, bà lại tùy cơ ứng biến. Có thể lấy được thì lấy, không lấy được thì trả lại Thất Diệp Ngọc Bồ Đề là được. Nhưng bà lại không ngờ, chuyến đi này của bà không chỉ đưa chính bà vào chỗ chết, mà ngay cả toàn bộ Mật Nhược tộc cũng vì vậy mà tan rã.

Trong thời gian Vân phu nhân giao cho em gái gửi thư rồi nghĩ cách tìm được Dạ Dao Quang, đầu tiên là Qua Vô Âm gửi thư cho Dạ Dao Quang, nói rõ lòng dạ của Vân phu nhân đối với cô để cô đề phòng, sau đó là Mạch Khâm trở lại Nam hải Cửu Mạch tông gặp được Tiểu Quai Quai.

Biết Dạ Dao Quang tìm được Ngũ Hành Thủy, hắn suýt nữa ngạc nhiên mà tưởng mình nhìn lầm.

“Chuyện gì khiến cháu vui vẻ như vậy?” Mạch Địch - thúc thúc của Mạch Khâm thấy dáng vẻ kích động, vui mừng của đứa cháu vốn lạnh lùng của mình, không nhịn được mở miệng hỏi.

“Nhị thúc, là Ngũ Hành Thủy!” Mạch Khâm đưa thư của Ôn Đình Trạm cho Mạch Địch.

Mạch Địch cũng kích động đứng lên, vội vã nhận thư đọc từng câu từng chữ, cũng vui mừng khôn xiết: “Thực sự là Ngũ Hành Thủy! Nhanh, nhanh đi tìm cha của cháu, đích thân ta sẽ đi với cháu.”

Do đó chuyện này kinh động tới toàn bộ cấp cao của Cửu Mạch tông. Mạch Khâm chính là người kế thừa Cửu Mạch tông, vốn Mạch Du cũng định đích thân đi nhưng một lúc phái ba vị trưởng lão ra ngoài, chỉ sợ Cửu Mạch tông có chuyện gì ngoài ý muốn. Động tĩnh quá lớn ngược lại sẽ làm cho những người khác hoài nghi nên cuối cùng Mạch Du ở lại Cửu Mạch tông, Mạch Khâm và Mạch Địch đến Bồng Lai trước. Ba vị trưởng lão khác lại đi vòng một chuyến, tụ hội ở Bồng Lai, như vậy mới không khiến những tông môn khác nghi ngờ.

Khi hai chú cháu Mạch Khâm và Mạch Địch chạy tới Bồng Lai, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đã đi hết một vòng núi Tam Tiên, thu hoạch được không ít bảo bối. Ngay cả Ôn Đình Trạm cũng lấy được rất nhiều dược liệu hiếm quý. Chơi đủ mười ngày, thoáng chốc đã đến tháng mười hai, hôm đó Bồng Lai tiên đảo bỗng nhiên lại có tuyết rơi…

“Tuyết này sợ không dừng ngay được đâu.” Dạ Dao Quang mở cửa sổ nhìn những bông tuyết bay lượn phấp phới, không nhịn được nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống. Tuyết rơi nguyên một ngày bao trùm cả viện, hoa mai hồng trên cành lại đang nở bông rực rỡ.

“Chước Hoa, có hai người tu luyện họ Mạch ở bên ngoài, là người muội đang đợi à?” Bách Lý Khởi Mộng đi vào hỏi.

“Là Mạch đại ca.” Dạ Dao Quang kéo Bách Lý Khởi Mộng chạy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.