Quái Phi Thiên Hạ

Chương 702: Chương 702: Thất diệp ngọc bồ đề




“Nhưng đã xảy ra chuyện gì?” Qua Vô Âm khó hiểu nhìn vào ánh mắt nặng nề, chứa đầy căng thẳng và lo âu của Vân Phi Ly, lại liên tưởng tới vẻ hùng hổ của Vân phu nhân ban nãy rồi lại nhìn vào mặt Vân Phi Ly, vẫn thấy rõ dấu tay hồng hồng chưa tan.

“Là mẹ ta...” Nếu đã muốn Qua Vô Âm can thiệp vào chuyện này, Vân Phi Ly cũng không định giấu giếm Qua Vô Âm, hơn nữa Qua Vô Âm là một người đáng tin.

Lời Vân Phi Ly khiến ánh mắt xinh đẹp của Qua Vô Âm càng trở nên lạnh lùng, nhưng nể tình Vân Phi Ly nàng rốt cuộc cũng không nói ra mấy câu làm người ta khó chịu. Hít sâu một hơi, Qua Vô Âm cố gắng thuyết phục mình. Đã không thể nói lý với Vân phu nhân được nữa, bà hoàn toàn không còn lý trí gì đáng nói, chứ đừng nói đến chuyện giảng đạo lý.

Kiềm chế lửa giận, Qua Vô Âm nói: “Chàng có thể đến Qua Vụ hải cầu hôn bất cứ lúc nào.”

Vân Phi Ly là đứa cháu rể tổ phụ tổ mẫu của nàng đã hài lòng nhất, nhất là việc Vân Phi Ly tu luyện từ Hóa Thần kỳ đến Hợp Thể kỳ chỉ trong ba năm. Đã hơn một nghìn năm chưa từng có ai tu luyện thần tốc như vậy, chuyện này đương nhiên bao gồm cả nguyên do Phiêu Mạc Tiên tông đánh cược tất thảy dùng toàn bộ pháp bảo lên người Vân Phi Ly, nhưng vẫn làm chấn động toàn bộ giới tu tiên. E là ngoài Phiêu Mạc Tiên tông, không còn bất kỳ một tông môn nào có thể tạo ra một thiên tài tuyệt thế như vậy nữa.

Vì thế, chỉ cần Vân Phi Ly đi cầu hôn, cho dù là hôm nay đính hôn, ngày mai đi cầu hôn, tổ phụ tổ mẫu của nàng cũng sẽ vui mừng khôn xiết đưa nàng đến Phiêu Mạc Tiên tông. Còn về phía nàng... nàng đã không muốn ở lại Qua Vụ hải một ngày nào nữa. Ở nơi làm nàng hít thở không thông kia, mẹ nàng hèn mọn yếu đuối trước mặt cha, ra ngoài lại tỏ vẻ cứng rắn. Chú và anh họ nàng suốt ngày chỉ biết hậm hực đấu đá nhau, còn có một người phụ nữ chỉ lo Qua Vụ hải không loạn ở cùng. Qua Vụ hải đã chướng khí mù mịt, nàng ở thêm một ngày thôi cũng cảm thấy sớm muộn sẽ không chịu nổi mà bùng nổ, so sánh ra thì ở Phiêu Mạc Tiên tông đã tốt hơn nhiều lắm rồi.

“Mẹ ta...” Vân Phi Ly dừng một chút:

“Sau này mong nàng rộng lượng tha thứ một chút.”

Qua Vô Âm ngẩng đầu lên nhìn Vân Phi Ly: “Chàng yên tâm, tất nhiên ta không thể nhất thời coi bà là mẹ ruột của ta nhưng ít nhất ta có thể kính trọng bà như một bậc trưởng bối đáng kính. Chỉ cần chàng tin ta, không làm ta khó chịu, đương nhiên chàng tốt ta tốt mọi người cũng tốt.”

“Qua Vô Âm kiêu ngạo chưa bao giờ thích bày mưu tính kế.” Vân Phi Ly nói xong một câu liền xoay người rời đi.

Qua Vô Âm đứng tại chỗ nhìn Vân Phi Ly đi xa. Ngay cả cha ruột của nàng cũng bị một người phụ nữ mê hoặc đầu óc, bày mưu tính kế cho ả, đã từng vì thế mà chèn ép em trai nàng khắp nơi. Một người lớn lên vô lo vô nghĩ, khiến nàng vừa hâm mộ vừa ghét bỏ lại nói với nàng một câu như vậy.

“Thật thú vị.” Qua Vô Âm bật cười ra tiếng, cũng đi theo Vân Phi Ly ra ngoài.

Ở đại điện của Phiêu Mạc Tiên tông, quan khách tề tụ, Qua Vô Âm và Vân Phi Ly cười nói đón tiếp, thản nhiên đón nhận những lời chúc mừng của tất cả mọi người. Hai người bọn họ đứng sóng vai, trai tài gái sắc tựa như một bức tranh xinh đẹp. Đợi đến giờ lành, hai người bọn họ làm hết thủ tục theo quy củ.

“Hôm nay chư vị tiền bối đến chung vui, Phi Ly vô cùng cảm kích, xin kính chư vị một chén.” Vân Phi Ly kính một cái từ xa về phía mọi người rồi ngửa đầu uống rượu, giơ chén rượu không về phía mọi người, đặt chén xuống rồi nói:

“Phiêu Mạc Tiên tông nay không còn như xưa, Phi Ly cảm ơn Qua tông chủ không chê, gả cháu gái đích tôn cho Phi Ly. Hôm nay xin mời chư vị tiền bối làm chứng cho Phi Ly...”

Vừa nói hắn vừa dùng mắt ám hiệu cho tùy tùng đi theo, tùy tùng liền đưa chiếc hộp thủy tinh màu lục đang nâng niu trên tay cho Vân Phi Ly. Vân Phi Ly nhận lấy rồi mở ra, một chùm ánh sáng xanh biếc tỏa ra, lực sinh mệnh bừng bừng khiến tất cả những người tu luyện đều cảm thấy thoải mái, trong hộp đặt một viên bồ đề đẹp như ngọc phỉ thúy.

“Chà! Là Thất Diệp Ngọc Bồ Đề!”

“Khí Mộc thật nồng đậm!”

“Đúng vậy, vật chí linh này là một trong ba chí bảo của Phiêu Mạc Tiên tông. Có người nói Thất Diệp Ngọc Bồ Đề này năm trăm năm chỉ ra một quả, nếu là người có Mộc linh căn có thể từ Trúc Cơ kỳ nhảy lên tới Hóa Thần kỳ, mà khí Mộc lại là khí sinh mệnh nên linh căn khác cũng có thể dùng, kể cả người tu luyện Hóa Thần kỳ cũng có thể thăng cấp thành Luyện Hư kỳ. Phiêu Mạc Tiên tông đến nay cũng chỉ mới có bốn viên, trong đó hai viên đã dùng hết.”

Bên dưới những tiếng bàn tán nổi lên, Thất Diệp Ngọc Bồ Đề chính là một trong các chí bảo chỉ có trên đỉnh Phiêu Miểu, là bảo vật mà những người tu luyện từ cấp Phân Thần kỳ trở xuống trong khắp thiên hạ đều ao ước.

“Xin chư vị tiền bối làm chứng, Phi Ly lấy Thất Diệp Ngọc Bồ Đề làm sính lễ, xin Qua tông chủ cho ta cầu hôn đại tiểu thư của Qua Vụ hải Qua Vô Âm.” Vân Phi Ly đưa hai tay dâng Thất Diệp Ngọc Bồ Đề tới trước mặt Qua tông chủ, cung kính cúi đầu, cho Qua tông chủ đầy đủ thể diện.

Hắn và Qua Vô Âm vừa mới đính hôn, nếu lập tức muốn cầu hôn, chỉ e không tốt cho thanh danh của Qua Vô Âm. Tuy nói giới tu luyện cũng không coi trọng mấy chuyện này, nhưng bây giờ cho dù là Phiêu Mạc Tiên tông hay Qua Vô Âm đều không chịu nổi sóng gió gì, còn có mẹ của hắn cũng không chịu nổi bất kì lời đàm tiếu nào. Nếu hắn muốn nhờ vả Qua Vô Âm, vậy không thể không suy nghĩ cho Qua Vô Âm một chút.

Qua Vô Âm nhướng mày, trước đây chỉ coi Vân Phi Ly là một tên công tử bột tùy hứng làm càn, không biết buồn khổ, hóa ra còn có lúc tinh tế như vậy. Tuy Qua Vô Âm biết Vân Phi Ly ngọt nhạt với nàng là suy tính trước cho Vân phu nhân, hy vọng nàng sau này nhẫn nhịn Vân phu nhân một chút nhưng quả thật hành vi có mục đích này rất hữu dụng đối với nàng.

Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Qua tông chủ cười lớn nhận lấy Thất Diệp Ngọc Bồ Đề.

Vân Phi Ly thuận thế nói: “Qua tông chủ, mẹ ta vừa mới bệnh nặng, Phiêu Mạc Tiên tông bây giờ thực sự không thể thiếu một nữ chủ nhân, mong Qua tông chủ thành toàn. Phi Ly đã mời người đến tính, hai tháng sau sẽ có một ngày hoàng đạo.”

Sự cấp thiết và mong muốn của Vân Phi Ly đều biểu đạt hết sức rõ ràng, mọi người không nhịn được sửng sốt, sau đó không thể không trêu ghẹo Vân Phi Ly một phen. Cuối cùng Qua tông chủ cũng vui vẻ đáp ứng hôn lễ.

“Vì sao chàng lại tặng Thất Diệp Ngọc Bồ Đề?” Qua Vô Âm nhân lúc rảnh rỗi kéo Vân Phi Ly sang một bên.

“Tỏ lòng thành.” Vân Phi Ly trả lời.

“Phiêu Mạc Tiên tông có vô số pháp bảo, chàng lại chọn Ngọc Bồ Đề, thứ này chỉ e sẽ khiến không ít người chú ý.” Ánh mắt Qua Vô Âm lạnh lùng, thân thể của tiểu yêu tinh kia do cây hóa thành, cực kì thèm khát khí Mộc, ả há có thể buông tha?

“Thất Diệp Ngọc Bồ Đề, ngọc là vật thuần khiết vô ngần. Nếu là nam thì không sao, nếu là nữ thì dù là yêu, là linh hay là người, nếu vẫn còn trong trắng đương nhiên tu vi sẽ tăng mạnh. Nhưng nếu đã là người có chồng mà lại dùng Thất Diệp Ngọc Bồ Đề, tu vi tất sẽ tự hủy.” Để tránh người khác nghe được, Vân Phi Ly nắm lấy tay Qua Vô Âm, nói thầm cho nàng nghe.

Chuyện xấu ở Qua Vụ hải sao hắn lại không biết chứ. Điều này chỉ có người của Phiêu Mạc Tiên tông mới biết.

“Chàng cố ý sao!” Qua Vô Âm vừa nghe thấy thế, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên.

“Nếu không có lòng tham, sao phải chịu khổ, ta cũng đâu có tâm hại người.” Vân Phi Ly cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.