Sau khi ăn xong, Trịnh Dương liền đưa bát tự của đứa nhỏ cho Dạ Dao Quang.
Canh năm điểm hai, ngày Mậu Dần, tháng Kỷ Mùi, năm Qúy Mão, không trăng.
Canh năm là giờ Dần, cổ nhân sử dụng đồng hồ nước thời xưa, một canh chia làm năm điểm, vậy độ dài của một điểm sẽ tương ứng với hai mươi tư phút theo cách tính giờ của người hiện đại. Như vậy, thời gian đứa nhỏ sinh ra chính là vào rạng sáng lúc ba giờ bốn mươi tám phút.
“Ngày Mậu Dần, giờ Dần?” Dạ Dao Quang cầm bát tự của đứa nhỏ, chân mày khẽ động.
“Thế nào Dạ cô nương, có chỗ nào không tốt sao?” Biểu cảm trên gương mặt Dạ Dao Quang làm cho Trịnh phu nhân và Trịnh Dương liền khẩn trương.
“Không có gì không tốt.” Dạ Dao Quang trả lại bát tự của đứa nhỏ cho Trịnh Dương, vừa nói:
“Đứa trẻ sinh ra ngày Mậu Dần, giờ Giáp Dần thân thể tự nhiên khỏe mạnh, sức khỏe dồi dào. Chỉ có điều chung sống cùng các huynh đệ không được hòa hợp cho lắm. Nếu như sinh vào tháng Ngọ, Dương Nhẫn, ấn tín chứa Thất Sát. Sinh vào tháng có trăng tròn, sinh phù Thất Sát, sinh vào tháng Hợi, tháng Mão, Thất Sát vượng, thân thể suy nhược yếu ớt, thiên can lộ ra Dương Nhẫn.”
“Thất Sát vượng, lộ Dương Nhẫn?” Trịnh Dương cùng Trịnh phu nhân liếc nhau, nghe thế nào cũng thấy đây không phải là những từ ngữ mang điềm tốt, trong lòng bồn chồn không yên.
“Đừng lo lắng, Thất Sát gặp Dương Nhẫn còn cần phải xem mệnh.” Dạ Dao Quang khẽ cười trấn an.
“Mệnh của đứa nhỏ này rất tốt. Về phần đặt tên, bát tự của nó thuộc mệnh Hỏa, nên lấy tên theo ngũ hành Hỏa, kỵ Thủy, Thổ. Nếu như Trịnh đại nhân đồng ý để ta đặt tên, xin được đặt cho đứa nhỏ hai chữ Khải Thụy.”
Khải trong ngũ hành thuộc mệnh Hỏa, Thụy trong ngũ hành thuộc mệnh Kim. Kỳ thực, tên có hai chữ cùng thuộc mệnh hỏa mới là phù hợp nhất với đứa nhỏ này, như vậy vận mệnh sẽ đại vượng. Nhưng việc đặt tên cho đứa bé này đã hao tốn không ít tâm tư của Dạ Dao Quang, cô không hy vọng sau này nó sẽ trở thành một kẻ vương giả cô độc.
Còn rất nhiều điều khác Dạ Dao Quang không nhắc tới, chẳng hạn sinh ngày Mậu Dần không trăng, nếu đi về hướng tây nam, trong tay sẽ nắm nhiều binh tướng quân vụ, mà mệnh có Thất Sát gặp Dương Nhẫn cơ bản chính là chức trọng quyền cao. Đứa nhỏ này tương lai sẽ là một võ tướng uy mãnh, thân thể sức khỏe dồi dào, nếu lại đặt tên có song hỏa, sẽ càng kiệt xuất không ai sánh kịp. Ngày đó Dạ Dao Quang không nhắc gì đến những chuyện này là bởi vì lo lắng nếu đám người Trịnh Dương biết được sẽ quá mức kỳ vọng vào đứa nhỏ, lâu dần tạo thành cho nó một sự áp lực, làm chệch đi số mệnh của nó. Như vậy số mệnh rất có khả năng sẽ đi theo hướng cực đoan.
“Khải Thụy, Khải Thụy.” Trịnh Dương lẩm nhẩm hai lần liền cực kỳ yêu thích cái tên này, liên tục gật đầu.
“Hay, cái tên này rất hay.”
“Đúng vậy, Trịnh Khải Thụy, nghe tên đã thấy phi phàm.” Trịnh phu nhân cũng cao hứng phụ họa.
Đặt xong tên, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm chuẩn bị cáo từ, định đến nha môn thăm người kia và bà đỡ một chút. Đám người Trịnh Dương mặc dù rất muốn giữ lại nhưng cũng biết bọn họ còn vướng bận chuyện quan trọng, chỉ có thể tiễn họ rời đi.
“Dạ cô nương, làm phiền cô nhiều rồi. Đây là chút tâm ý của chúng ta, mong cô nương đừng ghét bỏ.” Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm vừa ra khỏi cửa, liền thấy Trịnh Dương tự mình bê ra một tráp hoa bằng gỗ lim cao chừng một thước.
Dạ Dao Quang đương nhiên không khách khí mà nhận lấy. Sau khi ngồi trên xe ngựa, cô mở chiếc hộp vô cùng nặng ấy ra. Chiếc hộp vừa mở, một luồng ánh sáng lấp lánh tản ra, bên trong có một viên dạ minh châu to chừng nắm tay tỏa ra ánh sáng nhu hòa mà lung linh như ánh trăng.
Kiếp trước Dạ Dao Quang cũng mới chỉ nghe nói đến vật này nhưng thật sự chưa từng gặp qua một viên dạ minh châu lớn như vậy, cô không khỏi giơ tay ra cầm lên viên dạ minh châu. Vừa chạm đến nơi, Dạ Dao Quang liền cảm thấy được như có như không một luồng khí tỏa ra xung quanh.
“Ôi!”
“Sao thế, Dao Dao?” Ôn Đình Trạm thấy vậy cũng cẩn thận đứng lên xem thử viên dạ minh châu.
Dạ Dao Quang nương theo khí ngũ hành trong lòng bàn tay, viên dạ minh châu khẽ động, nhè nhẹ bay lên lơ lửng. Khí ngũ hành của cô vậy mà lại tương hợp với viên dạ minh châu, trong lòng cô không khỏi vui sướng: “Viên dạ minh châu này có linh tính.”
Có linh tính có nghĩa là có thể tu luyện, chẳng hạn như Bổn Hùng. Dạ minh châu là đồ vật, không thể tu luyện, tuy nhiên nó có thể hấp thụ khí ngũ hành, hơn nữa loại khí viên dạ minh châu này hấp thụ hoàn toàn không phải là khí ngũ hành mà chính là tinh hoa của mặt trăng. Tuy chỉ có một tầng khí vừa mỏng vừa nông nhưng vẫn đủ để có thể tu luyện.
“Từ hôm sau đem nó đặt ở đầu giường của chàng đi, phòng ngủ của chàng vừa đúng có cửa sổ. Muội sẽ bố trí trận pháp làm cho dạ minh châu này mỗi đêm đều hấp thụ được tinh hoa từ ánh trăng, như vậy có thể bồi dưỡng cho thân thể chàng rồi.” Dạ Dao Quang khoái trá đưa viên dạ minh châu cho Ôn Đình Trạm.
“Đây đúng là một vật tốt, mười vạn lượng cũng không mua được.”
Giá trị của viên dạ minh châu này cùng lắm chỉ vào khoảng ba vạn lượng nhưng nếu đặt trong tay người có con mắt, chẳng hạn như Dạ Dao Quang, tuyệt đối không chỉ là giá trị ba vạn lượng đó.
“Nếu nó đã hữu dụng như vậy, Dao Dao, nàng giữ lại dùng cho mình là được rồi.” Từ sau khi ngâm mình trong long tiên dịch đến nay, Ôn Đình Trạm cảm thấy thân thể hắn dường như đã trở thành kim cương bất hoại rồi.
“Thân thể chàng dù rằng ngâm trong long tiên dịch, tuy nhiên quá nửa thần hồn của chàng đã ngưng tụ tại đó rồi. Thân thể chàng tuy rằng cũng mạnh mẽ hơn so với lúc trước một chút nhưng mỗi ngày chàng đều ăn ngũ cốc hoa màu, ăn gió nằm sương, đều là độc tố. Chàng không thể tu luyện, dùng viên dạ minh châu này chính là để có thể tẩm bổ thân thể cho chàng hằng đêm, chẳng những kéo dài tuổi thọ mà thân thể cũng bách bệnh không thể xâm nhập.” Dạ Dao Quang mới nghe thoáng qua đã nhìn thấu ý nghĩ của Ôn Đình Trạm.
“Muội tu luyện khí ngũ hành, tinh hoa từ mặt trăng cũng không có nhiều trợ giúp cho muội, hơn nữa nó cũng quá mỏng, chỉ có thể có công hiệu đối với thân thể người thường.”
Dạ Dao Quang đã nói như vậy, Ôn Đình Trạm còn có thể tiếp lời thế nào.
Thấy Ôn Đình Trạm không nói gì, Dạ Dao Quang lại lấy từ trong hòm ra mười tấm ngân phiếu: “Đều là loại ngàn lượng, còn có tờ một vạn lượng, như vậy toàn bộ tài sản của chúng ta hiện tại sẽ vào khoảng mười hai vạn lượng.”
Đoạn đường này từ Tiền gia, nhà chồng Ngụy gia của Dương cô nương, Chử đế sư, đệ tử Phó gia của Chử đế sư, đến Trịnh gia hiện tại, Dạ Dao Quang cô đã gom góp được không ít của cải. Trừ đi số tiền lần này kiếm được từ chỗ Trọng Nghiêu Phàm để mua lương thực ra, cô vẫn còn mười hai vạn lượng. Cùng với rất nhiều đất vườn sắp đến ngày thu hoạch mà Trọng Nghiêu Phàm đưa tới, tuy rằng đều nằm ở phía đông bắc, khả năng thu hoạch không lớn lắm nhưng trong lòng Dạ Dao Quang vẫn cảm thấy bản thân mình thực giàu có.
Bọn họ nhanh chóng tới nơi đó, tuy huyện nha của huyện Lư Lăng không nằm ở trấn Thái Hòa nhưng mỗi trấn đều có tri huyện, thủ hạ là các nha dịch quan sai, cũng có công đường có nhà tù. Đích đến của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm chính là nơi này.
“Dạ cô nương, cô cuối cùng cũng đến rồi.” Bổ đầu hiện tại là người mang họ Chu, trước kia đi theo Nghiêm Lăng, bởi vì có quan hệ với Nghiêm Lăng nên đối với đám người Dạ Dao Quang cũng xem như là chỗ quen biết. Hiện tại nghe ngóng được nhiều tin tức nên hắn càng vô cùng tôn kính Dạ Dao Quang.
“Có chuyện gì vậy?” Dạ Dao Quang thấy Chu bổ đầu có vẻ lo lắng.
“Ban đêm Mạnh tứ gia đem tới một lá bùa, bắt ta dán trên người bà đỡ, chúng ta vẫn luôn canh giữ bà ấy, mọi thứ vốn vẫn rất ổn. Tuy nhiên đến lúc nửa đêm, cả người bà ta bỗng nhiên co quắp, chúng ta còn chưa kịp đi gọi thầy thuốc, bà ta đã hóa thành một bãi máu loãng.” Chu bổ đầu nhớ lại cảnh vừa mới xảy ra hơn một giờ trước, cả người vẫn không được tự nhiên.
Dạ Dao Quang lại cười thực nhẹ nhàng: “Không còn cách nào khác, trên người bà ta đã bị thi triển tà thuật, người thi triển tà thuật đó với bà ta đã chết, bà ta đương nhiên cũng không thể sống tiếp. Ta sẽ đi giải thích với Mạnh đại nhân.”