Nói xong, Mang di nương đứng lên, nàng nhìn về phía Hoàng Nhận sắc mặt đã xám trắng, thân mình cũng đang run rẩy: “Mới vừa rồi, ta lòng tràn đầy oán hận, hận ta đã gặp gỡ chàng, hận ta đã yêu thương chàng, hận chàng làm ta gặp hết thảy bất công trên đời. Nhưng hiện tại ta không còn hận chàng nữa. Hầu gia phu nhân nói không sai. Ta lưu lạc đến nông nỗi này, một nửa lỗi sai là do ta quá chấp nhất chàng. Ta nếu sớm thấy rõ chàng và ta không có con đường phía trước, nhịn đau mà dứt ra liền sẽ không có kết cục ngày hôm nay.”
“Diệp Nhi……”
Mang di nương không tiếp tục nhìn Hoàng Nhận mà đảo mắt đi, đem ánh mắt dừng ở người đang ngồi ở chỗ kia, đôi tay bấu vào tay vịn ghế, gân xanh nổi đầy trên tay, nàng biết trong nháy mắt này Hoàng Kiên thực sự muốn giết chết nàng, nhưng Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đều đang ở đây, hắn thỉnh Ôn Đình Trạm tới, lúc này không minh bạch giết nàng, Ôn Đình Trạm hoàn toàn có lý do hoài nghi hắn thật sự vu oan Ôn Đình Trạm, bởi vậy hắn mới ẩn nhẫn như vậy.
Đã từng vô cùng sợ hãi, cho tới thống hận cùng cực, không còn cái gì có thể uy hiếp nàng, cho dù tử vong nàng cũng không sợ hãi, nàng nhìn thẳng người này: “Hoàng đô thống, không có ai sai sử ta hạ độc ngươi, cha mẹ ta cũng sớm đã tạ thế mười năm trước, nhưng ngươi lại lừa gạt ta suốt mười năm. Ngươi vì không muốn ta biết tình hình của cha mẹ, còn phái người giết hại huynh trưởng duy nhất của ta, ngay cả hài tử ba tuổi cũng không chịu buông tha…… Toàn bộ người một nhà ta đều bị ngươi hại chết, cả đời ta đều bị hủy ở trong tay ngươi, ta muốn ngươi chết còn cần người khác sai sử sao?”
“Phụ thân!” Hoàng Nhận nghe xong hốc mắt đỏ bừng, không thể tin nhìn phụ thân mình.
“Đô thống đại nhân không phải muốn biết ta vì sao phải thỉnh Hầu gia tới sao?” Không đợi Hoàng Kiên mở miệng nói lại, Mang thị một bước mở miệng trước, “Ta nghe nói Hầu gia từ hồi niên thiếu đã nhiều lần phá kỳ án, nhìn rõ mọi việc, đô thống đại nhân tùy ý phủ quyết như thế nào, người đang làm trời đang xem, thế gian này không có gió nào là không thể thổi qua tường thành!”
Nói xong Mang thị đột nhiên quỳ gối trước mặt Ôn Đình Trạm: “Hầu gia minh giám, Mang thị thỉnh Hầu gia tới đây chính là muốn trạng cáo Đô thống Hoàng Kiên, không màng tới mạng người, giết hại một nhà huynh tẩu ta, Thanh Hải này hắn Hoàng Kiên một mình độc quyền. Hầu gia được bệ hạ khâm phong hầu tước, hơn nữa còn là quan phụ mẫu Tây Ninh, Mang thị một nhà nguyên quán Tây Ninh, chính là con dân của Hầu gia, thỉnh Hầu gia làm chủ!”
Diễn biến quay cuồng thật lớn như vậy làm Dạ Dao Quang cả kinh. Nàng giờ khắc này mới hiểu được Mang thị thỉnh Ôn Đình Trạm tới không phải ý tứ của Mang thị mà là mưu kế của Ôn Đình Trạm. Mang thị quê hương tại Tây Ninh, đây là sự thật không thể thay đổi, Ôn Đình Trạm nhúng tay vào cũng không có gì sai trái.
Nguyên lai Ôn Đình Trạm bắt đầu bẫy hố cho Hoàng Kiên từ lâu, lợi dụng Tam thái thái hạ độc, ra tay cứu giúp ngay đúng lúc, lại không tiếc lấy ra giải độc đan trân quý, vì chính là để mê hoặc Hoàng Kiên. Hoàng Kiên là một con cáo già, một con cáo tâm tư thâm trầm. Hắn sau khi tỉnh lại biết Ôn Đình Trạm dùng đan dược quý hiếm cho hắn cũng đã nảy sinh nghi ngờ.
Hắn nhất định đã điều tra qua Ôn Đình Trạm, thủ đoạn Ôn Đình Trạm dùng để đối phó người khác, suy đoán ra Ôn Đình Trạm thích dùng chiêu ban ơn cho kẻ địch. Lại liên tưởng đến chính mình cấp cho Dạ Dao Quang ân tình, hơn nữa còn “vô ý” truyền ra. Hắn muốn thông qua phương thức như vậy cản tay Ôn Đình Trạm, liền cho rằng Ôn Đình Trạm hao phí đại lực cứu hắn, cũng chỉ là muốn làm tất cả mọi người biết Hoàng Kiên thiếu Ôn Đình Trạm một ơn cứu mạng.
Ôn Đình Trạm vì sao phải mang một viên giải độc đan như vật tuỳ thân? Vậy nhất định sẽ được dùng tới, lại vì sao phải dùng, bởi vì chính Ôn Đình Trạm hạ độc hắn. Chính vì trong lòng đã n hận định Ôn Đình Trạm đã tự biên tự diễn vở kịch này, cho nên thời điểm Mang thị muốn gặp Ôn Đình Trạm, Hoàng Kiên mới tin tưởng rằng nhi tử của mình đã thuyết phục được Mang thị, Mang thị đây là muốn khai ra Ôn Đình Trạm. Để làm cho Ôn Đình Trạm hết đường chối cãi, hắn sớm còn đưa theo những quan viên tâm phúc ở Thanh Hải tới nấp chỗ tối, còn dùng phù triện ngày xưa Mặc Khinh Vũ lưu lại cho hắn, nói có thể che giấu hơi thở, mục đích để không làm Dạ Dao Quang phát hiện.
Những người đang nấp ở mật thất lúc này nghe rõ ràng lời của Mang thị. Lúc trước, hắn làm như bí ẩn kỳ thực cũng không ngăn cản hạ nhân tiết lộ tin tức Ôn Đình Trạm được hắn bí mật mời tới. Lúc này không chừng người mời tới còn nhiều hơn dự tính, vì chính là muốn những người này chứng kiến cùng suy nghĩ. Nhà bọn họ điều tra ra người hạ độc, người này thế nào cũng phải gặp Ôn Đình Trạm mới bằng lòng mở miệng, ai lại không có suy nghĩ Ôn Đình Trạm là người đứng phía sau màn?
Cũng chính bởi vậy, hắn hiện tại không thể giết Mang thị, bởi vì Mang thị đã trở thành nguyên cáo. Hắn cũng không thể giết Ôn Đình Trạm, bởi vì rất nhiều người biết phu thê Ôn Đình Trạm đã ở nơi này, hơn nữa nghĩ đến bản lĩnh quỷ thần khó lường của Dạ Dao Quang, hắn nếu động thủ căn bản không có phần thắng.
Vẫn luôn nghĩ rằng hắn đã chế trụ được Ôn Đình Trạm, lại không nghĩ đến mỗi một phản ứng của mình đều nằm trong kế hoạch của Ôn Đình Trạm. Hiện giờ hắn chẳng những thiếu Ôn Đình Trạm ân cứu mạng, còn đưa chính mình vào thế bị động.
Hắn biết, cửa này một khi mở ra, Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng mang theo Mang thị đi, sự tình Mang gia rốt cuộc không thể che giấu. Nếu Ôn Đình Trạm đã muốn đi tới nước cờ này, chắc hẳn Mang thị gia sự hắn khẳng định đã điều tra rõ, thậm chí nắm được không ít chứng cứ, vậy thì cửa này hắn không nghĩ hôm nay có thể mở.
“Trí lực của Hầu gia, không có người thứ hai.” Hoàng Kiên nhìn về phía Ôn Đình Trạm, ánh mắt nổi lên tia kính nể cùng ẩn sâu sợ hãi.
Ôn Đình Trạm tới phủ đệ của hắn vỏn vẹn ba ngày, chỉ ba ngày ngắn ngủn như vậy liền có thể bức hắn đến hoàn cảnh này. Có ân cứu mạng lúc trước, ai lại có thể nghĩ Ôn Đình Trạm còn đi hãm hại hắn? Làm hắn chết không minh bạch chẳng phải quá nhẹ nhàng? Sự tình Mang thị chẳng những làm cho phụ tử hắn nghi kỵ lẫn nhau, làm hắn từ đây mất đi nhi tử đắc lực này, còn đem chính mình đẩy vào tình thế nguy hiểm.
“Thiếu niên anh tài, dĩ vãng lão phu luôn là nghe người ta tán dương hầu gia như thế nào như thế nào Minh Duệ, hôm nay lão phu mới tràn đầy thể hội, bệ hạ anh minh, thế gian này chỉ sợ chỉ có hầu gia mới gánh nổi ‘ Minh Duệ ’ hai chữ.” Hoàng Kiên tâm căng chặt, nhưng là nghĩ Ôn Đình Trạm đi bước một liên hoàn kế, hắn chính là nhịn không được tán thưởng.
“Đa tạ đại nhân khen ngợi.” Ôn Đình Trạm đứng lên, lúc này hắn lấy cương vị tri phủ Tây Ninh để nói, “Tuy nói hiện giờ chính là phong ấn hết sức, nhưng làm quan giả lúc này lấy bá tánh làm trọng, nếu hạ quan thân là Tây Ninh quan phụ mẫu, gặp gỡ Tây Ninh bá tánh trạng cáo kêu oan, không thể không đi tường tra, việc này thật giả cũng không thể tin vào lời nói của một bên, đại nhân chính là người đứng đầu Thanh Hải, hạ quan cũng không thể mạo phạm, nhưng cũng không thể coi như không nghe thấy lời nguyên cáo. Hạ quan lập tức đưa nguyên cáo về Tây Ninh thẩm tra. Hạ quan có một hộ vệ bên người, thời gian tra án hắn có thể nghe theo lời đại nhân sai phái. Không biết đại nhân cùng nguyên cáo có gì dị nghị không?”
“Mang thị hết thảy nghe theo đại nhân an bài.” Mang thị trước một bước tỏ thái độ.
Ôn Đình Trạm đã xem như cho Hoàng Kiên mặt mũi, Hoàng Kiên còn có thể như thế nào? Hắn bị cáo tội không phải tội đơn giản, mà là tội giết người. Luật lệ triều đại này, phạm tội giết người vương tôn cũng xử trí như dân thường.
“Ý tốt của Hầu gia, lão phu khắc trong tâm khảm.” Lời nghẹn lên tới cổ Hoàng Kiên cùng đành nuốt lại.