Quái Phi Thiên Hạ

Chương 355: Chương 355: Tìm tới




Sự việc không vượt ra ngoài dự liệu của Dạ Dao Quang, khoảng chừng giờ Tý, hắn đã gõ cửa phòng Ôn Đình Trạm. Hai người một vật đang chờ Cố Nguyên Sinh nên cũng không hề nghỉ ngơi. Ôn Đình Trạm ngồi trước bàn đọc sách, để sách xuống đứng dậy đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa chính là Cố Nguyên Sinh. Lúc này sắc mặt hắn hơi trắng bệch, vẻ hoảng sợ trong đáy mắt vẫn chưa hoàn toàn vơi đi, đúng lúc lại bị Ôn Đình Trạm nhận ra: “Cố đại nhân mời vào.”

“Cậu chính là Dạ đại sư qua lời của trưởng tôn điện hạ?” Thiếu niên trước mắt Cố Nguyên Sinh thật sự quá mức tinh tế. Tuy tuổi còn trẻ nhưng toàn thân tràn đầy khí chất làm người ta muốn gần gũi, lại vừa sợ sau khi tới gần sẽ tự nhiên sinh ra mặc cảm tự ti so với cậu.

“Không phải học trò, học trò là Ôn Đình Trạm của học viện Bạch Lộc.” Ôn Đình Trạm thái độ khiêm nhường nói.

“Ta mới là người Cố đại nhân muốn tìm.” Phía sau Ôn Đình Trạm vang lên âm thanh trong trẻo của Dạ Dao Quang. Sau khi Ôn Đình Trạm tránh ra, ánh mắt của Cố Nguyên Sinh mới có thể nhìn thấy cô.

Cố Nguyên Sinh sửng sốt, thật không ngờ lại là một thiếu niên xinh đẹp. Tuy nhiên hắn cảm thấy khuôn mặt của thiếu niên có chút mơ hồ khiến người ta thấy không rõ nhưng chính là không hiểu sao vẫn có cảm giác là một thiếu niên xinh đẹp, đẹp đến mức có chút không chân thật, lại không muốn người khác nhìn rõ, hơn nữa thiếu niên này còn nhỏ tuổi hơn so với Ôn Đình Trạm.

“Cố đại nhân không cần nghi hoặc, đây cũng là học trò của học viện Bạch Lộc, họ Dạ tên Thiên Khu.” Dạ Dao Quang chắp tay thi lễ với Cố Nguyên Sinh.

“Hôm nay lúc ở nhà ăn, Cố đại nhân và phu nhân đi ngang qua bên cạnh người ta, không biết Cố đại nhân có ấn tượng gì không? Cũng chính khi đó ta cảm giác thấy một luồng âm khí từ phía sau thổi qua. Tất nhiên Cố đại nhân và phu nhân đều không phải là quỷ quái nhưng âm khí trong cơ thể phu nhân đã nặng nề chẳng kém gì nữ quỷ nên ta mới suy đoán cái thai trong bụng phu nhân chính là một con quỷ. Ta là người tu hành, gặp chuyện như thế không thể bỏ mặc làm ngơ, vì vậy mượn lời trưởng tôn điện hạ để nhắc nhở Cố đại nhân.”

Dạ Dao Quang nói vài ba câu giải thích chuyện đã xảy ra, Cố Nguyên Sinh cũng không có điều gì nghi hoặc. Nếu như mới vừa rồi hắn không tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng đứa trẻ trước mắt thoạt nhìn chỉ tầm mười hai mười ba tuổi này. Mới nghĩ tới cảnh vừa rồi, sống lưng hắn lúc này vẫn còn ớn lạnh, nghĩ lại còn rùng mình.

Tinh thần tạm ổn, Cố Nguyên Sinh mới nói: “Dạ đại sư, chúng ta có thể nói chuyện trong phòng không?”

Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm vội vàng mời Cố Nguyên Sinh vào. Ôn Đình Trạm rót một chén trà cho Cố Nguyên Sinh, Dạ Dao Quang mới nói: “Cố đại nhân gọi tên húy của học trò là được.”

“Dạ công tử.” Nhìn Dạ Dao Quang còn tuổi nhỏ, gọi đại sư thật sự là có chút khó nghe nhưng theo lễ phép và tôn trọng, Cố Nguyên Sinh cũng không tiện lên giọng kẻ cả gọi thẳng tên huý. Vì vậy cuối cùng hắn chỉ có thể cảm ơn Ôn Đình Trạm, nhận lấy nước trà, uống một ngụm lấy lại bình tĩnh, sau đó mở lời:

“Dạ công tử, người có biết ta vừa nhìn thấy gì không?”

Đây là lời thăm dò của Cố Nguyên Sinh. Dù sao cũng liên quan đến vợ con, ai biết Dạ Dao Quang có phải vì cái lợi nhỏ đến giả danh lừa bịp thì sao, dù sao tuổi của Dạ Dao Quang cũng quá nhỏ.

Đối với lần này, Dạ Dao Quang cũng không cảm thấy gì nên cười nói: “Cố đại nhân không thấy bất cứ một thứ gì, ta cho Cố đại nhân chính là bùa hóa sát. Quỷ hồn đều có khí âm sát, bùa hóa sát sẽ làm nó bị thương. Thế nhưng nó ở trong bụng phu nhân, kể cả có hiện nguyên hình Cố đại nhân cũng không nhìn thấy. Cố đại nhân kinh sợ bởi nghe được tiếng thét chói tai vì đau của quỷ thai kia.”

Cố Nguyên Sinh đang cầm ly trà, tay run nhẹ, ngược lại không phải bị Dạ Dao Quang hăm dọa, mà là nghe được lời của Dạ Dao Quang khiến hắn lại nghĩ đến cảnh lúc nãy. Bởi vì nếu trưởng tôn điện hạ cố ý bại lộ thân phận tới báo cho biết, Cố Nguyên Sinh tuy thấy sai lầm nhưng vẫn nghe theo. Ban đêm hắn trằn trọc trăn trở, bên tai nghe thấy tiếng phu nhân ngủ say, cuối cùng hắn không chống nổi ngờ vực vô căn cứ trong lòng, dính lá bùa vào bụng nhỏ nhô cao của phu nhân. Nhưng thật không ngờ lá bùa kia chớp mắt hóa thành một chùm ánh sáng màu vàng kim biến mất không chút dấu vết vào trong cơ thể phu nhân. Hắn chợt phu nhân cau mày dường như muốn tỉnh lại, cũng may hắn nhớ tới lời căn dặn của trưởng tôn điện hạ, làm cho phu nhân mê đi, liền nghe thấy tiếng thét chói tai từng đợt thê lương không giống người từ trong bụng phu nhân vang lên khiến hắn sợ đến mức từ trên giường ngã xuống.

Cũng may âm thanh kia chỉ hét vài cái, vừa bình phục lại, hắn có chút hoài nghi là mình sinh ra ảo giác, nhưng lại không buồn ngủ. Cuối cùng do dự một lát, hắn vẫn mặc quần áo tới tìm người trưởng tôn điện hạ chỉ điểm.

“Dạ công tử, ta muốn biết đứa con trong bụng phu nhân tại sao lại là…” Giờ khắc này Cố Nguyên Sinh cũng không hoài nghi Dạ Dao Quang nữa, liền hỏi ra trực tiếp.

“Điều này phải hỏi Cố đại nhân và phu nhân rồi.” Dạ Dao Quang nói.

“Quỷ thai này tất nhiên có quan hệ gián tiếp với đại nhân và phu nhân.”

“Nói thế là ý gì?” Cố Nguyên Sinh không thật sự hiểu hết ý tứ của những lời này.

“Quỷ là do lệ khí, oán khí của người chết ngưng tụ lại.” Dạ Dao Quang nói.

“Ta lại hỏi đại nhân, trong lúc phu nhân mang thai có đi qua mộ phần ban đêm hay không?”

“Chưa bao giờ.”

“Hỏi lại Cố đại nhân, trong lúc phu nhân có thai có dính líu tới mạng người, ừm, không phải tự tay, cũng có thể là phái người hành hung hay không?”

“Điểm này ta có thể bảo đảm, phu nhân xưa nay rộng lượng. Ngay cả người hầu trong nhà mắc phải sai lầm lớn cũng chỉ là nhẹ thì răn đe, nặng thì cảnh cáo, sau đó đuổi ra khỏi phủ, cũng chưa từng dùng đại hình.” Hắn chính là Đề hình án sứ, ghét nhất chính là lạm dụng cực hình trong gia đình, hành hạ người hầu đến chết. Tuy người hầu đều ký khế ước bán thân nhưng hắn không thích hành động như vậy. Thời điểm cưới vợ hắn đặc biệt thận trọng, chỉ sợ cưới một người phụ nữ không hiền lương với người hầu.

“Lại hỏi đại nhân, trong lúc phu nhân có thai, có người ở trước mặt nàng ôm nỗi hận mà chết, mặc dù phu nhân là người vô can?” Dạ Dao Quang lại hỏi.

“Chưa từng.” Cố Nguyên Sinh vẫn trả lời như cũ.

Dạ Dao Quang gật đầu: “Như vậy quỷ thai này không phải do phu nhân, mà quan hệ với đại nhân.”

“Có liên quan đến ta?” Cố Nguyên Sinh có chút khó hiểu.

“Kế tiếp, ta có thể phải mạo phạm đại nhân.” Dạ Dao Quang nói.

“Đại nhân thân là Đề hình án sứ Trung Châu, gần nửa năm trong tay có thể có tù oan.”

Lúc này sắc mặc Cố Nguyên Sinh không tốt nhưng bởi vì Dạ Dao Quang đã nói trước nên cũng không giận lâu, liền thẳng thắn nói: “Ta nhậm chức Trung Châu Đề hình án sứ ba năm, không dám nói đã khiến Trung Châu không có oán ngục, cũng không dám nói không giám sát làm người ta bị oan nhưng tuyệt đối không có một người nào uổng mạng dưới sự xét xử của ta.”

Cố Nguyên Sinh nói rất thản nhiên, Dạ Dao Quang cũng xem qua gương mặt của Cố Nguyên Sinh. Hắn là một người vô cùng chính trực nên cô cũng tin lời của hắn. Nhưng hắn không cảm thấy chính mình đoán sai một người, cũng không có nghĩa là người chết rồi không kêu oan mất mạng. Bởi vì một số thời khắc, cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ mọi việc. Vì vậy Dạ Dao Quang nói:

“Cuối cùng ta hỏi Cố đại nhân một câu hỏi, sau khi phu nhân mang thai, đại nhân có xét xử qua vụ án gì đặc biệt khiến trong lòng đại nhân kỳ thực muốn giữ lại, cũng không chắc chắn là mình xét xử đúng, mà trong vụ án có người bị chết, tình trạng lúc chết lại hơi bi thảm không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.