Quái Phi Thiên Hạ

Chương 349: Chương 349: Trả tiền




Thật ra rượu là do đám người Vương Đông cất chế nhưng cái hay của rượu này ở chỗ hằng năm đều được tẩm bổ bởi Cửu Trọng Ngũ Hành đại trận ở nhà bọn họ. Đây là điều kiện không thể xảy ra được ở những nơi khác.

Mọi người nhất thời ủ rũ, cảm thấy món ngon mỹ vị của lầu Nguyên Vị cũng thiếu đi mùi vị. Sớm biết như vậy thì chi bằng không nếm nữa, đã nếm rồi mà hương vị cứ mãi vấn vương khiến người ta thật khó chịu. Rượu này của Dạ Dao Quang một năm chỉ cho ra năm vò, sau khi có hai vò đặc biệt để dành tặng riêng cho người khác, mọi người suýt nữa đã đánh nhau vì ba vò còn lại.

“Một đám quỷ rượu.” Dạ Dao Quang buông xuống một câu, kéo Ôn Đình Trạm trở về học xá của bọn họ.

Cô mang rượu này tới kỳ thực cũng không phải để khoe khoang hoặc bất cứ điều gì, chỉ là thời điểm đầu mùa xuân này rất dễ mắc bệnh, muốn tăng cường thể chất cho mọi người một chút mà thôi. Người ta nói đồ tốt đương nhiên không thể quên bạn bè, thật không ngờ lại khiến họ đeo bám Dạ Dao Quang cả ngày.

Điều này cuối cùng chọc giận Ôn Đình Trạm: “Ta nhớ năm trước chúng ta có một cuộc đánh cược.”

Mọi người lập tức yên tĩnh lại, Dạ Dao Quang không định nói, Tiêu Sĩ Duệ liền nói: “Ta đã đưa ngân phiếu và giấy nợ cho tiểu Khu.”

“Ừm.” Ôn Đình Trạm nhàn nhạt gật đầu.

“Gần đây chi tiêu có chút eo hẹp, trên người các cậu có bao nhiêu bạc thì cầm hết ra đây để bày tỏ thành ý.”

Ôn Đình Trạm chi tiêu eo hẹp? Chung sống hơn nửa năm, bọn họ không tin! Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang là người một nhà, cô cô của Văn Du đã cho Dạ Dao Quang ước chừng hai vạn lượng tiền thù lao. Mới có mấy ngày, lại thêm một vạn lượng của Tiêu Sĩ Duệ, sao có thể tiêu hết?

Mà tại sao Ôn Đình Trạm lại nói như vậy, đương nhiên là cố ý bới móc. Vì sao lại bới móc? Mọi người suy nghĩ một lát bèn đưa mắt nhìn Dạ Dao Quang. Dường như những ngày gần đây bọn họ học hành thất thường, chỉ cần có chút rảnh rỗi là lại lởn vởn vây quanh Dạ Dao Quang nên đã chọc giận anh vợ rồi?

“Ta nhớ Tần Đôn vẫn còn dư lại ba ngàn tám trăm năm mươi lượng, mọi người lấy ra năm ngàn lượng trả trước đi.” Thấy mấy người không nói lời nào, Ôn Đình Trạm chậm rãi nói.

Kế độc, thật là kế độc, ngày thường bọn họ cũng không biểu hiện có bao nhiêu tiền, cũng sẽ không bại lộ vốn riêng của mình như Tần Đôn nhưng trên người bọn họ thật sự có năm ngàn lượng để ứng phó nhu cầu cấp thiết khi đi học xa gia đình. Nhưng chỗ bạc này là tiền tiêu vặt của cả một năm, nếu không báo cáo chi tiêu tiền bạc hợp lý về nhà thì nằm mơ mới có thể ngửa tay xin tiền nữa.

“Ta chỉ có thể đưa ba ngàn lượng được không?” Tần Đôn yếu ớt nói.

“Niệm tình cậu có thái độ thành khẩn, được.” Ôn Đình Trạm cười gật đầu.

“Con heo nhà ngươi!” Lục Vĩnh Điềm giận không nhịn được. Nếu Tần Đôn không hưởng ứng, bọn họ có thể giả vờ ngốc nhưng Tần Đôn lại hưởng ứng như vậy, bọn họ nếu không chịu đưa, sẽ không có cách nào nói lại. Cắn chặt răng, vẻ mặt Lục Vĩnh Điềm nhức nhối, hắn móc trong ngực ra tấm ngân phiếu năm ngàn lượng đưa cho Dạ Dao Quang, bộ dạng như thể thấy chết không sờn lòng.

Văn Du cũng ngoan ngoãn móc tiền. Ôn Đình Trạm cầm tờ giấy nợ tự mình ghi lại từng khoản. Dạ Dao Quang chắc chắn sẽ không bóc mẽ vở kịch của Ôn Đình Trạm, trong lòng cô không biết tại sao đang yên đang lành Ôn Đình Trạm đột nhiên muốn làm tới tận gốc như thế này, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.

“Điện hạ, ta có thể phải ăn màn thầu rồi, cậu nhớ thỉnh thoảng cứu tế ta một bữa nhé.” Lục Vĩnh Điềm biểu thị sự đáng thương của hắn với Tiêu Sĩ Duệ.

Tiêu Sĩ Duệ cũng hiểu rõ lúc này chỉ còn một mình hắn vẫn chưa có tai ương. Nếu như hắn không thông minh thêm một chút, Ôn Đình Trạm chắc chắn sẽ rút sạch của hắn, hắn liền nói: “Ta cũng chỉ có chút tiền riêng mà cũng đã thua sạch, hiện tại ta ăn cơm với Doãn Hòa và tiểu Khu.”

“Vậy từ nay về sau chúng ta sẽ đến đây ăn cơm.” Văn Du nhân tiện nói.

“Doãn Hòa, cậu không thể một mình ăn uống đủ đầy, để cho những người bạn này nuốt trấu ăn đúng không?”

“Tới giờ cơm cứ đến đây.” Ôn Đình Trạm vô cùng hào phóng.

Cũng chỉ có Dạ Dao Quang hiểu rõ những lời này ý nói không những ăn mà còn phải biết điều, nếu không chỉ có cút về nuốt trấu mà ăn, đương nhiên bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe theo.

Dạ Dao Quang hiểu được chút dụng ý của Ôn Đình Trạm, cười vui như chuột sa chĩnh gạo, ghé sát vào Ôn Đình Trạm nói: “Chàng nổi máu ghen à?”

Ôn Đình Trạm không nói gì, cầm quyển sách của cậu lên nhìn mà không đọc.

“Hừ.” Thấy vậy, Dạ Dao Quang hừ nhẹ, còn không thừa nhận ngoài lạnh trong nóng. Cô cúi đầu thấy quyển sách Ôn Đình Trạm cầm trong tay không khỏi hiếu kỳ.

“Tại sao gần đây chàng đều xem loại sách này?”

Dường như từ đầu năm mới, Ôn Đình Trạm đều tìm đọc các loại sách: Địa vực chí (1), Bác vật chí (2), Dị sự lục (3)… Cậu còn mượn cớ đạt thành tích xuất sắc để đi một chuyến tới tòa tàng thư các thứ ba của học viện, mượn thật nhiều cuốn tương tự.

“Ta tìm một vật.” Hành động của Ôn Đình Trạm chẳng phải đã trả lời rõ rồi sao.

“Chàng đang tìm vật gì vậy?” Dạ Dao Quang càng tò mò hơn, vật gì lại đáng để Ôn Đình Trạm tiêu hao một lượng lớn thời gian tìm xem nhiều sách tới như vậy?

Ôn Đình Trạm buông sách xuống đáp: “Nàng không phải muốn tạo thân thể cho con trai nên cần Phản Hồn Hương sao?”

“Chàng có manh mối sao?” Dạ Dao Quang vội vàng tiến lên trước.

“Trích trong truyện Vân: Tây Hải tụ tại Quật Châu có cây Phản Hồn, hình dạng như cây phong, cây bách, mà hoa lá trăm dặm cũng thấy hương. Thái rễ cây đun nước lấy dịch, luyện như nước sơn là hương cũng thành. Cây có sáu tên gọi là: Phản Hồn, Kinh Tinh, Hồi Sinh, Chấn Linh, Mã Tinh, Tức Tử. Phàm có dịch bệnh chết người, đốt đậu cho xông khói là người chết sống lại, vì thế gọi là Phản Hồn.” Ôn Đình Trạm nói.

“Thứ tụ tại Quật Châu này ta lục tìm toàn bộ sách cổ cũng chưa từng có ghi chép, nên là hư cấu mà có. Tuy loại cây Phản Hồn không tra tìm thấy trong sách nhưng ta lại tra được ở nơi này có một loại hoa hình dáng tương tự.”

Ôn Đình Trạm rút sách ra, sau khi lật mở trước mặt Dạ Dao Quang, cậu đưa ngón tay chỉ: “Nàng xem mô tả phía trên và cây Phản Hồn có nhiều điểm tương đồng, rất ít khác biệt. Điều kỳ diệu nhất là mười mẫu đất này đều là những địa điểm có hương thơm kỳ lạ nổi tiếng trong khu vực. Hương thơm đến từ đâu, vì sao mùa thu mùa đông không tiêu tan, vì sao hương không bay xa theo gió, đây đều là những bí ẩn chưa có lời giải. Tuy người viết nói rằng loại hoa này không chỉ hình dáng đặc biệt mà còn không có hương thơm, nhưng ta cảm thấy nên tự mình đi xem qua mới có thể hiểu rõ.”

Dạ Dao Quang nhìn ngắm tỉ mỉ, sau đó phát hiện địa điểm là Đạo Châu, cũng chính là huyện Hồ Nam. Từ đây đi Đạo Châu tám trăm dặm đường, cô nói: “Đường xá xa xôi, vậy chúng ta đợi đến khi nghỉ hè tháng bảy tháng tám mới đi sao?”

Tuy thời gian đó Đạo Châu rất nóng nhưng Dạ Dao Quang vẫn có thể nhẫn nhịn vì con trai.

“Không, thời điểm chúng ta đi là tháng ba.” Ôn Đình Trạm lại nói.

“Chúng ta không đi học sao? Không được vội vã nhất thời, muội còn cần Ngũ Thải Thạch trên núi Côn Lôn. Muội hỏi Mạch đại ca vật này rồi, còn chưa có tin tức, cũng không biết cuộc đời này có cơ duyên tìm được hay không.” Dạ Dao Quang than nhẹ.

“Mẹ đừng nóng vội, con sẽ luôn luôn đi theo mẹ.” Dạ Khai Dương vội nói.

Dạ Dao Quang cũng không vội, coi như không có Ngũ Thải Thạch, cùng lắm thì đợi đến khi tu vi của cô đến Đại Thừa kỳ, hao tổn một chút tu vi, ngưng tụ chú ngũ hành cũng được.

***

(1) Địa vực chí: Bản ghi địa lý khu vực.

(2) Bác vật chí: Bản ghi lịch sử tự nhiên.

(3) Dị sự lục: Ghi chép chuyện lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.