“Vì sao lại không?”
Hai tay Dạ Dao Quang nựng má hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau: “Bởi vì chàng là nam nhân yêu ta hơn tất cả.”
Bởi vì yêu nàng, cho nên biết nàng thực sự thích hai đứa nhỏ này; bởi vì yêu nàng, cho nên sẽ không làm nàng khổ sở vì ý nguyện của hắn. Mặc dù trong lòng Ôn Đình Trạm thật sự có mâu thuẫn, nhưng Dạ Dao Quang tin tưởng vì nàng, hắn cũng sẽ tiếp nhận.
Khóe môi giãn ra như cánh hoa nở rộ, Ôn Đình Trạm dùng sức một tay kéo Dạ Dao Quang ôm vào trong lòng, hắn hiển nhiên kích động, cho nên không khống chế được lực đạo, thanh âm vui mừng bên tai nàng vang lên: “Dao Dao, rốt cuộc nàng cũng hiểu lòng ta.”
Mới vừa rồi hắn kỳ thật là cố ý, hắn cho Dạ Dao Quang quá nhiều hứa hẹn, nói với nàng quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, hắn cảm thấy để hắn tự nói, không bằng để nàng dụng tâm đi tìm hiểu, chính miệng nói ra, điều này chứng minh hành động của hắn đã làm nàng cảm nhận được, đây mới là ý nghĩa lớn nhất.
Dạ Dao Quang đẩy hắn ra không được, cũng từ bỏ mà ôm lấy hắn: “A Trạm, muội biết, muội đều biết hết, nhưng muội biết là một chuyện, muội không thể ỷ vào việc chàng đối tốt với muội, mà không bận tâm tới cảm thụ của chàng. Muội hỏi chàng, là muốn biết chàng thật sự có ngại không, hay vẫn vì muội mà bỏ qua.”
“Dao Dao, ta hỏi nàng.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm ôn nhu nhìn nàng: “Cái gì gọi là luân hồi chuyển thế?”
“Tất cả sinh mệnh đều quanh quanh lục đạo thiên, nhân, Tu La, súc vật, quỷ đói, địa ngục, sinh tử đã định, không thể xoay chuyển.” Dạ Dao Quang không biết Ôn Đình Trạm hỏi như vậy có dụng ý gì nhưng vẫn trả lời, “Tựa như một người đi từ gian phòng này sang gian phòng khác, khác biệt chính là người dọn khỏi phòng kia ngẫu nhiên sẽ nhớ rõ một vài chuyện. Mà luân hồi rốt cuộc lại là không nhớ nổi kiếp trước.”
“Nói cách khác, con của chúng ta liền tính nếu không phải âm thai thì cũng có kiếp trước đúng không?” Ôn Đình Trạm lại hỏi, “Có lẽ kiếp trước bọn chúng là âm thai, thậm chí có thể đáng sợ cùng bất kham hơn cả âm thai.”
“Phải.” Tuy rằng loại sự tình này khả năng không lớn, bởi vì nàng cùng Ôn Đình Trạm thường làm việc thiện, nếu linh hồn kiếp trước mang tội nghiệt quá sâu, không có khả năng bước vào trong nhà nàng.
“Cho nên, cái gọi là âm thai bất quá chỉ khác nhau ở biết cùng không biết, phu quân của nàng giống người bịt tai trộm chuông sao?” Ôn Đình Trạm tổng kết nói.
Nếu hài tử nào cũng có kiếp trước, chẳng qua bọn họ đã biết kiếp trước là âm thai mà thôi, chỉ như vậy liền không cần cùng chán ghét bọn chúng, Ôn Đình Trạm cảm thấy nguyên nhân này quá mức gượng ép. Chuyện này cùng với việc thà rắng cưới một nữ nhân mà không biết nàng ta đã sớm tư thông cùng người khác với không muốn cưới một quả phụ có gì khác nhau?
Kiếp trước hai đứa nhỏ này cũng đã đủ đáng thương, bọn chúng chuyện gì cũng chưa làm, chỉ vì khi vừa sinh hạ đã bất hạnh bỏ mình trong người mẫu thân, lại bị người thân chôn nhầm nơi tuyệt âm thành âm thai. Nếu không gặp Dạ Dao Quang, bọn chúng chỉ sợ đã không có kiếp sau, nhưng bọn chúng vô tội nhường nào?
Trở thành âm thai không phải do bọn chúng lựa chọn, giống như không thể lựa chọn khi sinh ra trong nhà nghèo khó, dựa vào cái gì bọn chúng phải chịu những ánh mắt khác thường?
“Muội đã biết, đã biết trên thế gian này A Trạm của muội là nam nhân tuyệt vời nhất.” Dạ Dao Quang lúc này mới như trút được gánh nặng nhào vào trong lồng ngực Ôn Đình Trạm.
Có một số người những đạo lý thực dễ hiểu lại nhìn không rõ, bọn họ thà rằng tiếp thu một người dơ bẩn nhưng mặt ngoài ngăn nắp sạch sẽ, cũng không muốn tiếp thu một người đã từng rơi vào vũng bùn nhưng nội tâm lại là người thuần tịnh. Đây là nhân sinh thường tình, tuy rằng Dạ Dao Quang không tán đồng nhưng cũng không thể đi chỉ trích. Mỗi người đều có cảm quan khác nhau, giống như nàng tuy rằng không cảm thấy là xấu, nhưng cũng có người thấy không phải đạo.
Kỳ thật nàng không nói cho Ôn Đình Trạm biết, nếu Ôn Đình Trạm chỉ vì cảm thụ của nàng mà tiếp nhận hai đứa nhỏ này, nàng sẽ lựa chọn nhẫn tâm một lần, bởi vì thế gian này không có gì quan trọng hơn Ôn Đình Trạm trong lòng nàng.
“Chàng mau truyền tin cho Mạch đại ca, nhờ Mạch đại ca cho muội một hộp Tụ Linh Đan.” Bằng không hai tiểu khả ái chỉ sợ không ngưng tụ được bao lâu trong cơ thể nàng, hiện đã báo mộng hai lần cho nàng.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm trở nên vô cùng sâu thẳm, một tay đem Mị Lượng trong Dạ minh châu cùng với Kim Tử ném ra bên ngoài, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mẫn cảm của nàng nói: “Ta cảm thấy, so với Tụ Linh Đan, ta nỗ lực thêm một ít càng có tác dụng….”
“Chàng làm cái gì, chúng ta đang ở trên xe ngựa!” Dạ Dao Quang hạ giọng, một tay vỗ rơi bàn tay đang thác loạn của Ôn Đình Trạm.
“Dao Dao có thể dùng khí Ngũ hành ngăn cách……”
“!!”
Cuối cùng Dạ Dao Quang tất nhiên không thể làm lay chuyển được thế công ôn nhu kia, để phúc hắc lang được như ước nguyện….
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ngồi trên xe ngựa trực tiếp dẹp đường hồi phủ, không dừng lại trên đất Thổ Phiên. Chuyện nên làm đã làm xong, Ôn Đình Trạm nhân dịp hiện tại còn bảy ngày mới tới thượng nha, người qua đường lại đông, cho nên hắn tính toán nhân cơ hội này đưa Dạ Dao Quang đi ngắm phong cảnh ven đường, cũng là đưa Tuyên Khai Dương đi mở mang kiến thức.
Bởi vì Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm vừa tham hoan, bọn họ không thể không tìm một khách điếm trong trấn nhỏ để nghỉ ngơi, Dạ Dao Quang sau khi mệt mỏi ngủ cực say được Ôn Đình Trạm ôm bế xuống xe ngựa.
Thời điểm chờ nàng tỉnh lại trời cũng đã khuya, nghĩ đến buổi chiều ở trên xe ngựa làm đủ tư thế, Dạ Dao Quang hận không thể đâm đầu xuống đất, lại nhìn thấy Ôn Đình Trạm xuân phong đắc ý, Dạ Dao Quang cảm thấy thực không thú vị mà.
Sau khi dùng bữa, nhìn thời gian đã tới ngày rằm, Dạ Dao Quang đứng lên nói: “Muội muốn đi ngắm trăng!”
Dù sao nàng cũng đã ngủ đủ rồi, để ngăn lại tên gia hỏa không đứng đắn, đầu óc suy nghĩ những chuyện không phù hợp lứa tuổi trẻ em này, nàng muốn buổi tối hành hạ hắn một phen, ngày mai hắn mới có thể ngồi yên trên xe ngựa.
“Được, ta cùng Dao Dao đi ngắm trăng.” Ôn Đình Trạm vô cùng tỉnh táo đáp ứng.
Tuy rằng đêm khuya tĩnh lặng, nhưng để ngừa vạn nhất, không hấp dẫn ánh mắt khác thường, Dạ Dao Quang vẫn khoác lên mình áo choàng dày nặng, cùng Ôn Đình Trạm ra khỏi khách điếm đón gió. Nơi này là một trấn nhỏ, bốn phía đều là sơn dã, Dạ Dao Quang không nhẫn tâm đêm khuya kéo Ôn Đình Trạm đi leo núi, chỉ ngồi một lát trong tiểu đình bên ngoài khách điếm, cũng không muốn cùng Ôn Đình Trạm trò chuyện, mà ngây ngốc ngồi nhìn ánh trăng.
Thời điểm nàng đang chuẩn bị trở về, trong tai truyền đến tiếng rì rầm nổ vang, giương mắt liền nhìn thấy trên dãy núi phía xa xa có lực lượng dao động.
Ôn Đình Trạm nhìn theo ánh mắt nàng nhưng cái gì cũng không nhìn được: “Làm sao thế, Dao Dao?”
“Có sinh linh tu luyện đấu pháp.” Dạ Dao Quang ngáp một cái, nàng không muốn xen vào việc của người khác, đang muốn xoay người thì một cây mây bay vút tới gần khóe mắt nàng, nàng nhanh chóng nhìn vừa thấy, “Là đào hoa!”