Quái Phi Thiên Hạ

Chương 747: Chương 747: Trạm ca xuất cốc




Những đường nét trên gương mặt mơ hồ của Ma quân ngưng lại, hắn lại đột nhiên im lặng không tiếng động. Nếu là hai ngàn năm trước, nếu có người nói có một ngày hắn thống trị Ma giới, bị một người trần mắt thịt uy hiếp, hắn sẽ ném người đó vào hố vạn ma để kẻ đó thỏa thích trải nghiệm mùi vị sống không bằng chết. Nhưng ba năm sớm tối sống cùng nhau, người phàm trước mắt hắn vẫn thật sự là có khí chất thần ma đều phải sợ. Hơn nữa phu nhân của Ôn Đình Trạm nhất định là người phi phàm, cộng thêm việc Ôn Đình Trạm lại là người có thể sống và chịu đựng được Âm Dương cốc trong ba năm, hắn vẫn thật không dám tùy tiện nhận xét. Ngày hôm nay hắn uy hiếp Ôn Đình Trạm, ngày sau không có khả năng Ôn Đình Trạm áp chế hắn.

“Người phàm giỏi nhất là khẩu phật tâm xà, bổn quân làm sao biết được bổn quân giúp ngươi thoát nạn, ngươi sẽ qua cầu rút ván hay không chứ?” Ma quân lạnh lùng hừ một tiếng.

Song lời mà hắn vừa nói ra đã làm cho người thông minh tuyệt đỉnh như Ôn Đình Trạm biết được, hắn đã mất tiên cơ. Thế là Ôn Đình Trạm bày ra một bộ dạng không quan tâm: “Ta là cơ hội duy nhất của ngươi, ngươi không có lựa chọn nào khác. Cơ hội của ta chỉ cho một lần, một nén nhang, nếu ngươi không bằng lòng thì sẽ không có cơ hội nào nữa.”

“Ngươi…” Ma quân tức đến mức muốn phụt máu, đây rốt cuộc là người nào cầu xin người nào?

Thế nhưng Ôn Đình Trạm lại không nói gì thêm, mà chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Ôn Đình Trạm trước sau như một không hề nặng nề cũng chẳng vội vàng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong lòng Ôn Đình Trạm thầm đếm một nén hương, cậu mở mắt: “Thế nào?”

Ma quân bị nhốt gần hai ngàn năm, nguyên thần của hắn cũng sắp điên rồi, cái nơi quỷ quái này thật sự là có thể khiến ma quỷ đều có thể phát điên. Nếu không phải ba năm nay có Ôn Đình Trạm, một vật sống như thế để hắn nói chuyện, hắn cũng hoài nghi hắn rất nhanh sẽ quên mất làm thế nào để nói chuyện.

“Cho ngươi một sự thỏa hiệp vì bạn bè, bổn quân tin ngươi một lần!” Ma quân cắn răng nói:

“Nếu đã là hợp tác, ngươi phải toàn tâm toàn ý tin tưởng bổn quân, để bổn quân tiến vào Dương châu.”

Ôn Đình Trạm không chút chần chừ, cậu giải phóng thần hồn của mình, không thiết lập bất kỳ phòng bị nào, để Ma quân chui vào Dương châu. Dương châu biến thành pháp bảo, đã nhận Ôn Đình Trạm làm chủ, có thể nói là thần thức liên thông với Ôn Đình Trạm. Trong tình huống này Ma quân hoàn toàn có thể thông qua Dương châu chui vào thần thức Ôn Đình Trạm, từ đó chiếm đoạt thần hồn của cậu, đảo khách thành chủ. Lúc mới đi vào Dương châu, Ma quân không phải là không nảy sinh ra ý nghĩ này nhưng hắn là ma chứ không phải là yêu. Ma lấy nghị lực và niềm tin làm chủ, nghị lực và lòng tin kiên định của người phàm này đã không có cách nào lấy người bình thường để hình dung, hắn cuối cùng vẫn từ bỏ ý định này. Hơn nữa bước một bước tính một bước, linh khí Dương châu dồi dào, hắn có thể dựa vào Dương châu tu luyện, người phàm này nếu dám bằng mặt không bằng lòng, cho dù mất cả chì lẫn chài thì hắn cũng làm được.

“Nếu đã hợp tác thì sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng.” Ôn Đình Trạm lạnh lùng nói.

Rất nhanh, một sức mạnh cuồng bạo từ Dương châu chạy nhanh vào trong cơ thể Ôn Đình Trạm, hai cánh tay cậu lập tức phình to lên, ống tay áo bị đánh bay nát tung ra. Hai cánh tay đầy những vết thương bị một lực mạnh mẽ vây quanh, hai tay từ từ chuyển động, năm ngón tay mở ra từng tấc nắm chặt lại, hai mắt cậu trở nên sâu thẳm như hang động tối tăm.

Sức mạnh mạnh mẽ này khiến Âm Dương cốc đều rung chuyển, đến cả Qua Vô Âm đứng ở ngoài cốc cũng cảm nhận được tảng đá giẫm dưới chân bắt đầu rung lắc, nghe thấy âm thanh vỡ vụn ở bên trong, nàng mở to hai mắt.

Còn Ôn Đình Trạm ở trong cốc bị năm ngón tay tràn đầy sức mạnh nắm chặt lấy, theo sự nắm chặt này của cậu, Âm Dương cốc núi lở đất rung, lập tức tiếng nổ rầm rầm vang lên, xích sắt cỡ như cánh tay đứa trẻ vỡ ra từng vòng một.

Đến khi hai cánh tay có được sự tự do, hai tay Ôn Đình Trạm nắm chặt lấy dây xích sắt xích chặt ở hai chân mình, ánh sáng đỏ ngòm như máu ở nới đáy mắt chợt lóe lên, tiếng vỡ giòn giã vang dội, dây xích sắt bị cậu kéo đứt không ngừng.

Có được sự tự do, Ôn Đình Trạm liền khởi động các khớp ở hai tay hai chân, sau đó đi đến trước cửa đá. Vừa hay lúc này Vân Dậu và mấy vị trưởng lão cảm nhận được sự thay đổi của Âm Dương cốc vội vã đến mở cửa đá. Nhìn thấy Ôn Đình Trạm đứng trước mặt bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại một đôi mắt sâu thẳm đen nháy, tất cả đều kinh ngạc, ngơ ngác đứng ở đó.

“Vân Dậu trưởng lão, Ôn mỗ đã thoát ra được, phải chăng hồi phục được thân thể tự do?” Vân Dậu tuy là phụ thân của Vân Khoa nhưng đối với Vân Dậu, Ôn Đình Trạm không hề có thù hận. Hơn nữa ba năm nay nếu không có Vân Dậu, không nói đến việc cậu rất khó gặp được Qua Vô Âm, về mặt ăn uống chắc chắn không có được sự chăm sóc tốt đến như vậy, vì vậy giọng nói của Ôn Đình Trạm vẫn coi là khá lịch sự.

Vân Dậu khiếp sợ một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, sau khi bình phục tâm trạng gật đầu: “Đương nhiên, từ nay về sau, Ôn công tử và Phiêu Mạc Tiên tông không còn ân oán nữa.”

Không còn ân oán nữa?

Ôn Đình Trạm không tiếp nhận lời nói này, mà là ánh mắt đảo qua, vậy mà không nhìn thấy hình bóng của Vân phu nhân và Vân Viên, thế là cậu nói: “Thân thể này của ta có nhiều chỗ bất tiện, có thể ở lại Phiêu Mạc Tiên tông tĩnh dưỡng ba ngày hay không?”

Vân Dậu tất nhiên không cự tuyệt yêu cầu này, khi ở địa cung Vân Dậu sớm đã biết Ôn Đình Trạm là một người không giống người thường. Hôm nay Ôn Đình Trạm lại có thể dùng thân thể của người phàm thoát ra khỏi Âm Dương cốc, nơi mà cả yêu ma đều không thoát ra được, thực sự khiến ông chấn động, có chút sợ hãi.

Vì để khiến Ôn Đình Trạm không ghi hận với Phiêu Mạc Tiên tông, Vân Dậu đích thân sắp xếp cho Ôn Đình Trạm, hơn nữa còn dành cho trọng đãi lớn nhất. Lúc Ôn Đình Trạm đang tắm, nhìn thấy những vết thương khắp cơ thể cậu, toàn thân đều là vết thương kinh khủng, duy có ba chỗ yếu ớt nhất là đôi mắt và chỗ biểu tượng cho nam giới, còn có cả hai cánh tay thì ngược lại không bị thương. Cậu không hiểu nguyên lý của Âm Dương cốc, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu, trong suốt lúc tắm khuôn mặt không hề có biểu cảm, tay vỗ lên vết sẹo ghê sợ nhô lên, có một vài chỗ vẫn còn rỉ máu, cậu vẫn không bỏ qua.

Sau khi tắm xong, Vân Dậu sai người mang thuốc trị thương đến, Ôn Đình Trạm cũng không ghét bỏ, bôi thuốc xong thì mặc áo bào mà Vân Dậu đưa tới, cả người sạch sẽ đi ra ngoài mới nhìn thấy Qua Vô Âm đang chờ cậu trước bàn ăn. Ôn Đình Trạm với khuôn mặt không biểu cảm ngồi xuống dùng bữa, im lặng không nói.

“Cậu làm thế nào thoát khỏi Âm Dương cốc?” Ôn Đình Trạm ăn xong, Qua Vô Âm không nhịn được nữa mới hỏi. Ôn Đình Trạm có thể chịu đựng được Âm Dương cốc, Qua Vô Âm đã kinh ngạc không ngừng, hôm nay cậu lại còn có thể dùng thời gian hai năm để thoát ra.

“Đó chính là nơi mà đến cả yêu ma cũng không thoát ra được.”

“Phiêu Mạc Tiên tông thực hiện phong ấn của Độ Kiếp kỳ với yêu ma, đối với ta không có tác dụng.” Nếu không phải như vậy, Ma quân làm gì cần phải bỏ đi thân thể?

“Đây cũng không phải là lý do cậu có thể thoát khỏi chứ?” Qua Vô Âm vô cùng tò mò nhưng Ôn Đình Trạm tất nhiên không muốn nói. Đợi một lúc lâu cũng không thấy Ôn Đình Trạm trả lời, Qua Vô Âm liền hỏi ngược lại:

“Cậu không mau đi tìm Dao Quang, ở lại Phiêu Mạc Tiên tông làm gì?”

“Từ trước đến nay chưa từng có ai làm ta bị thương mà còn có thể sống tốt.” Giọng nói của Ôn Đình Trạm vẫn trong trẻo mượt mà, nhưng lời nói của cậu dường như từ Âm Dương cốc dẫn ra một luồng khí cực âm khiến người ta vô cùng sợ hãi:

“Cô có nghe ngóng được hướng đi của Vân Viên và Vân phu nhân?”

“Một năm trước, Vân Viên bị Mạch nhị thúc đả thương, vẫn còn đang bế quan trị thương. Vân phu nhân không biết từ lúc nào lại ham mê luyện chế đan dược, bây giờ chuyên tâm luyện đan ở trong điện.” Lúc Ôn Đình Trạm đi tắm đã dặn dò nàng, điều này đối với người sắp trở thành chủ mẫu của Phiêu Mạc Tiên tông như nàng vốn không phải là việc khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.