Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1351: Chương 1351: Trảm Phật duyên




“Kỳ ca nhi?” Dạ Dao Quang một tay ôm cậu, dùng trán cọ xát trán của cậu.

Trọng Nghiêu Phàm cho nhi tử lấy tên Trọng Hàn Kỳ, lúc trước đưa cậu tới Duyên Sinh quan bái làm đệ tử Trường Kiến sư huynh. Đã một năm rưỡi quang âm, tiểu gia hỏa này thật sự là khỏe mạnh.

“Cá, cá...” Trọng Hàn Kỳ đọc nhấn rõ từng chữ với Dạ Dao Quang, hé miệng ra còn phập phồng mấy cái bong bóng*. (vụ này ai nhìn trẻ con thì biết này, toàn phì bong bóng dãi ^^!)

“Đệ tử bái kiến sư tôn.” Chạy lên trước tiểu đạo đồng cung kính hành lễ với Thiên Cơ chân quân, sau khi Thiên Cơ nhẹ gật đầu hắn mới đứng lên giải thích với Dạ Dao Quang, “Sư cô tổ, tiểu sư thúc hắn lại gọi sư cô tổ là dì.”

Dạ Dao Quang kinh ngạc nhìn tiểu gia hỏa trong lòng, không khỏi cười càng thêm hòa ái: “Con biết ta là dì con?”

“Cá, cá...” Trọng Hàn Kỳ vẫn vui vẻ kêu lên.

Dạ Dao Quang thấy cậu rặn từng chữ không rõ ràng liền thấy buồn cười, sau đó ôm cậu cùng con trai của mình một đạo đi: “Kỳ ca nhi giao cho ta đi, ngươi có thể đi làm công khóa.”

Tiểu đạo sĩ mỗi ngày đều cần làm công khóa, cùng đệ tử Phật gia giống nhau, những thứ mà bọn cần học so với người thế tục đều nhiều hơn. Thiên văn địa lý là trụ cột, số học, ngôn ngữ y thuật nhiều vô số kể, chẳng qua hoàn cảnh học tập của bọn họ không có ghanh đua, toan tính thiệt hơn.

“Vâng, đệ tử cáo lui.” Tiểu đạo sĩ hành lễ với Thiên Cơ chân quân cùng Dạ Dao Quang rồi lui ra.

Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang mỗi tay ôm một đứa nhỏ có chút vất vả, vì thế thân thủ muốn bế đỡ Trọng Hàn Kỳ.

“Phốc...” Trọng Hàn Kỳ một điểm mặt mũi cũng không cho Ôn Đình Trạm, đối với Ôn Đình Trạm còn phun phì phì nước miếng, sau đó uốn éo thân thể nhỏ mập mạp, quay ngoắt mặt sang ôm Dạ Dao Quang, cho Ôn Đình Trạm lưu lại một cái bóng lưng.

Dạ Dao Quang thấy vậy, vội vàng đem con trai của bọn họ đưa cho Ôn Đình Trạm, cho Ôn Đình Trạm một chút sĩ diện.

Đem con trai của mình ôm vào trong ngực, nhìn hắn yên tĩnh ngủ say, Ôn Đình Trạm cảm thấy con của mình xem ra đáng yêu hơn!

Phu thê mỗi người ôm một đứa nhỏ vào trong phòng, không khí bỗng chốc có chút đè nén nặng nề, tâm Dạ Dao Quang cũng là ngã xuống đáy cốc. Từ một khắc kia nhìn thấy Nguyên Ân, nàng liền biết Trường Diên bọn họ sở dĩ không đến cứu viện chắc chắn là Nguyên Ân cùng Ích Tây ra tay ngăn trở, bởi vì con trai của nàng là Phật tử chuyển thế.

Đây là đại sự của Phật môn, Nguyên Ân cùng Ích Tây quyết không thể nhường bất kỳ ai cản trở Phật tử chuyển thế. Cho nên, Thiên Cơ sư thúc sau khi hiểu biết sự tình, cũng biết nàng vì sao ôm hài tử đến Duyên Sinh quan, Thiên Cơ sư thúc phản ứng như vậy là nói cho nàng, hắn cũng không còn cách nào khác.

“Sư muội...” Người đánh vỡ yên tĩnh là Trường Diên, hắn chần chờ một hồi lâu mới nói, “Ta cùng sư phụ muốn hỏi một câu tâm tư của muội. Phật tử chuyển thế linh đồng ứng nghiệm ở trên người muội, đây là thiên ý. Chúng ta là người tu luyện kiêng kị nhất là làm việc nghịch thiên, muội nếu cứ muốn giữ hắn lưu bên người, hậu quả sau đó chắc hẳn muội cũng đã biết.”

Ánh mắt Dạ Dao Quang dừng ở cốt nhục của bọn họ đang ở trong lòng Ôn Đình Trạm, hàng mi dài vểnh của nàng nhẹ run lên.

“Nhưng tình mẫu tử chính là tam cương ngũ thường tại nhân thế, nếu sư muội không thể dứt bỏ, cũng có một biện pháp.” Trường Diên ngữ điệu vừa chuyển nói.

Dạ Dao Quang bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Trường Diên, đôi mắt liễm diễm hoa đào bên trong tràn đầy chờ mong: “Sư huynh, là biện pháp gì?”

Trường Diên ngưng mắt, đối diện với ánh mắt lộng lẫy tràn đầy ao ước của Dạ Dao Quang, hắn có chút nặng nề nói: “Trảm Phật duyên.”

Dạ Dao Quang hai tròng mắt trợn tròn, đáy mắt nàng chợt lóe điểm nghi ngờ khó có thể tin. Nàng tuy rằng là tu đạo, nhưng nàng tiếp xúc đệ tử cửa Phật không ít. Bất luận là kiếp trước hay là kiếp này đều không thể đếm được, đối với Phật tu nàng có hiểu biết nhất định.

Cái gọi là trảm Phật duyên, chính như linh tu mài linh căn, yêu tu đào yêu cốt. Nhưng có khác biệt là, linh tu và yêu tu sau khi bỏ căn nguyên, ngoại trừ việc thân thể trở nên suy yếu, cũng sẽ không đem lại phương hại nào khác, nhưng trước một khi chặt đứt Phật duyên, như vậy từ nay về sau chẳng những thân thể suy yếu, bệnh tật triền miên, lại không bao giờ có khả năng được Phật che chở nữa, cực dễ dàng bị yêu ma quỷ quái phụ thân.

“Sư muội, chúng ta sẽ che chở cho mẫu tử hai người.” Trường Diên trịnh trọng hứa.

Dạ Dao Quang có chút thất thần lắc đầu: “Dù bảo hộ kỹ càng thế nào cũng có lúc ngoài tầm tay với, muội cũng không muốn con của muội giống như Minh Quang chỉ có thể quanh quẩn với ấm sắc thuốc, hơn nữa nó còn nhỏ như vậy. Dứt khoát chặt đứt đi Phật duyên, nó làm sao có thể chịu đựng được? Cho dù có thể chịu được rất tốt, ai sẽ tới thay nó chặt đứt Phật duyên...” Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Thiên Cơ chân quân, người làm được tới bước này chỉ có Thiên Cơ sư thúc, đương nhiên còn có Nguyên Ân cùng Ích Tây, nhưng nàng biết Nguyên Ân cùng Ích Tây tuyệt đối sẽ không làm việc như vậy, “Ta không thể ích kỷ như thế.”

Bởi vì nàng không thể dứt bỏ liền nhường Thiên Cơ sư thúc nhận trời phạt, cường thế chặt đứt Phật duyên hài tử của mình, từ đây trở thành một người rời bỏ ông trời cũng là bị ông trời vứt bỏ. Nàng không dám thề cùng khẳng định, sau khi đã chặt đứt Phật duyên cho hài tử, nó có thể bình an lớn lên giống những hài tử bình thường...

“Sư muội...”

“Không cần nói nữa, Trường Diên sư huynh.” Dạ Dao Quang gượng ép kéo lên khóe môi, nàng đứng lên, “Muội có chút mệt mỏi, sư thúc, sư huynh ta muốn đi nghỉ một lát.”

Trường Diên còn muốn mở miệng nói cái gì đó, Thiên Cơ lại ngăn trước: “Đi đi.”

Dạ Dao Quang vội vàng làm lễ, đem Trọng Hàn Kỳ giao cho Trường Diên, ôm con trai mình từ trong lòng Ôn Đình Trạm qua, cùng Ôn Đình Trạm vội vàng đi tới phòng của nàng, ở Duyên Sinh quan, nàng luôn có một phòng của riêng mình.

Dọc trên đường đi, phu thê hai người đều trầm mặc không nói, một cỗ áp lực đè lên hơi thở của bọn họ. Mãi cho đến khi vào phòng, Ôn Đình Trạm đem đạo đồng đang quét sân trong viện cho đi, liền ngay cả Kim Tử cũng không lưu lại, đóng cửa phòng, lúc này mới ôm cả Dạ Dao Quang cùng hài tử vào trong ngực, thấp giọng nói: “Dao Dao, là ta có lỗi với nàng.”. Ngôn Tình Sủng

Trí tuệ như Ôn Đình Trạm, hắn như thế nào không hiểu, con của hắn là đang thay hắn trả nợ. Dạ Dao Quang là người tu đạo, như thế nào cũng không có khả năng có quan hệ với Phật môn, lại càng không thể có chuyện sinh ra Phật tử chuyển thế linh đồng. Hắn từ chỗ Nguyên Ân đã biết, hắn khi sinh ra đã được chú định là đệ tử của Nguyên Ân, là hắn thoát ly mệnh quỹ, cho nên ứng nghiệm lên hài tử hai người.

Dạ Dao Quang quay đầu đi, trán tựa trên bờ vai Ôn Đình Trạm: “A Trạm, không phải lỗi của chàng. Nếu như thật sự có sai, cũng là lỗi của muội.”

Là nàng cải biến mệnh của Ôn Đình Trạm, nàng chiếm được tình yêu của Ôn Đình Trạm, đưa hắn từ nơi tinh thuần kéo vào thế tục hỗn loạn này, thiên đạo luân hồi, nhân quả tất báo, chính là đạo lý này.

Để nàng làm mẫu thân, nhường nàng chịu nỗi đau dứt bỏ cốt nhục thân sinh, tâm Dạ Dao Quang thật sư đau tới mức nói không lên lời. Bách Lý Khởi Mộng cùng Trọng Hàn Kỳ chia lìa, còn có một ngày đoàn viên, chỉ chờ Trọng Hàn Kỳ trưởng thành. Nhưng con trai của nàng, một khi vào Phật môn, vậy nhất định phải chặt đứt thất tình lục dục, nàng có khả năng cả đời này cũng không có cơ hội nghe được một tiếng “nương”.

Nghĩ đến đây, hốc mắt Dạ Dao Quang không khỏi nổi hồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.