“Trạm ca, chàng muốn đi huyện Đạo không phải vì để câu cá chứ?” Dạ Dao Quang oán trách, câu cá cũng có thể để sau mà, cần gì phải vội vã như vậy khiến mọi người đều mệt mỏi.
Nghe vậy Ôn Đình Trạm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiêu Sĩ Duệ: “Tiện đường mà thôi!”
“Vậy chàng cần gì phải vội vã đi như thế?” Dạ Dao Quang khó hiểu.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm lấp lánh ánh lửa, cậu khẽ cười đáp: “Tìm hương liệu.”
“Muội biết, chàng nói muốn tìm một cây phản hồn hoa, chẳng lẽ mấy ngày này là lúc hoa nở?” Dạ Dao Quang nhíu mày.
Bàn tay Ôn Đình Trạm khẽ vươn ra nắm lấy bàn tay trắng nõn của Dạ Dao Quang: “Hiện giờ ta không thể nói cho nàng, lúc đó nàng sẽ biết, ta đang rất cần hương liệu này.”
Dạ Dao Quang bị hành động của Ôn Đình Trạm làm cho sững sờ nhưng nếu Ôn Đình Trạm nói như vậy cô cũng không tiện hỏi nữa: “Vậy được, ai thèm quản chàng làm trò khỉ gì, muội đi ngủ đây!”
Dạ Dao Quang lập tức tìm một tán cây nằm xuống, kiếp trước lúc đi dã ngoại cô đã có thói quen thích ngủ trên cây rồi. Sau đó Ôn Đình Trạm cũng bay lên, tìm một tán cây gối đầu nằm ngủ. Tiêu Sĩ Duệ đứng ở phía dưới nhìn lên, hắn tưởng tượng nếu như chính mình ngã từ trên cây xuống sẽ thê thảm cỡ nào, thôi vậy, hắn vẫn nên ngoan ngoãn đi tìm túi ngủ của hắn thôi…
Bởi vì lời nói của Ôn Đình Trạm nên Dạ Dao Quang để cho Kim Tử đứng canh gác trên tàng cây, mình thì ngủ say sưa. Một đêm trôi qua rất bình tĩnh, không phát sinh chuyện gì. Ngày thứ hai sau khi thức dậy, tu luyện, ăn sáng xong bọn họ lại dắt ngựa tiếp tục đi đến huyện Đạo.
Đến lúc hoàng hôn, đoàn người ngựa của Dạ Dao Quang đã vượt qua ngọn núi, sau đó đi thẳng đến phủ Hành Dương, chỉ cần đi tiếp một đoạn nữa là có thể đến được Vĩnh Châu, mà huyện Đạo lại thuộc địa phận của phủ Vĩnh Châu. Mọi người nghỉ ngơi ở phủ Hành Dương một đêm, hôm sau đoàn người của Dạ Dao Quang lại dựa vào chỉ dẫn của Ôn Đình Trạm đi tiếp trong sơn đạo, đi hết một ngày đã đến phủ Vĩnh Châu.
Lúc mặt trời lặn, bọn họ nghỉ ngơi dưới chân núi. Liên tiếp hai ngày, nhiều thời gian như vậy mà cũng không có ai động thủ khiến cho Dạ Dao Quang không thể yên tâm được, vì cô tin tưởng suy đoán của Ôn Đình Trạm nên càng đến gần phủ Vĩnh Châu cô càng cảnh giác.
“Dạ cô nương, mau đi cứu điện hạ!” Dạ Dao Quang đang nướng gà rừng, đột nhiên có một hình bóng quỳ gối trước mặt cô.
“Sĩ Duệ làm sao?” Ôn Đình Trạm lập tức biến sắc, lắc mình chạy đi.
Dạ Dao Quang cũng không kịp nướng nốt một nửa con gà, cô đành để cho hai huynh đệ Vệ Kinh, Vệ Truất ở lại chỗ này trông chừng. Vốn dĩ Tiêu Sĩ Duệ cũng không cách bọn họ quá xa, nhưng khi đi săn thú cùng Ôn Đình Trạm bị bẩn quần áo nên đã đi đến bờ sông cách đó mấy trăm mét để tắm rửa. Tuy chỉ cách mấy trăm mét nhưng lại bị dãy núi che khuất tầm mắt, mà Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm không hề nghe được tiếng đánh nhau nên không biết chuyện gì xảy ra.
Đến khi Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đuổi tới đã thấy Tiêu Sĩ Duệ đang từng bước đi về trung tâm dòng sông lớn, Tiêu Quy và ám vệ ra sức tới gần ngăn cản nhưng bọn họ không thể đến gần mà hắn lại không có phản ứng gì.
“Có trận pháp!” Có thể trong mắt người thường thì không nhìn thấy gì, nhưng Dạ Dao Quang lại thấy rõ ràng trên mặt sông có sức mạnh ngũ hành đang dao động. Đây cũng là lí do vì sao Tiêu Quy và ám vệ không thể tới gần Tiêu Sĩ Duệ.
“Trạm ca!” Dạ Dao Quang nhìn về phía Ôn Đình Trạm:
“Sĩ Duệ bị trận pháp mê hoặc tâm trí, chàng làm loạn bước chân của hắn đi, muội đi nhìn xem đây là trận pháp gì để nghĩ cách phá giải!”
Ôn Đình Trạm lập tức lấy ra sáo ngọc để lên môi, tiếng sáo du dương nhanh chóng bay xa, từng đợt âm thanh khiến người ta tỉnh táo. Giai điệu vô cùng mới lạ, tuy giai điệu có chút nặng nề nhưng không biết vì sao khi nghe vào lại khiến tinh thần người ta ôn hòa không ít.
Ở giữa trung tâm dòng sông, Tiêu Sĩ Duệ đột nhiên ngừng lại, đưa lưng về phía Ôn Đình Trạm, trên mặt của hắn hiện rõ sự giãy giụa. Hắn rõ ràng thấy được phụ vương đang ở phía trước vẫy tay với hắn, giọng nói ôn hòa còn liên tục gọi hắn: “Duệ nhi, tới đây, tới cạnh phụ vương…”
Nhưng đột nhiên hình ảnh phụ vương ở trước mắt bỗng dưng mờ nhạt, âm thanh cũng không rõ ràng nữa, hắn muốn nhìn kĩ một chút lại không nhìn ra được chuyện gì.
“Sĩ Duệ, mau trở lại, phía trước có nguy hiểm!” Dạ Dao Quang lập tức hô lớn, âm thanh của cô được khí ngũ hành khuếch tán đi rất xa.
Tiêu Sĩ Duệ đang giãy giụa thì đột nhiên nghe được âm thanh của Dạ Dao Quang, lập tức đầu óc tỉnh táo lại. Lúc này hắn mới nhìn rõ ràng mình đang đứng ở trong lòng sông, hơn nữa nước đã chạm tới lưng áo, gần ngay trước mặt hắn có bọt khí dao động, chắc hẳn có kẻ thù mai phục ở đó. Hắn đang định nhanh chóng bơi về thì đột nhiên phát hiện ra hắn đang chuyển động theo một vòng tròn, làm cách nào cũng không thoát ra nổi.
La bàn trong tay Dạ Dao Quang nhanh chóng chuyển động, lập tức tìm được cửa sinh: “Tiêu Sĩ Duệ, hướng đông!”
“Sĩ Duệ, không được nhúc nhích! Phía trước có mai phục!” Ôn Đình Trạm cầm sáo ngọc quát to.
Dạ Dao Quang híp mắt nhìn dao động trên mặt nước, quả nhiên trận pháp này có sát thủ mai phục. May mà bọn họ kịp thời thức tỉnh Tiêu Sĩ Duệ, nếu không thì chỉ sợ hắn không chết đuối cũng sẽ bị giết chết.
Lúc này kim đồng hồ trên la bàn của Dạ Dao Quang nhanh chóng dừng lại, cô ném la bàn cho Ôn Đình Trạm, sau đó nhảy về phía mặt sông. Bước đi của cô vô cùng đặc biệt, giống như đi trong một mê cung vô hình vậy.
Rõ ràng khoảng cách chỉ có hai, ba trăm mét nhưng mũi chân của Dạ Dao Quang lên xuống vô số lần trên mặt nước, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, cuối cùng trên mặt nước có một sát thủ hiện ra, ánh đao sáng loáng lập tức đâm về phía Tiêu Sĩ Duệ.
Cùng lúc đó, Dạ Dao Quang xoay người một cái, vung tay lên. Khí ngũ hành giống như kiếm sắc đánh về phía hắc y nhân, mặt sông nổ tung, máu chảy lênh láng. Dạ Dao Quang tự tay túm lấy Tiêu Sĩ Duệ, cùng hắn bay trở về bờ sông.
“Ào! Ào!” Đúng lúc này, bọt sóng ở lòng sông phun trào từng cột một khiến đường về của Dạ Dao Quang vô cùng trắc trở.
Rất nhanh, những cây cột nước xoay tròn không ngừng biến đổi vị trí, khuấy động mặt nước dưới chân Dạ Dao Quang thành một vòng xoáy như thể muốn nuốt sống cô.