Quái Phi Thiên Hạ

Chương 234: Chương 234: Trăng Thanh Gió Mát




“Chất lượng âm thanh của cây đàn này rất tốt, hay là đàn một khúc đi?” Dạ Dao Quang quay lại ngồi trên bàn đá với Ôn Đình Trạm, hai tay xoa cằm bày ra tư thế nghe đàn.

“Tối đi, dùng bữa tối xong ta lại đàn cho nàng nghe.” Động tác của Ôn Đình Trạm vô cùng nhẹ nhàng đậy đàn lại.

“Cảm ơn nàng, Dao Dao, món quà này ta rất thích.”

“Muội cũng rất thích.” Nói không ra nguyên nhân, chỉ là rất thích cây đàn này. Trước kia thứ có thể khiến cô yêu thích như vậy chỉ có pháp khí nhưng cô khẳng định cây đàn này không phải pháp khí, hơn nữa cô cũng không phải là người văn nhã. Mấy thứ này nói thật ra cô không có hứng thú gì cả nhưng hôm nay lại rất thích, hơn nữa còn không tiếc tiền mua về.

Dạ Dao Quang biết Ôn Đình Trạm tại sao lại từ chối cô, cổ cầm không giống các loại đàn khác, cổ cầm có sáu điều kiêng kỵ và bảy điều cấm. Sáu điều kỵ bao gồm: Một là trời lạnh, hai là trời nóng, ba là khi gió lớn, bốn là lúc mưa lớn, năm là lúc sấm sét, sáu là khi tuyết rơi. Bảy điều cấm chỉ: Nghe tin có tang ma, khi có tấu nhạc ồn ào, khi có sự cố lộn xộn, người không sạch sẽ, áo mũ không ngay ngắn, không đốt hương, không gặp tri âm

Ngày hôm nay không phạm huý nhưng Ôn Đình Trạm mới vừa đi học về, một thân bụi bặm chưa tắm rửa cũng chưa đốt hương nên mới từ chối cô. Về điểm này Dạ Dao Quang không hề khó chịu vì đó là sự tôn trọng Ôn Đình Trạm giành cho cô, cũng là sự coi trọng món quà mà cô tặng cho cậu.

Sau khi ăn xong, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đi tản bộ sau đó tắm rửa. Dạ Dao Quang tự mình mở đàn, đốt hương. Lúc chuẩn bị đốt hương, cô cảm thấy hương này hơi khác, không khỏi lấy ra ngửi ngửi.

“Thích không?” Giọng nói đang trong thời kỳ đổi giọng của Ôn Đình Trạm vang lên.

Dạ Dao Quang quay đầu lại liền thấy dưới ánh trăng mông lung, người thiếu niên chậm rãi đi từ hành lang đến. Cậu để xõa mái tóc dài, mặc một chiếc áo ngoài rộng thùng thình trắng như tuyết, tay áo dài phất phơ theo mỗi bước đi, mái tóc nhẹ nhàng tung bay lại có chút tiên khí.

“Rất thơm đấy.” Dạ Dao Quang bỏ hương xuống.

Ôn Đình Trạm ngồi xuống trước cái rương hỗn độn, lấy dao cắt hương ra, động tác cực kỳ nho nhã cắt hương thành hai miếng nhỏ rồi dùng thìa múc hương trong đỉnh. Rất nhanh một luồng khí liền bay ra, thơm hơn cả loại hương trước kia khiến Dạ Dao Quang vô cùng kinh ngạc.

Hương học chính là một loại văn hóa không thể thiếu thời cổ đại, nổi tiếng cùng với trà đạo nhưng bây giờ cơ bản đã lụn bại. Kiếp trước Dạ Dao Quang chưa từng tiếp xúc với văn hóa này, kiếp này sự dạy dỗ của Liễu thị vẫn còn lưu lại. Trong nhận thức của cô, có rất ít hương sau khi đốt khiến người ta yêu thích hơn trước khi đốt. Mùi thơm này rất nhẹ nhàng khoan khoái, là một trải nghiệm trước nay chưa từng có của Dạ Dao Quang. Kiếp trước cô không động đến nước hoa nhưng đều giao thiệp với những người không phú thì quý, những người kia có nam có nữ nhưng đều dùng nước hoa cao cấp. Mặc dù cô không bài xích, cũng không cảm thấy khó chịu nhưng chưa từng có mùi hương nào khiến cô cảm thấy cả cơ thể có một sự thư thái đặc biệt như thế.

“Hương này tự tay ta điều chế, còn chưa đặt tên, Dao Dao cảm thấy nên đặt cho nó tên gì?” Bỏ đồ trong tay xuống, Ôn Đình Trạm đưa mắt nhìn Dạ Dao Quang.

“Đặt là “Thanh Phong” được không?” Hương này giống như một cơn gió mát có thể khiến người ta thả lỏng thần kinh, giải tỏa áp lực.

Đáy mắt Ôn Đình Trạm hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, gật đầu: “Ừ, Thanh Phong, rất hay.”

Nói xong, Ôn Đình Trạm đưa ngón tay dài mảnh lên gảy dây đàn, mỗi dây đều gảy một lần. Đây là cậu đang thử âm, thử âm xong Ôn Đình Trạm khẽ nhếch môi:

“Có gió mát, đương nhiên không thiếu được trăng sáng rồi.”

Khi Dạ Dao Quang còn chưa kịp phản ứng câu nói của Ôn Đình Trạm có ý gì thì tay cậu đã gảy một cái, tiếng đàn đã tuôn ra. Có lẽ là do tuổi tác không đủ, từng trải không đủ nên Dạ Dao Quang - người đã nghe quen các khúc cổ cầm cảm thấy về mặt kỹ thuật Ôn Đình Trạm cũng không quá cao siêu.

Nhưng Dạ Dao Quang không phân biệt được là vì sự đặc biệt của cây cổ cầm này hay vì bản lĩnh của Ôn Đình Trạm mà âm thanh Ôn Đình Trạm đàn ra có một sự kỳ ảo đặc biệt. Kết hợp với mùi hương thoang thoảng bay qua hơi thở của Thanh Phong, Dạ Dao Quang cảm thấy cô có thể chìm vào một thế giới khác, những vì sao trên trời nhao nhao bay xuống.

Màn đêm yên tĩnh, ngôi sao bay xuống, ánh trăng sáng ngời, âm thanh kia, cảnh vật kia, gió kia, mùi hương kia hòa vào làm một khiến cô không nhịn được khẽ giương khóe môi nhắm mắt lại. Mọi thứ đều quá mức thư thái, dường như được ngâm trong suối nước nóng, cả người mệt mỏi cũng theo đó mà biến mất. Từ trước đến nay chưa có ai có thể thôi miên cô chỉ bằng một khúc đàn, hơn nữa lại không phải cưỡng ép, không phải vô vị mà là một sự say sưa khiến cả tinh thần đều thư thái.

Đến khi Ôn Đình Trạm dừng lại, Dạ Dao Quang đã ngủ say rồi. Cậu tiến lên nhẹ nhàng ôm Dạ Dao Quang lên đưa cô về phòng.

Tiễn một vầng trăng sáng, rũ hết phiền muộn của người.

Dùng một chốn cực lạc, đập vỡ nỗi buồn của người.

Dệt một giấc mộng trong xanh, trộm mất sự dịu dàng của người.

Dạ Dao Quang không bị đồng hồ sinh học đánh thức, cô bỗng nhiên mở mắt. Bên ngoài trời đã sáng rồi mà cô vẫn chưa tỉnh, Kim Tử lười biếng cũng đang dựa vào người cô ngủ khò khò. Cô ngồi trên giường nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, cảm thấy thật khó tưởng tượng nổi. Cô cảnh giác như vậy, nhạy bén như vậy mà lại dễ dàng đi vào giấc ngủ, Ôn Đình Trạm ôm cô lên mà cũng không đánh thức được cô.

Mơ màng rửa mặt xong, Dạ Dao Quang cũng không đi tu luyện mà ra khỏi phòng. Ôn Đình Trạm đã đi học rồi, cô nhàn rỗi không có việc gì làm bèn đến nhà Đỗ Hậu Lâm một chuyến để nói về chuyện cô muốn mua chỗ đất xung quanh hai vợ chồng Liễu thị. Đỗ Hậu Lâm cảm thấy Dạ Dao Quang không quên gốc bèn vui vẻ đồng ý, giúp cô lo liệu mọi thứ. Bây giờ cả thôn đều quan sát nhất cử nhất động của Dạ Dao Quang, biết Dạ Dao Quang lại mua đất, mọi người lại kích động.

Nhưng lần này Dạ Dao Quang rất cẩn thận tự chọn sáu người giúp đỡ mình, bởi vì xây lăng mộ thì không cần quy mô lớn. Sau đó cô lại đến phần mộ của hai vợ chồng Liễu thị dán vài tấm bùa lên, mặc dù không di chuyển mộ phần nhưng xây dựng bên ngoài cũng sẽ đánh động đến sự thanh tĩnh của tổ tiên. Đây là bùa thanh tâm miễn quấy nhiễu cho họ, làm xong tất cả thì một ngày cũng đã trôi qua.

Lúc Dạ Dao Quang về đến nhà, Ôn Đình Trạm đã trở về thay thường phục, ngồi trong thư phòng đọc sách.

“Chàng thành thật khai báo đi, tại sao hôm qua muội lại buồn ngủ như vậy?” Ánh mắt bất thiện của Dạ Dao Quang nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm cũng không ngẩng đầu lên, lật một trang giấy: “Gần đây nàng quá mệt mỏi rồi.”

Từ khi bắt đầu tìm long tiên dịch đến dao linh đã xảy ra quá nhiều chuyện, Ôn Đình Trạm cảm thấy dù sao thì Dạ Dao Quang cũng là người phàm. Dù là người tu luyện cũng không thể chịu được sự dồn nén mệt nhọc, không biểu hiện ra không có nghĩa là những điều này không tồn tại, nếu không hôm nay Dạ Dao Quang đã không thức dậy một cách không theo thói quen như vậy. Những áp lực và mệt nhọc này cần được giải tỏa, vậy nên cậu đã làm ra loại hương đó. Đó là một loại hương kỳ lạ cậu mua từ người khác để điều chế nên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.