Quái Phi Thiên Hạ

Chương 665: Chương 665: Trở về tạo con trai




Không có điều cố kỵ cũng sẽ không bị cản trở.

Cho nên Ôn Đình Trạm đã sớm hóa giải từng nguy cơ có khả năng sẽ xuất hiện trong ván cờ này, bất luận cục diện biến đổi như thế nào, cậu cũng có thể toàn thân trở ra.

Trước mắt Ninh An Vương đưa ra chứng cứ lúc trước Lưu Cầu Vương có ý đồ bắt cóc và giết hại hắn, Lưu Cầu Vương đã rất nhiều lần dùng ngòi bút làm vũ khí để Thượng Tường phải đối mặt với mấy vạn đại quân và hơn mười đại pháo dưới sự uy hiếp của đoàn hành quân lặng lẽ của Minh Nặc ở Bành Hồ. Nhân dịp này Thượng Tường triển khai bản lĩnh giáng chức hết tất cả những người bất trung ở bên cạnh ông ta, ra sức đề bạt và phân công cho thế lực mới.

Dạ Dao Quang lại phát hiện ra một tai hại, lúc trước Thượng Tường vốn không có dã tâm lớn nên ông ta không dám và cũng chưa từng nghĩ sẽ bồi dưỡng thế lực cho riêng mình, bây giờ ông ta gạt bỏ đối lập lại nóng vội, đưa lên người mới chưa chắc sẽ ổn định được đại cục. Một khoảng thời gian rất dài Lưu Cầu sẽ rối loạn, cũng may lãnh thổ Lưu Cầu không lớn nên cũng không xảy ra chuyện gì lớn, chẳng qua chuyện rối loạn này vừa lúc có đủ thời gian cho triều đình nghỉ ngơi để lấy lại sức. Trong lòng của Thượng Tường vẫn còn đang ra sức mưu tính đại sự thì đã bị một bước chân của Ôn Đình Trạm đẩy xuống hố.

Bọn họ ở lại Lưu Cầu thêm hai ngày, Thượng Tường mượn đủ danh tiếng của Ninh An Vương, sau đó ông ta chuẩn bị thuyền đưa Ninh An Vương, Ôn Đình Trạm và cả đám người Dạ Dao Quang đến Bành Hồ, trên đường đi còn mang theo rất nhiều trân bảo. Đám người Minh Nặc tự mình đến nghênh đón, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng không ở lại Bành Hồ quá lâu, bọn họ rời khỏi trước để đi đến học viện. Bây giờ đã đầu tháng mười, ngày nhập học còn lại nửa tháng.

Chờ bọn họ đến học viện thì Mạch Khâm nhận được tin liền rời khỏi Mật Nhược tộc trở về Cửu Mạch tông.

Đi một vòng dưới mí mắt của Hàm Ưu, Dạ Dao Quang có một cảm giác sống sót sau tai họa. Chuyện ở phía sau cô không tìm hiểu rõ ràng, ví dụ Mật Nhược tộc chỉnh Thái Hòa tộc như thế nào, ví dụ Thượng Tường có bao nhiêu thành ý đối với bệ hạ hoặc sau khi Ninh An Vương hồi kinh lại có hành động gì, Dạ Dao Quang cũng không biết.

Nhưng cô lại biết hai vị trưởng lão của Thái Hòa tộc đã ngã xuống, không đến mấy ngày Bình An Vương có va chạm với bệ hạ, bệ hạ tức giận mắng hắn bất hiếu rồi phạt hắn đi canh gác ở Hoàng lăng. Nhưng đây chỉ là cách nói bên ngoài, trên thực tế người cấu kết với Lưu Cầu chính là vị Thất hoàng tử Bình An Vương vẫn luôn che giấu rất sâu này.

Dạ Dao Quang cũng đánh dấu Bình An Vương trong lòng, trước đây người chặn giết Tiêu Sĩ Duệ ở đất phong của Ninh An Vương thật không ngờ là do hắn ta giở trò phía sau.

“Không phải Bình An Vương.” Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang.

“Không phải Bình An Vương sao?” Ánh mắt của Dạ Dao Quang hơi đông lại, cũng có nghĩa là người này đã lặng lẽ chuồn mất rồi thành công ném mọi chuyện lên trên lưng Bình An Vương.

“Yêu nghiệt.”

Nhưng tuyệt không kém Ôn Đình Trạm, ở Lưu Cầu hắn có thể bức Ninh An Vương đi tìm chết, chuyện này đã sắp bại lộ, cuối cùng hắn lại ném lên người của Bình An Vương.

“Bệ hạ không tước vị của Bình An Vương.” Ôn Đình Trạm lại nói.

“Trong lòng của hoàng gia gia rất hiểu rõ, người này không phải là Thất hoàng thúc nhưng không tìm được chứng cứ nên hoàng gia gia cũng không xác định được người đó là ai.” Tiêu Sĩ Duệ thở dài nói.

“Ninh An Vương đang giở trò quỷ gì vậy?” Dạ Dao Quang khó hiểu.

“Hắn lại không vạch trần đối phương.”

Chứng cứ ở trong tay của Ninh An Vương tuyệt đối đầy đủ.

“Nếu đối phương nguyện ý trao đổi chứng cứ với Ninh An Vương hoặc dựa theo nhu cầu rồi đồng quy vu tận, Ninh An Vương chắc chắn sẽ lựa chọn vế sau.” Ôn Đình Trạm nói lạnh nhạt.

“...” Mặc dù Dạ Dao Quang vẫn còn có điều tích tụ trong lòng nhưng cô lại không có bất kỳ lý do nào để phản bác. Đứng ở góc nhìn của Ninh An Vương, sự lựa chọn của hắn không có gì là không đúng.

“Dao tỷ tỷ đừng phiền não nữa, suy nghĩ lại cũng là một chuyện vui, bệ hạ sẽ ban tước vị cho Doãn Hòa.” Tiêu Sĩ Duệ nhìn thấy vậy liền vội vàng đổi chủ đề.

Những lời ghét bỏ chạy một vòng đến miệng của Dạ Dao Quang, cuối cùng cô đành nuốt xuống.

Trong lòng của bệ hạ rất vui vẻ đối với triều cống của Lưu Cầu, ông còn ban thưởng chức Tử tước cho Ôn Đình Trạm, chẳng qua tước vị này nhìn trông rất tốt nhưng lại không dùng được. Mặc dù là thực ấp (1) ba trăm hộ nhưng không có thực phong (2). Vì bệ hạ đã phế truất rất nhiều tước vị trong triều, cho dù tước vị của Ôn Đình Trạm rất bình thường và không có chỗ dùng, trên danh nghĩa Tử tước tương đương với ngũ phẩm nhưng lại khiến rất nhiều người phải chú ý. Dù sao Ôn Đình Trạm chỉ mới mười ba tuổi. Cậu có công trong việc du thuyết (3) với Lưu Cầu, hơn nữa cậu lại cứu Ninh An Vương và để triều đình không tốn một binh một tốt nào mà vẫn đánh thắng một trận đẹp. Thánh chỉ khâm phong được công bố tại học viện, Hòa sơn trưởng cảm thấy rất có mặt mũi, hiện nay ba chữ Ôn Đình Trạm được truyền đi khắp nơi ở Đại Nguyên, trở thành biển chữ vàng của học viện Bạch Lộc. Chỗ tốt chính là Ôn Đình Trạm mới đến học viện hai mươi ngày đã đi xin sơn trưởng cho phép cậu và Dạ Dao Quang được nghỉ mười ngày, Hòa sơn trưởng không hỏi nguyên do xin nghỉ liền hạ bút phê duyệt.

Quả nhiên là học bá, dù ở thời đại nào đều có lão sư và hiệu trưởng thương yêu.

Bọn họ xin nghỉ là vì ngày hai mươi chín tháng mười là một ngày đặc biệt, chính là ngày Dạ Khai Dương khôi phục lại cơ thể. Vốn dĩ Dạ Dao Quang nói một mình cô quay trở về là được rồi nhưng Ôn Đình Trạm cứ nhất quyết muốn đi theo. Cậu nói chắc như đinh đóng cột chặn lại lời nói của cô, cậu nói Dạ Khai Dương là con trai của hai người họ, lúc con trai ra đời, người làm cha sao có thể không có mặt ở đó được?

Dạ Dao Quang không lay chuyển được cậu nên ngày hai mươi lăm tháng mười cô trở về Ôn trạch cùng với Ôn Đình Trạm.

“Tiểu Khu, cậu và Doãn Hòa đi làm gì vậy?” Lục Vĩnh Điềm mới nhìn thấy hai người chưa được mấy ngày, bây giờ lại muốn xa nhau nên trong lòng hắn vô cùng khó chịu.

“Trở về tạo con trai.” Dạ Dao Quang không cần suy nghĩ liền trả lời.

Lập tức Lục Vĩnh Điềm ngây người, ngay cả Tiêu Sĩ Duệ và Văn Du đều có vẻ mặt không được tự nhiên.

Lúc này Dạ Dao Quang mới phát hiện bầu không khí không đúng, vì vậy cô liếc mắt nhìn mấy người: “Thật uống phí cho mọi người vẫn đọc sách thánh hiền, trong đầu suy nghĩ không đúng đắn.”

“Tiểu Khu, chuyện này sao có thể trách chúng ta không đúng đắn? Rõ ràng bản thân cậu nói...” Lục Vĩnh Điềm uất ức lẩm bẩm.

“Ta nói gì?” Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn Lục Vĩnh Điềm.

“Vừa rồi ta không lừa mọi người, năm ngày cuối của tháng này chính là ngày nghỉ, thúc ngựa chạy nhanh nhất từ học viện đến nhà của ta cũng mất hơn nửa ngày. Mấy người các cậu làm thúc thúc phải chuẩn bị quà thật tốt cho ta, sau đó đến tham gia lễ tắm ba ngày cho con trai ta.”

“Cái gì? Còn có lễ tắm ba ngày?” Cả ba người đều giật mình.

“Sao lại không có lễ tắm ba ngày hả?” Dạ Dao Quang nói chuyện đương nhiên.

“Sau bốn ngày nữa con của ta sẽ sinh ra, đợi mọi người đến vừa lúc là lễ tắm ba ngày. Nhớ kỹ chuẩn bị quà thật tốt cho ta, nếu không đừng mơ tưởng có thể bước vào cửa nhà ta.”

Dạ Dao Quang nói xong liền phóng người lên ngựa, sạch sẽ và gọn gàng, dáng vẻ hiên ngang. Lục Vĩnh Điềm bị dọa sợ đến mức dùng ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm vào bụng của Dạ Dao Quang: “Này là... đây là dáng vẻ đang mang thai sao?”

Tiêu Sĩ Duệ, Văn Du và Tần Đôn đều yên lặng rút lui, từ chối đứng chung một chỗ với tên ngu ngốc này.

“Ta ở trong phủ chờ mọi người.” Ôn Đình Trạm cũng phóng người lên ngựa, sau đó cậu nói một câu với mấy người rồi quất roi rời đi.

“Vì sao chàng phải xin nghỉ mười ngày?” Chạy trên đường, Dạ Dao Quang mới hỏi.

Lúc đầu cô chỉ muốn xin nghỉ ba ngày, ngày hai mươi tám xuất phát, ngày hai mươi chín sẽ trở về lập đàn làm phép, sau khi hoàn tất lễ tắm ba ngày cô sẽ gấp gáp quay trở về.

“Năm ngày đầu, ta sợ nàng mệt nhọc.” Sớm quay trở về sẽ có thêm thời gian để nghỉ ngơi và chuẩn bị.

“Năm ngày sau, ta sợ nàng luyến tiếc.”

***

(1) Thực ấp: Là số hộ dân được hoàng thượng ban tặng cho công thần và quan thần có công lớn.

(2) Thực phong: Là một trong chế độ của thực ấp.

(3) Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình để thuyết phục vua của nước khác áp dụng theo chủ trương của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.