Quái Phi Thiên Hạ

Chương 773: Chương 773: Trúng độc




Dạ Dao Quang quan sát Bách Lý Khởi Mộng một lượt từ trên xuống dưới, không thể không khen ngợi: “Rất đẹp.”

Dựa vào khả năng kinh tế của Trọng Nghiêu Phàm, hôn sự của cuộc đời hắn tất nhiên phải vô cùng hao tâm suy nghĩ. Áo cưới của Bách Lý Khởi Mộng, chỉ là mặt ngoài của váy nhưng đã đính một lớp trân châu óng ánh, mỗi một viên đều là vật phẩm quý giá. Nhiều viên kích cỡ đồng đều như vậy e rằng cũng chỉ có Trọng Nghiêu Phàm mới có thể tìm được.

“Ta cũng thấy đẹp quá đi, hóa ra váy cưới ở nhân gian lại đẹp như vậy.” Nói tiếp, Bách Lý Khởi Mộng còn tươi cười rạng rỡ xoay một vòng trước mặt Dạ Dao Quang.

Cú xoay ấy đúng thật là châu báu ngọc ngà đột nhiên sáng chói.

“Ôi ôi, cô nương của ta cẩn thận chút đi, đừng để bị đau lưng.” Lúc này nhũ mẫu vội vàng tiến lên đỡ lấy Bách Lý Khởi Mộng, trên mặt lo lắng không thôi.

Dạ Dao Quang nhíu mày, Bách Lý Khởi Mộng cũng không phải là búp bê bằng sứ, tuy vì bỏ đi linh căn mà cơ thể yếu hơn chút so với các cô gái bình thường nhưng cũng không đến nỗi khiến mọi người khẩn trương như vậy.

Bách Lý Khởi Mộng liền vội vã cam đoan: “Vú à, ta biết rồi, bà chớ nóng vội, ta chỉ là thấy Chước Hoa đến nên nhất thời vui mừng quá mà thôi.”

“Được được được, lão nô đi xem thang thuốc của cô nương đã sắc xong chưa, không quấy rầy người và Dạ cô nương nói chuyện nữa.” Nhũ mẫu hiển nhiên đối xử với Bách Lý Khởi Mộng rất hòa nhã, giống như một trưởng bối lại luôn giữ đúng bổn phận của mình.

Đến khi nhũ mẫu đem hết người đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Dạ Dao Quang và Bách Lý Khởi Mộng, Dạ Dao Quang mới nói: “Đây là nhũ mẫu của Trọng Nghiêu Phàm sao?”

Bách Lý Khởi Mộng làm gì có nhũ mẫu nào chứ, hơn nữa mới vừa rồi cách ăn mặc của nhũ mẫu cũng không phải tầm thường.

“Phải, đó là nhũ mẫu của Nghiêu Phàm.” Bách Lý Khởi Mộng gật đầu, sau đó mặt đỏ lên, cầm lấy tay Dạ Dao Quang đặt lên trên bụng của nàng.

“Chước Hoa, ta đã làm mẹ rồi, ta chưa bao giờ nghĩ tới điều này.”

Ánh mắt Dạ Dao Quang trợn trừng lên, kinh ngạc nhìn Bách Lý Khởi Mộng.

Nhìn thấy phản ứng của Dạ Dao Quang, Bách Lý Khởi Mộng liền vội vàng giải thích: “Bọn ta vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, chỉ là một tháng trước, Nghiêu Phàm từ bên ngoài trở về bị người khác bỏ thuốc...”

Dạ Dao Quang mới nói: “Ta không hề có ý xem thường tỷ.”

Đừng nói tư tưởng của cô lạc hậu, ở trong thời kỳ mở cửa này, hai bên nam nữ ngươi tình ta nguyện thì không thành vấn đề, sở dĩ cô khiếp sợ như vậy là bởi vì Bách Lý Khởi Mộng tuy đã bước vào Thối Thể kỳ để tôi luyện ra cơ thể của con người, nhưng Bách Lý Khởi Mộng đã từng là linh thể. Cô hơi lo lắng, đứa bé này có phải một đứa trẻ phàm trần bình thường hay không. Thấy Bách Lý Khởi Mộng hạnh phúc như vậy, rõ ràng Bách Lý Khởi Mộng sẽ không nghĩ tới điểm này. Lúc này Dạ Dao Quang cũng không nói gì, ít nhất đợi sau khi Bách Lý Khởi Mộng vui vẻ kết hôn xong, cô sẽ dành thời gian nhắc nhở sau.

“Ta chỉ hơi ngạc nhiên không ngờ hai người lại nhanh chóng như vậy.” Dạ Dao Quang giải thích, sau đó nói:

“Hai người có thể làm chút mánh khóe lúc đứa bé ra đời.”

Ở thời đại này có thai trước khi lập gia đình là một việc rất lớn, thảo nào Trọng Nghiêu Phàm lại chọn ngày kết hôn gấp gáp không hề báo trước như thế, đến lúc đó chỉ có thể loan tin đứa bé sinh non. Đây là biện pháp duy nhất ở thời cổ đại có thể che giấu việc có thai trước khi lập gia đình.

“Có Nghiêu Phàm ở đây, giao cho chàng là được.” Bách Lý Khởi Mộng hoàn toàn tin cậy Trọng Nghiêu Phàm.

“Xem ra ta cũng không cần nhúng tay vào việc gì rồi.” Dạ Dao Quang thấy vậy cũng cảm thấy vui thay cho Bách Lý Khởi Mộng.

“Không, Chước Hoa, gần đây ta rất hay hoảng sợ, luôn cảm thấy bất an, muội vừa trở lại, ta gặp muội liền cảm thấy yên lòng, muội có thể ở đây cùng ta mấy hôm được không?” Bách Lý Khởi Mộng lôi kéo Dạ Dao Quang.

“Tỷ căng thẳng quá rồi.” Dạ Dao Quang vỗ nhè nhẹ lấy mu bàn tay của nàng.

“Từ hôm nay ta sẽ ở đây, ở cùng tỷ đến lúc xuất giá mới thôi.”

“Chước Hoa, cám ơn muội.” Bách Lý Khởi Mộng hớn hở nói.

“Cô nương.” Lúc này nhũ mẫu của Trọng Nghiêu Phàm - Ngụy thị ở bên ngoài lớn tiếng gọi, một lát sau mới mở cửa đi vào. Đi theo phía sau bà là một nha hoàn, nha hoàn bưng thuốc dưỡng thai.

“Mau tới uống thuốc an thai nào.”

Bách Lý Khởi Mộng nhíu mày, dễ nhận thấy nàng không thích uống thuốc dưỡng thai, nhũ mẫu cũng kiên nhẫn dỗ nàng: “Lão nô đã chuẩn bị mứt hạnh nhân mà cô nương thích nhất đây.”

“Uống nhanh đi, có phải là trẻ con nữa đâu.” Dạ Dao Quang cũng khuyên.

Cô vừa nói vừa bắt mạch cho Bách Lý Khởi Mộng, sức khỏe của Bách Lý Khởi Mộng vốn đã yếu hơn so với người bình thường nhưng không kiểm tra thì thôi, vừa kiểm tra Dạ Dao Quang liền phát hiện trong bụng Bách Lý Khởi Mộng có một luồng khí độc. Ngay tức khắc mặt cô liền biến sắc, nhìn chiếc bát Bách Lý Khởi Mộng đang đưa lên miệng, đầu ngón tay dùng sức đè lại chiếc bát trên tay Bách Lý Khởi Mộng, đưa tay bưng lấy bát thuốc an thai, lấy một cây kim từ trong người ra nhúng vào bát thuốc.

“Dạ cô nương, thuốc này là lão nô tự tay sắc, trước khi bưng tới cũng dùng kim bạc kiểm tra rồi.” Ngụy thị nhìn thấy hành động của Dạ Dao Quang liền vội vàng nói.

Kim của Dạ Dao Quang là loại kim thông thường nhưng đầu ngón tay của nàng ẩn chứa khí ngũ hành, lúc kim được rút ra từ trong bát thuốc, đầu dưới của cây kim hiện lên chất độc màu đen, dọa Ngụy thị và Bách Lý Khởi Mộng sợ đến nỗi sắc mặt trắng nhợt.

“Đóng chặt tất cả các cửa trong nhà lại cho ta, Kim Tử đi quan sát bọn họ, ta muốn ngay cả một con ruồi cũng không bay ra được. Bây giờ gọi ngay Trọng Nghiêu Phàm tới đây cho ta.” Ánh mắt Dạ Dao Quang sắc bén, nhanh chóng căn dặn.

Kim Tử lập tức nhảy lên nóc nhà quan sát, Ngụy thị là nhũ mẫu của Trọng Nghiêu Phàm, cùng Trọng Nghiêu Phàm trải qua không ít sự việc, chính là khoảng thời gian Trọng Nghiêu Phàm mất tích khi còn bé, bà vẫn kiên quyết ở lại trông coi Trọng gia. Lúc đó bà bình tĩnh lại, nhanh chóng sai một người đáng tin cậy, dựa theo lời Dạ Dao Quang nói mà làm.

“Khó trách mấy ngày nay, ta luôn thấy trong lòng bất an.” Bách Lý Khởi Mộng che ngực nôn khan một hồi mới ngẩng khuôn mặt phờ phạc lên cầu khẩn nói với Dạ Dao Quang:

“Chước Hoa, con của ta.”

“Độc tố bên trong cơ thể tỷ không nhiều, thai nhi vẫn chưa thành hình, chắc là không có gì đáng ngại.” Dạ Dao Quang vừa an ủi Bách Lý Khởi Mộng vừa nghĩ biện pháp. Lúc nãy cô chỉ dùng khí ngũ hành để kiểm tra bên trong cơ thể của Bách Lý Khởi Mộng, độc khí đã bị chặn lại bên ngoài tử cung của nàng, ngay cả cô muốn thăm dò vào bên trong tử cung cũng bị ngăn lại.

Có những lời này của Dạ Dao Quang, Bách Lý Khởi Mộng cuối cùng cũng không thấy hoảng loạn nữa. Dạ Dao Quang lấy lý do vì giữ thai cho Bách Lý Khởi Mộng, châm cứu cho nàng, dùng khí ngũ hành ép khí độc trong cơ thể nàng ra ngoài. Nhưng bị độc làm tổn thương đến thân thể nên vẫn phải mời đại phu đến khám.

Đến khi Dạ Dao Quang châm cứu xong, Trọng Nghiêu Phàm lôi theo một ông lão xông vào: “Khởi Mộng...”

Thấy Bách Lý Khởi Mộng đã ngủ say, hắn liền im bặt, kéo ông lão đến trước giường. Giữa hai lông mày của hắn hiện rõ vẻ lo lắng nhưng lại cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, đợi ông lão bắt mạch xong rồi nói: “Hầu gia yên tâm, độc khí bên trong cơ thể phu nhân đã bị ép hết ra rồi, có điều đã tổn hại đến thân thể, cần phải điều dưỡng cho kỹ, thai nhi trong bụng phu nhân không có gì đáng ngại.”

Lúc ấy Trọng Nghiêu Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, để Ngụy thị đưa ông lão đi, ngồi bên giường nhìn Bách Lý Khởi Mộng một lúc mới chỉnh lại chăn cho nàng. Sau khi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Dạ Dao Quang, hắn liền nói:

“Đa tạ Dạ cô nương.”

Trọng Nghiêu Phàm biết Dạ Dao Quang cứu không chỉ có mỗi Bách Lý Khởi Mộng, mà còn cứu cả con của hắn. Sau khi cảm ơn Dạ Dao Quang, hắn xoay người sải bước đi ra ngoài. Nhà của hắn, vậy mà lại để xảy ra sơ suất như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.