“Tam thúc...” Mặc dù lúc An cô nương phải đối mặt với chuyện sắp bị Dạ Dao Quang đem luyện hóa nhưng nó vẫn cắn răng chịu đựng đau đớn. Sau khi An cô nương nhìn thấy An tam gia, nó liền hiện lên vẻ mặt lo lắng của một đứa bé.
“Tam thúc, con không đau.”
An tam gia lập tức nhắm hai mắt, nước mắt không thể cầm được cứ chảy xuống.
Minh nhi nói với tam thúc, con không đau.
Những lời này giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trái tim của hắn khiến hắn nhớ lại sáu năm trước, lúc trước Minh nhi còn là một đứa bé năm tuổi trên mình đầy vết thương như thế này đứng trước mặt hắn. Hắn hỏi Minh nhi có đau không, Minh nhi vụng về lau nước mắt cho hắn rồi nói: Tam thúc, con không đau.
“Là tam thúc có lỗi với con, là An gia chúng ta có lỗi với các người...” An tam gia quỳ gối trước mặt An cô nương. Mặc dù lúc này hạt mưa đã nhỏ đi rơi xuống trên mặt của hắn nhưng vẫn không thể che được nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt, quả đấm của hắn hung hăng nện xuống mặt đất mãi cho đến khi máu loãng chảy ra.
“Tam thúc, tam thúc, người đừng làm như vậy, người đừng như vậy nữa, con van xin người, tam thúc...” An cô nương muốn ngăn lại hành động của An tam gia nhưng lại không thể chạm vào người của An tam gia.
An tam gia gần như rơi vào trạng thái không thể kiềm chế được nỗi đau lớn trong lòng nên hắn ta không thể nghe được giọng nói của An cô nương. Lúc này ở dưới chân của An tam gia có máu đỏ tươi tràn ra trên mặt đất được trận mưa tẩy rửa nhưng mưa rơi xuống vẫn tẩy không sạch.
“Ta van xin ngươi, ngươi đừng để cho tam thúc của ta bị thương, ta sẽ đưa nguyên thần cho ngươi, van xin ngươi...” Sau khi An cô nương ngăn lại không có kết quả, nó chỉ có thể đến cầu xin Dạ Dao Quang. Một ánh sáng màu bạc tựa như ánh trăng bay ra từ cơ thể của nó rồi bay đến trước mặt Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhanh chóng bắt lấy nguyên thần vào lòng bàn tay, sau đó đầu ngón tay của cô chỉ vào sau lưng của An tam gia, lập tức cơ thể của An tam gia liền cứng đờ. Văn Du bước nhanh lên phía trước để đỡ lấy An tam gia đang ngã xuống.
“Tam thúc của ta... ngươi nhất định phải để thúc ấy bình an, cho dù ta hồn bay phách tán cũng không sao, ngươi nhất định phải để cho thúc ấy bình an...” An cô nương không ngừng nỉ non những lời này, nhất định phải để cho tam thúc được bình an...
“Ta đồng ý với ngươi, ngươi còn yêu cầu gì nữa không?” Dạ Dao Quang lạnh nhạt nói.
“Ta...” An cô nương có chút mờ mịt, sau đó nó nói:
“Ta muốn gặp Cố đại nhân.”
Dạ Dao Quang sửng sốt nhưng cô vẫn gật đầu, cô còn chưa mở lời thì ở bên trong Cố Nguyên Sinh nghe được tiếng nói mở cửa phòng bước ra, Cố Nguyên Sinh đi đến trước mặt của An cô nương.
An cô nương nhìn hắn, ánh mắt rất phức tạp, rất lâu sau đó nó mới ngơ ngác nói:
“Cố đại nhân, ta hận ông, hận ông vì muốn điều tra rõ chân tướng khiến mẫu thân ta đập đầu vào cột mà chết. Nếu như không có ông, nhất định mẫu thân ta sẽ tái giá với tam thúc, tất cả người của An gia đều đã đồng ý rồi. Chỉ cần bỏ qua thời gian cùng sống chung với súc sinh kia, ta sẽ có mẫu thân thương yêu, còn có phụ thân thương yêu ta, phụ thân ta nhất định sẽ đối xử rất tốt với mẹ của ta, rất tốt... Nhưng tất cả đều là tại ông, vì sao ông lại xuất hiện, nếu ông không xuất hiện thì thật tốt biết bao nhiêu... Nên ta hận ông, nhưng khi ta ở trong bụng của phu nhân ông, mỗi ngày ta đều nghe được những lời mà ông nói với phu nhân, nhất định là ông rất yêu phu nhân ông. Nếu như, nếu như ta không phải là hồn quỷ, ta luân hồi chuyển thế đến trong bụng của phu nhân ông, có phải là ông sẽ rất thương yêu ta cũng giống như ông yêu thương những đứa con khác có đúng không?”
Đây là một ánh mắt vô cùng khát khao, mặc dù đôi mắt chảy máu trông rất đáng sợ nhưng lại khiến cho người ta mềm lòng khi nhìn vào đôi mắt ấy, hiểu ý mà đau xót, cũng sẽ đau lòng.
Cố Nguyên Sinh im lặng rất lâu rồi mới nói: “Chắc chắn sẽ là vậy, chỉ cần là con của ta, ta chắc chắn sẽ yêu thương nó.”
“Có thể làm con của Cố đại nhân, nhất định là do kiếp trước tu phúc, mà kiếp trước của ta chắc chắn là do tạo nghiệt.” An cô nương nở nụ cười, nụ cười trên khuôn mặt trông rất đáng sợ nhưng lại khiến ánh mắt của người ta đau đớn.
“Thật ra ta rất muốn hòa làm một thể với nữ nhi của ông, nhưng cô bé đáng yêu như vậy, ta vẫn cho rằng ngay cả chính mình còn không tiếc thì không có gì có thể khiến cho ta phải luyến tiếc cả, nhưng ta lại luyến tiếc làm hại đến cô bé... Mọi người nói không sai, là do ta đã hại chết mẫu thân nhưng ta sẽ không hối hận vì đã giết tên súc sinh kia, ta sẽ không hối hận...”
Đột nhiên khuôn mặt dữ tợn của An cô nương thét lên một tiếng thật to về phía bầu trời mưa rơi không ngừng, sau đó chỉ nghe một tiếng “phịch”, hồn thể của nó đã nổ tan.
Tự nổ hồn phách, tan thành mây khói.
Dạ Dao Quang hoàn toàn không kịp ngăn cản, vì không có ai nghĩ An cô nương chọn một phương thức như vậy, bên tai của bọn họ vẫn còn vang lên câu nói kia của nó: Ta sẽ không hối hận...
Trong lòng của Dạ Dao Quang không hiểu sao có chút đau xót, cô xoay người lại để nguyên thần trả về trong cơ thể của nữ nhi Cố Nguyên Sinh. Sau đó cô kiểm tra sơ lại cơ thể của Cố phu nhân rồi cô mới chữa trị vết thương cho An tam gia, cuối cùng cô trở lại căn phòng mà Cố Nguyên Sinh đã chuẩn bị cho bọn họ, Văn Du cũng đi theo.
“An cô nương là một cô bé đáng thương...” Mọi người đều im lặng rất lâu, sau đó Văn Du mới kể lại mọi chuyện mà hắn biết được khi trên đường đi đến đây cho mọi người nghe.
Thì ra An đại gia là kẻ thích bạo ngược, hắn thích nhất chính là nhìn thấy người ta bị hành hạ đến sống không bằng chết. Có rất nhiều hạ nhân ở An phủ đều đã trải qua thủ đoạn ác độc này nhưng vì là con trai ruột, là một phần máu thịt nên An gia có thể làm gì được hắn? Vốn cho rằng chỉ cần hắn cưới một thể tử hiền lành thì có thể giúp hắn thay đổi, trên thực tế đúng thật là có sự thay đổi. Sau khi An đại gia kết hôn liền không giày vò hạ nhân trong phủ nữa, vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng An phủ đã qua cơn mưa trời lại sáng nhưng thật không ngờ chẳng qua An đại gia đổ mọi sự tra tấn lên người của An đại phu nhân. An đại phu nhân cũng không phải là người nhà giàu, vì bà ta là trưởng tỷ còn phải nuôi đệ đệ và muội muội, An gia lão phu nhân cũng vì sợ tính cách của con trai mình bị lộ ra ngoài nên bà ta không dám chú ý đến nhà môn đăng hộ đối, mà chọn trúng An đại phu nhân hiền lành. An đại phu nhân cũng vì vậy mà chịu đựng sự tra tấn của An đại gia dài đến mười tám năm, có mấy lần bị tra tấn đến sảy thai, thậm chí còn gây hứng thú cho hắn. Hắn ta không để ý đến An đại phu nhân vừa sảy thai, gần như tra tấn bà còn nhiều hơn, hơn nữa hắn còn liên tiếp tra tấn bà.
An cô nương là một đứa con ngoài ý muốn, lúc An đại phu nhân mang thai thì đồng thời An đại gia đi đến nơi khác cùng với phụ thân, đến khi hắn trở lại thì An đại phu nhân đã sinh đứa bé. Từ lúc còn nhỏ An cô nương đã bắt gặp được vô số lần phụ thân tra tấn mẫu thân, mà trên người của mẫu thân cho tới bây giờ đều là vết thương, sau đó cô bé dần dần hiểu chuyện. Lúc ấy năm tuổi cô bé chạy đến chất vấn phụ thân rồi phải nhận lấy một trận đánh đập tàn nhẫn, sau đó đối tượng mà An đại gia tra tấn từ thê tử chuyền sang nữ nhi. Người đầu tiên biết được An cô nương bị tra tấn chính là An tam gia, vì thế An tam gia liền đánh một trận với An đại gia, kết quả đổi lấy là An đại gia càng tra tấn mẹ con bọn họ tàn nhẫn hơn. An tam gia không thể giết ca ca của mình, ngoại trừ hắn đau lòng cho đại tẩu và cháu ra thì tất cả bọn họ đều bó tay. Sau đó An tam gia để mẫu thân mình biết được chuyện này, nhưng sau khi mẫu thân và phụ thân hung hăng trừng phạt An đại gia, An đại gia lại mang cả vốn lẫn lãi dồn hết lên người của mẹ con An cô nương...
Từ lúc còn nhỏ tính cách của An cô nương đã u ám, mỗi lần cô bé bị đánh thì cô càng thêm căm hận phụ thân, cho đến khi vào một năm trước, An đại gia không còn tra tấn nữa, thậm chí hắn hoàn toàn không để ý đến An cô nương là nữ nhi ruột thịt của mình. Cô bé chỉ mới mười tuổi, nhưng hắn đã muốn vấy bẩn cô bé...
An cô nương không thể nhịn được nữa nên cuối cùng cô bé cũng bạo phát.