Mị Lượng nhìn rõ ràng hai người cách nhau năm bước chân, nhưng tựa hồ giữa cả hai lại không có kẽ hỡ, phảng phất trong đất trời này, không có bất kỳ điều gì có thể chen chân vào, cảm giác mãnh liệt như vậy làm hắn cảm thấy khó hiểu
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tất nhiên sẽ không đi quan tâm Mị Lượng nghĩ gì, Dạ Dao Quang vui vẻ bước ra cửa lớn, liền tiến đến bên người Ôn Đình Trạm, thực tự nhiên nắm lấy tay hắn, xoay người từ biệt với nhóm người Thạch tộc trưởng: “Tộc trưởng, chư vị không cần đưa tiễn nưa, ngày sau nhàn hạ, phu nhân chúng ta sẽ lại tới làm khách.”
“Ôn phu nhân, hầu gia, hẹn gặp lại.”
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ngự không rời khỏi Tương Tây, trực tiếp tới Thổ Phiên. Khoảng cách vẫn có chút xa, thời điểm tới thổ phiên, giữa mưa tuyết lớn bay tán loạn trong không trung đã lộ ra ánh sáng, sắp sửa bình minh. Chờ tới khi tìm được nơi đặt chân của Tuyên Khai Dương và đám người Cổ Cứu, cũng khoảng giờ Mão (6h sáng), phòng bếp khói lượn lờ. Dạ Dao Quang nổi lên ý nghịch ngợm nhẹ nhàm tìm hơi thở nhi tử, trộm xem tư thế ngủ của cậu thế nào.
Nào biết đâu rằng, Tuyên Khai Dương đã khoanh chân ngồi tu luyện tự bao giờ, Dạ Dao Quang không vui vẻ nói: “Nhìn xem, nhi tử điểm này giống ta thật đó.”
Kim Tử đi theo nàng biểu tình kín như bưng, nó thừa nhận Dạ Dao Quang trước kia đích xác rất chăm chỉ, nhưng từ sau khi thành hôn, thói quen tu luyện mỗi sáng sớm đã một đi không trở lại. Nói tiếp, Ôn Đình Trạm mới là người gió mặc gió, mưa mặc mưa, cơ hồ chưa từng ngừng nghỉ việc luyện võ mội ngày.
“Phải, chẳng những Khai Dương, ngay cả ta cũng bị nàng ảnh hưởng.” Ôn Đình Trạm tán thành.
Kim Tử trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Sư công, người thật không thành thật.
“Đi thôi, đừng quấy rầy nhi tử tu luyện, chúng ta về phòng ngủ bù.” Dạ Dao Quang một đường lôi kéo Ôn Đình Trạm, gặp Vệ Kinh, để Vệ Kinh chuẩn bị phòng cho phu thê bọn họ, sau khi rửa mặt liền chui vào chăn.
Đêm hôm trước đối phó âm thai, nghỉ ngơi được hai ba canh giờ, ngày hôm sau lại tham gia náo nhiệt tại tộc đuổi thi, thêm một đường chạy suốt đêm, Dạ Dao Quang cũng cảm thấy mệt mỏi, nằm xuống liền nhắm mắt ngủ.
Một giấc ngủ say tỉnh dậy đã sau giờ ngọ, Ôn Đình Trạm sớm đã thức, gặp mặt cùng Cổ Cứu và Tuyên Khai Dương, hàn huyên tới thẳng bữa trưa, đồ ăn của Dạ Dao Quang sau khi nàng tỉnh mới được đưa tới.
“Giờ chúng ta cần làm gì?” Ăn uống no đủ, Dạ Dao Quang hứng thú bừng bừng hỏi.
“Đệ muội nếu muốn nhập gia tùy tục, thì cái gì cũng không cần làm.” Cổ Cứu cười nói.
“Cái gì cũng không cần làm?” Dạ Dao Quang giật mình, “Nhưng hôm nay là ngày Tết, cứ cho nhập gia tùy tục, dựa theo nghi lễ của người Tạng, cũng không phải nhàn rỗi như vậy.”
“Dao Dao, năm mới theo lịch Tây Tạng đã qua rồi.” Ôn Đình Trạm không khỏi buồn cười nói.
Thủa vương triều Thổ Phiên mới thành lập đã có lịch thuộc về bọn họ, gọi là lịch Tây Tạng. Lịch Tây Tạng âm dương là một, đem một năm chia bốn mùa, lấy tự đông, xuân, hạ, thu, cả năm 354 ngày ăn năn hối lỗi, vì thế tất nhiên không giống người Hán.
“Muội lại quên vụ này.” Dạ Dao Quang vỗ vỗ trán, “Không được, muội thế nào cũng muốn cùng phu quân và nhi tử cùng nhau qua tân niên, muội liền phái Vệ Kinh đi chuẩn bị.”
Cả đường nàng mệt hết cả hơi chính là muốn đợi ngày quan trọng này, làm sao có thể để trôi qua vô nghĩa.
Cổ Cứ cười nhìn Ôn Đình Trạm: “Quả nhiên, biết đệ muội thế nào Doãn Hòa cũng theo như vậy.”
“Đệ muội không cần chuẩn bị, Doãn Hòa sớm đã chuẩn bị tốt.”
“Có phu quân tri kỷ thật tốt.” Dạ Dao Quang hướng về Ôn Đình Trạm cười, “Muội tới phòng bếp nhìn xem.”
Tâm tình vui vẻ, Dạ Dao Quang liền muốn thể hiện chút trù nghệ, nhưng rốt cuộc chỉ có người một nhà bọn họ, nên đồ ăn cũng không chuẩn bị nhiều quá để tránh lãng phí. Sau khi dùng xong bữa tối, bọn họ vẫn quyết định đón giao thừa. Tuyên Khai Dương thức tới qua giờ Tý, tới ngày hôm sau Dạ Dao Quang cho cậu đi ngủ, Cổ Cứu cũng thức thời trở về phòng.
Trong viện chỉ còn lại Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang ban ngày ngủ nhiều, cũng không thấy buồn ngủ, Ôn Đình Trạm tinh thần cũng tỉnh táo, vì thế Dạ Dao Quang dựa đầu vào vai Ôn Đình Trạm, thưởng cảnh tuyết đầy trời, hỏi: “Minh Nặc có gửi hồi âm cho chàng chưa?”
“Đã có, Thánh Nữ đích xác cùng hắn ở bên nhau.” Ôn Đình Trạm gật đầu, ngón tay thon dài ấm áp nhu thuận vuốt ve mái tóc dài của nàng, “Hắn nói chúng ta đừng nhúng tay vào việc của hắn.”
“Muội cũng chẳng muốn nhúng tay, ngày sau nếu bại lộ cũng đừng cầu tới cửa.” Dạ Dao Quang hừ nhẹ, “Chuyện này chúng ta có cần nói cho Chương Trí Khâu không?”
“Nếu mặc kệ, vậy hoàn toàn bỏ tay.” Ôn Đình Trạm nói, “Dao Dao không phải đã nói, đây là kiếp đào hoa của hắn sao?”
“Đúng vậy, không phải dấu hiệu tốt.” Dạ Dao Quang gật đầu.
“Một khi đã như vậy, chúng ta liền đứng ngoài cuộc đi.” Ôn Đình Trạm cúi đầu nhìn Dạ Dao Quang, “Nếu bởi vì chúng ta báo cho người khác mà thôi hóa đào hoa kiếp của hắn, đến lúc đó nàng muốn hoàn toàn mặc kệ cũng không được.”
“Minh Nặc đắc tội chàng?” Nghe xong lời này, Dạ Dao Quang ngồi dậy thử hỏi.
“Dao Dao vì sao hỏi như vậy?” Ôn Đình Trạm cụp mắt, đáy mắt hắn lưu chuyển ý cười.
“Tuy nói chúng ta cùng hắn không có bao nhiêu thâm giao nhưng rốt cuộc cũng cộng sự vài lần, bất luận lúc trước ở Lưu Cầu hay lúc sau ở Lan huyện, thế nào cũng có chút tình cảm, khẩu khí này của chàng dường như muốn hắn nếm chút khổ sở.” Dạ Dao Quang cảm thấy nếu không phải Minh Nặc chọc vào Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm hẳn sẽ không có lời như vậy.
Nhẹ nhàng cười, Ôn Đình Trạm duỗi tay điểm điểm lên chóp mũi Dạ Dao Quang: “Sĩ Duệ truyền tin tức từ Đế đô, Minh Nặc gần đây qua lại gần với Nguyên Dịch.”
“Hắn giữ lập trường trung quân a.” Tuy Ôn Đình Trạm nói Tiêu Sĩ Duệ truyền tin tức đến, nhưng nếu chính hắn không có tám phần nắm chắc, Ôn Đình Trạm tuyệt đối sẽ không nói vậy với nàng, đó chính là tám chín phần mười Minh Nặc cùng Nguyên Dịch cấu kết, “Nguyên Dịch nắm được nhược điểm gì của hắn, làm hắn nghiêng về Nguyên Dịch?”
“Rốt cuộc chuyện thế nào ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng nếu Dao Dao nói qua, vị Thánh Nữ này là kiếp đào hoa của hắn, ta nghĩ rằng vị Thánh Nữ này cũng không thoát được can hệ.” Ôn Đình Trạm phỏng đoán nói
“Vô cùng có khả năng…..” Dạ Dao Quang tán thành, rốt cuộc vị Thánh Nữ này mới là người thế ngoại, cùng Nguyên Dịch qua lại cũng nhiều hơn, nghĩ đến đây, đôi mắt Dạ Dao Quang sáng lên, tâm tình của nữ nhân tức khắc mở ra, hung phấn lôi kéo Ôn Đình Trạm, “A Trạm, chàng nói có thể vị Thánh Nữ này kỳ thật là mỹ nhân kế Nguyên Dịch hạ cho Minh Nặc không? Kỳ thật Thánh Nữ là người của Nguyên Dịch, hoặc là người khuynh mộ hắn.” Dừng một chút, Dạ Dao Quang chậc chậc lắc đầu, “Nếu thật là như thế, Minh Nặc thật đáng thương.”
Ôn Đình Trạm dở khóc dở cười, có đôi khi đặc biệt muốn mở cái đầu nhỏ của Dạ Dao Quang ra nhìn xem, vì sao nàng lại nhiều ý tưởng như vậy: “Nguyên Dịch là người sẽ lợi dụng nữ nhân sao, hắn thông minh như vậy, nam nhân thông minh sẽ không lợi dụng nữ nhân có tâm với mình, loại nữ nhân này mới thực sự khó khống chế nhất.”