Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1460: Chương 1460: Vật đáng sợ không rõ




Một tay đem chậu hoa nhét vào trong lòng Ôn Đình Trạm vội đuổi theo, Dạ Dao Quang không chút do dự nhảy xuống nước, cũng may bởi vì trời đang mưa, trên bờ hồ cũng không có người, mà thời điểm Dạ Dao Quang nhảy xuống nàng dùng khí Ngũ hành bao bọc, ngay cả bọt nước cũng không phát ra, khí Ngũ hành rẽ nước, không tạo ra thanh âm nào khác cho nên cũng không kéo lại sự chú ý.

Dạ Dao Quang tiến vào đáy hồ, liền đứng xa xa nhìn hai con cá một đen một trắng đang chơi đùa. Hai con cá này cũng không lớn, khả năng chỉ to như bàn tay Dạ Dao Quang, nhưng phàm nhân không thể nhìn thấy. Dạ Dao Quang nhìn cả người chúng quanh quẩn một tầng linh khí, vẩy trên người phát ánh sáng như ngọc. Con đen có đôi mắt trắng, con trắng lại có dôi mắt đen, đúng là trời sinh một đôi.

Nhìn chúng nó tự do tự tại ngao du như vậy, xung quanh quanh quẩn vô số các loài cá khác, nhìn bộ dáng vui sướng của bọn chúng, Dạ Dao Quang nguyên bản muốn lặng yên không tiếng động tới gần phải dừng lại. Chúng sinh trưởng và lớn lên ở chỗ này thực vui vẻ, nàng chỉ là muốn làm Tiểu Liên nhanh chóng trưởng thành, dậy lên tư tâm muốn cưỡng chế đem bọn chúng mang đi, tựa hồ quá mức ích kỷ. Tuy rằng chúng cùng Tiểu Liên ở cạnh nhau, tốc độ tu luyện sẽ càng mau, coi như cũng có chỗ tốt, nhưng đây chưa chắc là điều chúng nó muốn.

Suy xét một lát, Dạ Dao Quang lại nhảy lên khỏi mặt hồ, giật lại chậu sen từ trong tay Ôn Đình Trạm, ôm chậu hoa lại nhảy vào trong nước., nàng muốn cho chúng có quyền lợi tự lựa chọn. Nếu chúng nguyện ý cùng Tiểu Liên tu luyện, Dạ Dao Quang liền mang chúng đi, nhưng nếu bọn chúng không muốn, Dạ Dao Quang sẽ từ bỏ. truyện teen hay

Tiểu Liên vừa xuống nước cũng không ngại thể hiện, lập tức tản ra từng trận u hương, lập tức hấp dẫn âm dương cá. Phảng phất như bọn buôn người lừa trẻ con, Tiểu Liên chẳng những phát ra mùi hương mang theo linh khí của bản thân, nó còn dùng hạt sen phiếm chút kim quang phất động mùi thơm theo làn nước.

Dụ hoặc như vậy, âm dương cá non nớt không rành thế sự thực đáng thương như vậy chui vào trong chậu hoa, không ngừng bơi qua lại quanh rễ cây của Tiểu Liên, xu hướng muốn an gia ở bên trong.

Thấy vậy, Dạ Dao Quang không khỏi đồng tình nhìn hai con cá: “Nếu đây là con đường chính các ngươi lựa chọn, ta sẽ đưa các ngươi đi.”

Kỳ thật Dạ Dao Quang không tránh được còn chút tư tâm, cho nên khi nàng gõ gõ đáy chậu, hai con cá âm dương vẫn không để ý vui vẻ chơi đùa bên trong. Khí Ngũ hành chi thủy cùng ngũ hành chi thổ hòa với nhau tạo thành bùn, thêm hai con cá này vào liền trở thành linh vật. Dạ Dao Quang mang tâm tình sung sướng ôm chậu quả hướng bơi lên trên. Lúc nàng vừa muốn nhảy ra khỏi mặt nước, đột nhiên có một vật vô thanh vô tức cuốn lấy mắt cá chân nàng.

Tâm Dạ Dao Quang bỗng chốc trầm xuống, thế nhưng có vật không làm nàng cảm giác được có thể tới gần nàng, thậm chú có thể xuyên thấu khí Ngũ hành mà cuốn vào chân.

Dạ Dao Quang cúi đầu nhìn, thế nhưng là một cỗ hắc khí, đáy hồ có yêu!

Dạ Dao Quang nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, hai bàn tay vận khí đánh một kích dưới chậu hoa, chậu hoa liền bay vọt từ dưới nước lên. Nhìn đồ vật bay ra từ mặt hồ, Ôn Đình Trạm thả mình nhảy tới bắt lấy, giữa không trung vặn mình một cái lại nhảy trở lại thuyền. Cúi đầu nhìn xuống mặt nước, mặt nước vẫn lãng đãng những vòng nước nhỏ dưới cơn mưa phùn, không có bất kỳ gợn sóng nào khác, cũng hoàn toàn không nhìn thấy Dạ Dao Quang, mày kiếm của hắn nhíu lại.

Mà Dạ Dao Quang sau khi đánh bay chậu hoa ra khỏi mặt hồ, thứ cuốn lấy mắt cá chân nàng liền dùng lực lôi kéo, nhưng nàng làm sao có thể để mặc nó kéo đi. Dạ Dao Quang lập tức xoay người, thân thể ở trong nước quay tròn 365 độ, vòng eo mềm mại cong ra một biên độ không thể tưởng, Thiên lân trong tay vung lên, kình khí nháy mắt chặt đứt yêu khí đang cuốn lấy mắt cá chân kia.

Thế nhưng, Dạ Dao Quang vừa mới thoát thân, thứ kia từ sâu trong đáy hồ liền vươn ra tám chín cỗ hắn khí hướng tới phía chân Dạ Dao Quang duỗi ra, trực tiếp cuốn quanh tứ chi nàng, tựa như muốn đem Dạ Dao Quang bao lấy.

Khí Ngũ hành hộ thể của Dạ Dao Quang hoàn toàn không có tác dụng, thứ này có thể dễ dàng xuyên thấu, cuối cùng Dạ Dao Quang hai tay vũ động, Thần Ti trường lăng phiếm quang liền bung mở từ eo nàng vào trong nước, theo mấy cái xoay người của Dạ Dao Quang, đem toàn bộ cơ thể nàng bao bọc. Khí Ngũ hành của người Dạ Dao Quang đẩy ra, Thần Ti trường lăng giống như bóng cao su thổi phồng lên, đem Dạ Dao Quang bọc trong một không gian thật lớn.

Nhìn xuyên thấu qua trường lăng, Dạ Dao Quang có thể nhìn thấy từng luồng khí thể màu đen không ngừng quanh quẩn, ý đồ đem trường lăng của nàng phá nát, nhưng sau khi biết hoàn toàn phí công, đem chủ ý tấn công nàng rút lại.

Thứ này rốt cuộc là thứ gì, lớn gan mà lại quỷ quái như vậy, chủ động đi trêu chọc một tu luyện giả. Yêu vật thì lại hoàn toàn không cảm giác được yêu khí, linh vật thì hơi thở không đúng. Dạ Dao Quang nhất thời cũng không biết rốt cuộc thứ đang ẩn núp dưới đáy hồ là gì. Nàng thừa dịp này lấy ra Tử Linh Châu.

Thủ quyết biến hóa, Tử Linh châu dưới sự thúc giục của nàng phát ra u quang hoa mỹ màu tím nhanh chóng xoay tròn lên, theo khí Ngũ hành quanh quẩn đầu ngón tay Dạ Dao Quang truyền vào trong Tử Linh châu, bên trong châu liền xuất hiện toàn cảnh hồ. Đầu ngón tay Dạ Dao Quang tiếp tục chuyển, cảnh tượng dường như camera thay đổi góc độ mà xâm nhập đáy hồ. Cảnh tượng dưới đáy hồ bày ra, theo từng luồng khí thể màu đen, Dạ Dao Quang lần đi xuống.

Dạ Dao Quang thấy một đoàn hắc khí, đang lúc nàng muốn thâm nhập vào sâu hơn, đột nhiên có một cỗ lực lượng đánh úp lại, ngón tay điểm trên Tử Linh Châu của nàng phảng phất bị một cây kim đâm xuyên qua, làm đại não nàng đau tới chết lặng.

Mà ban đầu lực kéo muốn kéo nàng xuống đột nhiên đánh lên Thần Ti trường lăng đánh một kích, đem nàng hất tung lên mặt hồ.

Dạ Dao Quang nhảy ra khỏi mặt hồ, Thần Ti trường lăng thu lại, nàng đứng bên cạnh Ôn Đình Trạm đang vô cùng lo âu, không cho Ôn Đình Trạm cơ hội hỏi thăm, Dạ Dao Quang vận khí đánh một chưởng lên phía trên mặt hồ, con thuyền như được lắp mô tơ chạy như vay đi, mà Dạ Dao Quang tím lấy Ôn Đình Trạm, trực tiếp nhảy lên thuyền, sau mấy cái thả người liền biến mất phía trên hồ, không dừng lại Hàng Châu thêm chút nào nữa, ngự không tới thẳng Dư Hàng.

“Dao Dao, đã xảy ra chuyện gì?” Giữa không trung, Ôn Đình Trạm lo lắng hỏi.

“A Trạm, muội ở trong hồ gặp một quái vật đáng sợ…….” Sắc mặt Dạ Dao Quang ngưng trong đem mọi sự tình thuật lại kỹ càng tỉ mỉ cho Ôn Đình Trạm nghe, “Muội hoàn toàn không cảm giác được hơi thở của nó, thậm chí muội dùng Tử Linh Châu nó cũng biết bị nhìn trộm, không biết có dùng quá mức tu vi không mà có thể qua Tử Linh Châu mà đả thương muội.”

Ôn Đình Trạm nghe xong không khỏi nắm chặt tay Dạ Dao Quang: “Như lời nàng nói, nó hẳn là sợ hãi Tử Linh Châu.”

“Phải, hẳn là nó sợ Tử Linh Châu mới có thể chưa rõ tu vi của muội thế nào đã ném muội ra ngoài. Chúng ta không thể lưu lại chỗ này, nếu không chờ khi nó suy nghĩ cẩn thận, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp phải đại phiền toái.” Thứ kia quá quỷ dị, Dạ Dao Quang tới Dư Hàng phải hỏi Mạch Khâm một câu rồi lại tính toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.