Trong lòng Tần Đôn và Dạ Dao Quang đều có chút nặng trĩu, bỗng nhiên trên bầu trời lại xuất hiện một đám mây đen kéo theo gió lạnh.
“Dạ cô nương, loại độc này có thể giải được không?” Tần Đôn lo lắng nhìn Văn Du.
“Giải cho một mình hắn thì không vấn đề!” Dạ Dao Quang gật đầu.
“Nàng giải độc cho hắn trước đi vì ta có chuyện muốn hỏi hắn”. Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cầm tay Văn Du lên rồi dùng Thiên Lân cắt một vết lên ngón tay giữa của hắn, một tay bóp chặt mạch máu của hắn để không cho máu của Văn Du chảy ra, một tay dùng hai ngón ngưng khí lơ lửng dao động quanh các khớp xương lớn của Văn Du để toàn bộ độc tố đang lan tỏa ra khắp nơi trong cơ thể ngưng tụ lại. Cuối cùng độc sẽ từ kinh gân mạch dồn đến khuỷu tay, rồi từ đầu ngón tay ép ra ngoài. Mọi người chỉ nhìn thấy một giọt máu đen bắn ra ngoài thôi nhưng giọt máu nhỏ xuống đất lại có một mùi rất kỳ lạ, một mùi thuốc rất phức tạp. Ôn Đình Trạm ngồi xổm xuống dường như muốn giơ tay ra chạm vào giọt máu độc kia.
“Trạm ca, chàng muốn làm gì vậy!” Dạ Dao Quang giải độc cho Văn Du xong, thấy cậu muốn động vào giọt máu kia liền kéo cậu lại.
“Trong máu có độc, sao có thể tùy tiện động vào nó như vậy chứ!”
“Ta chỉ muốn xem thử thôi!” Ôn Đình Trạm vỗ tay cô.
“Trên người ta không có vết thương, loại độc này có thể làm cho đám người Văn Du đến giờ vẫn chưa mất mạng thì chắc chắn không thể ăn mòn cơ thể được, vậy nên nàng yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận”.
Nghe xong phân tích của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang cũng buông lỏng tay ra.
Ôn Đình Trạm đưa tay ra dính một ít máu độc rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó lặng lẽ đứng lên đi lấy bồ kết rửa sạch tay rồi lại đi tới cạnh bàn, cầm nghiên trầm tư mài mực, cuối cùng cầm bút viết ra một phương thuốc: “Vệ Kinh, ngươi cầm đơn thuốc này đi bốc thuốc đi”.
“Thuốc gì vậy? Chàng đã biết hắn trúng loại độc gì rồi sao?” Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm kinh ngạc.
“Ta cũng không phải Mạch đại ca, sao lại có bản lĩnh lớn như vậy được!” Ôn Đình Trạm khóc không được cười cũng không xong.
“Đây chỉ là một thang thuốc bổ thôi, để cho Văn tử bồi bổ cơ thể một chút!”
Dạ Dao Quang hiểu ra liền gật đầu, Văn Du bị nhiễm độc cả một ngày trời, cho dù giải được độc nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu nên quả thực là cần phải bồi bổ một chút.
“Tần Đôn, có phải tất cả mọi người động tới ván cờ đó lúc quay về đều xuất hiện tình trạng trúng độc như Văn tử không?” Ôn Đình Trạm ngẩng đầu lên nhìn Tần Đôn.
Tần Đôn suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không phải tất cả, có vài người không ở đấy lâu nên dường như không bị trúng độc, trừ Văn tử ra thì học viện của chúng ta còn có Lộ Nam sau khi trở về cũng hôn mê bất tỉnh. Sau này ta tò mò nên cũng có đến đó một lần, đến cả cờ ta cũng không thử thì đã chạy về rồi”.
Lộ Nam chính là người đạt được thành tích đứng đầu bảng Giáp của học viện Bạch Lộc năm ngoái.
“Lẽ nào quân cờ bị ngâm trong độc dược mãn tính khi vuốt nhẹ lâu sẽ bị trúng độc?” Dạ Dao Quang phỏng đoán.
“Phải hay không thì chỉ cần đi thử thì sẽ biết ngay thôi”. Ôn Đình Trạm không phủ nhận dự đoán nào cả, phỏng đoán của Dạ Dao Quang nhìn có vẻ rất rõ ràng nhưng có vài việc cũng không cần nghĩ nó quá sâu, nếu không ngược lại sẽ làm cho bản thân rơi vào bế tắc không lối thoát.
“Chàng muốn đi giải ván cờ đó sao?” Dạ Dao Quang đã từng rất mong đợi Ôn Đình Trạm phá giải ván cờ đó nhưng lúc này Dạ Dao Quang lại không muốn đi. Bây giờ ta ở ngoài sáng còn địch ở trong tối, hơn nữa đối phương làm việc cũng quá kỳ lạ.
“Tạm thời vẫn chưa nên đi, đợi sau khi Văn tử tỉnh lại rồi lại tính tiếp”. Ôn Đình Trạm cười đứng lên.
“Bây giờ chúng ta phải đến thăm hoàng trưởng tôn, nếu không sẽ bị lộ tẩy mất!”
Dạ Dao Quang đột nhiên nghĩ đến chuyện này, hoàng trưởng tôn tuy bị thương vì bị đâm, bọn họ gấp rút chạy về nếu không nhanh đi thăm hỏi thì quả thực không có cách gì có thể nói nổi.
“Ta đi với mọi người”. Tần Đôn nói, hắn là người duy nhất biết hoàng trưởng tôn bị thương không phải là Tiêu Sĩ Duệ, bởi vì nơi này rất nhiều chuyện cần phải có người giải quyết tốt hậu quả, vì vậy Tiêu Sĩ Duệ đã chọn Tần Đôn.
“Cậu nên ở lại đây chăm sóc cho Văn tử, chúng ta cũng đã trở về rồi, hoàng trưởng tôn dưỡng thương lâu như vậy chắc cũng đã đến lúc khỏe lại rồi!” Dạ Dao Quang cười rồi cùng Ôn Đình Trạm rời đi.
Lúc này Tiêu Sĩ Duệ đã đổi lại với người thế thân rồi, có thể thuận lợi như vậy cũng là vì Ôn Đình Trạm đã sớm sắp xếp ổn thỏa, những người giám sát đều bị dẫn đi cả.
“Doãn Hòa, ta không muốn nằm trên giường...” Tiêu Sĩ Duệ vừa thấy Ôn Đình Trạm tới liền tỏ ra đáng thương nói:
“Ta cũng đã dưỡng thương gần mười ngày rồi, chắc cũng khỏe lại rồi đúng không?”
“Ta đâu nói không cho đệ khỏe lại!” Ôn Đình Trạm trầm giọng nói:
“Văn tử trúng độc rồi”.
“Cái gì?” Tiêu Sĩ Duệ sốt ruột hỏi:
“Văn tử trúng độc rồi? Sao lại trúng độc? Trúng độc gì?”
“Chuyện này kể ra thì rất dài…” Ôn Đình Trạm kể mọi chuyện xảy ra một cách đơn giản nhất.
“Chuyện này ta cũng đã nghe qua rồi”. Mặt Tiêu Sĩ Duệ mang theo vẻ suy tư.
“Có người nói toàn bộ học viện bao gồm cả các học sinh đến từ các học viện khác, có tới mười mấy người đều vì suy nghĩ quá mức mà hôn mê bất tỉnh, nhưng không ngờ rằng bọn họ đã trúng phải độc. Nhưng số người đến ít nhất cũng hơn trăm người, vậy thì loại độc này lẽ nào còn chọn người hay sao?”
“Ta nghi rằng người hạ độc đã biết được thân phận của đệ”. Ôn Đình Trạm đột nhiên nói.
Chân mày Tiêu Sĩ Duệ giật giật, nhìn Ôn Đình Trạm với vẻ mặt phòng bị: “Không phải như ta nghĩ chứ?”
Ôn Đình Trạm cười nhẹ lộ ra vẻ ấm áp như nắng ấm tháng ba với Tiêu Sĩ Duệ.
Tiêu Sĩ Duệ lập tức nằm thẳng đờ trên giường, sau đó đưa tay ra kéo chăn lên để che mình lại, kêu khóc nói: “Ta không muốn...”
“Không có sự lựa chọn khác”. Giọng nói bình thản, không cho phép có thái độ cự tuyệt.
“Huynh nói là không để ta nằm…”
“Ta chỉ nói không để đệ không khỏe mà thôi”.
“…”
“Hai người đang làm gì mà bí hiểm vậy?” Dạ Dao Quang không hiểu gì.
“Dao tỷ, Dao tỷ, tỷ mau quản tiểu tướng công này của tỷ đi, hắn quả thực là vô cùng can đảm!” Tiêu Sĩ Duệ vừa nghe thấy tiếng của Dạ Dao Quang thì giống như tìm được cứu tinh nên nhảy từ trên giường xuống, kéo Dạ Dao Quang lại rồi chỉ vào Ôn Đình Trạm nói:
“Hắn bắt ta đường đường là hoàng trưởng tôn phải lấy thân mạo hiểm!”
Chuyện này Dạ Dao Quang trong chớp mắt đã hiểu được dụng ý của Ôn Đình Trạm: “Chàng muốn để Sĩ Duệ đi đến đó, sau đó trở về cũng bị trúng độc sao? Nếu đối phương đã biết được thân phận của Sĩ Duệ, có ý định tách ra, nếu như Sĩ Duệ trúng độc rồi thì tất nhiên hắn sẽ hoảng loạn, thậm chí còn có thể sẽ chạy đến đây giải độc nữa đúng không?”
“Ừm! Hành động này chưa chắc có thể dụ hung thủ ra, nhưng cũng có thể cho chúng ta thêm một chút manh mối”. Hoàn toàn không để ý tới Tiêu Sĩ Duệ - người phải đến hiện trường để thử độc, Ôn Đình Trạm thản nhiên thừa nhận.
Dạ Dao Quang đưa tay sờ cằm rồi lắc đầu.
Tiêu Sĩ Duệ thấy vậy, ánh mắt sáng ngời, hất cằm nhìn Ôn Đình Trạm: “Huynh nhìn thấy chưa, Dao tỷ không đồng ý với cách làm của huynh rồi, huynh nên nhanh chóng nghĩ cách khác đi”.
Dạ Dao Quang đột nhiên nhìn Tiêu Sĩ Duệ với ánh mắt ngớ ngẩn: “Ta nói không đồng ý bao giờ?”
“Không phải tỷ vừa mới lắc đầu sao?” Tiêu Sĩ Duệ khóc.
“Ta lắc đầu chỉ là vì đang nghĩ xem làm sao có thể để cho đệ có vẻ bị trúng độc nhất thôi”. Dạ Dao Quang nhìn Tiêu Sĩ Duệ, lộ ra khuôn mặt cười lớn.
“Nói không chừng sau khi đối phương biết đệ bị trúng độc, sẽ phỏng đoán là do chúng ta gài bẫy thì sao? Dù sao thì Trạm ca nhà ta vẫn là người có chút tiếng tăm, nếu như mua chuộc được đại phu hoặc sau khi việc này xảy ra vị đại phu kia bị ép khai ra thì há chẳng phải là suy nghĩ vô ích sao!”
“Ừm! Dao Dao nói có lý, vậy phải làm thế nào mới được đây?”
“Không phải máu độc được ép ra từ trong cơ thể của Văn tử sao? Dù sao chất độc này cũng tạm thời được khống chế rồi nên sẽ không chết được đâu”.
“Ma quỷ, hai người đúng là vợ chồng ma quỷ mà!” Tiêu Sĩ Duệ hung ác nói.