Quái Phi Thiên Hạ

Chương 471: Chương 471: Xuất gia làm hòa thượng




Khúc cuối, người tan, chim tuyệt.

Không khí yên tĩnh khiến bầu trời đêm càng trở nên ngột ngạt, không còn cảnh giai nhân nhảy múa uyển chuyển, chỉ còn lại một viên Tử Linh châu tỏa ra sắc tím.

Lương Thành Hề đưa tay ra, năm ngón tay gầy yếu run rẩy chạm lên khoảng trống trong đêm tối, dường như còn có thể miêu tả ra hình dáng của nàng, nghe được âm thanh ngọt ngào rung động lòng người của nàng: “Tướng công, hãy sống thật tốt!”

Trên mặt vẫn còn vương vết máu, hắn bỗng nhiên nở một nụ cười: “Được!”

Lúc này Tử Linh châu tự động bay về phía lòng bàn tay Dạ Dao Quang, Lương Thành Hề dừng lại một lúc mới lau khô nước mắt trên mặt. Hắn quay người đi đến trước mặt Dạ Dao Quang, trả lại sáo ngọc cho Ôn Đình Trạm, sau đó vái chào thật sâu đối với Dạ Dao Quang. Rồi hắn không nói thêm gì nữa, đi trở về chỗ cũ ngồi xếp bằng, hai tay chắp trước ngực bắt đầu niệm kinh Vãng Sinh.

Đám người Dạ Dao Quang chỉ có thể yên lặng rời đi, Tử Linh châu có chút nặng, đặt trong lòng bàn tay khiến cả bàn tay Dạ Dao Quang run rẩy như đang nhắc nhở rằng nó vừa cứu được một sinh mệnh. Không ai nói gì nữa, đây có lẽ là Trung Thu đáng buồn nhất mà bọn họ đã trải qua.

Mỗi người đều trở về phòng của mình. rửa mặt xong, Dạ Dao Quang lên giường nằm, cô không ngừng nghĩ xem cô còn có thể làm gì giúp Nguyễn Tư Tư, nhưng suy nghĩ mãi cô cũng không nghĩ được. Nguyễn Tư Tư là yêu quái, trên tay đã có tính mạng của người vô tội nên không có tư cách tiến vào luân hồi nữa, chỉ cỏ thể chịu hồn bay phách tán, tan biến giữa đất trời mà thôi. Đây chính là kết cục do làm việc ác, cho dù Nguyễn Tư Tư làm vậy là vì bất đắc dĩ nhưng thiên đạo vốn dĩ vô tình…

Dù sao cũng là ơn cứu mạng nên cô hiểu nguyên nhân Nguyễn Tư Tư phải làm như vậy, có lẽ Nguyễn Tư Tư đã hiểu rõ kết cục của mình nên nàng không dám gặp Lương Thành Hề. Nàng cho rằng vì nàng nên Dạ Dao Quang mới bị cuốn vào chuyện này, vì thế mới giúp cô ngăn lại một kích trí mạng kia. Dạ Dao Quang không biết làm cách nào để xóa bỏ đoạn ân tình này, tuy rằng sau khi Nguyễn Tư Tư tiêu tán thì nhân quả cũng không còn nữa.

Dù sao trong lòng cô cũng đã khắc ghi ân tình này rồi.

Dạ Dao Quang lấy Tử Linh châu ra, bỗng nhiên phát hiện nhụy hoa của Tử Linh châu vốn chỉ có một cây phát sáng, nhưng bây giờ lại có thêm một cây.

Dạ Dao Quang lập tức xoay người ngồi dậy, mặc quần áo đi tìm Tế Minh đại sư.

“Tại sao Dạ thí chủ đêm khuya lại đến đây?” Sắc mặt Tế Minh đại sư vô cùng bình thàn.

“Đại sư, không biết trong chùa có những loại cây gì?” Dạ Dao Quang hỏi.

“Dạ thí chủ muốn loại cây gì?”

“Không cần câu nệ loại gì, nếu không có cây thì hoa cũng được.”

“A di đà phật, Dạ thí chủ chờ một chút.” Tế Minh đại sư lập tức gọi một tiểu hòa thượng đến, lúc sau tiểu hòa thượng mang theo một mầm cây thạch lựu trở về. Tế Minh đại sư tự tay giao cho Dạ Dao Quang.

“Đa tạ đại sư.” Nói cảm ơn với Tế Minh đại sư xong, Dạ Dao Quang lại quay trở về phòng.

Cô lấy một tờ giấy trơn từ trong bọc quần áo ra, bày lên trên bàn sau đó tắt nến, Dạ Khai Dương lập tức đi ra hỏi: “Mẹ làm gì vậy?”

“Mẹ cũng không biết có được hay không, tận lực thử một lần vậy.” Dạ Dao Quang cười ôn hòa, sau đó đặt cây thạch lựu lên trên giấy.

Tử Linh châu bị Dạ Dao Quang tác động, nó lơ lửng trên mặt giấy, tản ra từng lớp ánh sáng màu tím trước mặt Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang nhìn nó nở rộ giống như một bông hoa màu tím, nhụy hoa nở ra từng chiếc một, chỉ có hai cái sáng lên là thật, những cái khác đều trong suốt.

Đầu ngón tay khẽ động, Dạ Dao Quang vận chuyển khí ngũ hành vào hai bên của Tử Linh châu, khí ngũ hành tụ lại khiến cho Tử Linh châu giống như một cánh hoa đung đưa trong gió, một nhụy hoa sáng lên rồi bị rút đi ánh sáng. Dạ Dao Quang thấy vậy lập tức vui mừng, cô bảo vệ tinh thần chuẩn bị vận khí lần thứ hai.

Cô chậm rãi rút linh khí từ trong nhụy hoa ra, bên trong Tử Linh châu chỉ còn đọng lại một giọt nhỏ như giọt nước. Dạ Dao Quang cố gắng hút giọt nước nhỏ đó ra, đầu ngón tay liên tục tụ khí sau đó chuyển hướng vào mầm cây trên tờ giấy.

Ánh sáng màu tím giống như được bôi trơn, rất nhanh chui vào bên trong mầm cây, dáng vẻ héo úa đột nhiên trở nên trắng muốt như ngọc.

Tuy đầu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, khí ngũ hành cũng bị tiêu hao gần hết nhưng Dạ Dao Quang cảm thấy rất đáng giá, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng có thể đặt xuống. Tử Linh châu cũng không gặp được kỳ ngộ gì nên không gia tăng được linh khí, khả năng duy nhất chính là linh khí của Nguyễn Tư Tư đã truyền vào Tử Linh châu. Tuy linh khí của Tử Linh châu có thể giúp cho Dạ Dao Quang đạt được vô số lợi ích, hơn nữa muốn tăng thêm linh khí trong Tử Linh châu là vô cùng khó khăn. Nhưng quân tử ái tài, nếu Nguyễn Tư Tư không còn vướng bận gì thì cô cũng có thể tiếp nhận linh khí này, chỉ tiếc sự thật không phải vậy.

Đưa tay nắm chặt Tử Linh châu, Dạ Dao Quang khẽ cười một tiếng, đây là điều duy nhất cô có thể làm cho bọn họ.

Ngày hôm sau Dạ Dao Quang ngủ rất say, có thể thấy được thân thể cô đã tiêu hao đến mức nào. Cũng may có Kim Tử bên cạnh nên cô cũng không dậy quá muộn, vừa dậy liền tranh thủ thời gian xếp bằng tu luyện.

Cho dù vậy Ôn Đình Trạm vẫn cảm giác được Dạ Dao Quang suy yếu hơn hôm qua rất nhiều, lông mày cậu khẽ nhíu lại.

Không đợi cậu mở miệng, Dạ Dao Quang đã nói: “Muội cũng không khó chịu, chỉ là hôm qua hao tổn chút nguyên khí mà thôi, chàng đừng lo lắng quá.”

Ôn Đình Trạm mím môi, cuối cùng yên lặng gật đầu.

“Lương công tử đâu?” Dạ Dao Quang thấp giọng hỏi.

“Sáng sớm hôm nay hắn mới trở về, trực tiếp đi tìm Tế Minh đại sư, đến bây giờ cũng không đi ra.” Tiêu Sĩ Duệ nói.

Màn đêm buông xuống, đám người Dạ Dao Quang vừa ra khỏi phòng ăn liền gặp Lương Thành Hề. Hắn đã mặc tăng phục, chỉ có điều chưa quy y. Mọi người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy kết quả này thật sự ngoài ý muốn nhưng lại là kết quả hợp tình hợp lý nhất.

“Hôm nay tới tìm chư vị là để từ biệt, ta đã quyết tâm bái Tế Minh đại sư làm thầy.” Trên mặt Lương Thành Hề không có bi thương cũng không có tuyệt vọng, chỉ có một vẻ lạnh nhạt hững hờ.

Dạ Dao Quang biết đây chính là kết quả của việc nhìn thấu hồng trần sau khi trọng sinh.

“Khi nào thì xuống tóc?” Dạ Dao Quang lên tiếng hỏi.

“Sư phụ nói mặc dù trần duyên của ta đã dứt nhưng lục căn vẫn chưa thanh tịnh, vẫn phải mang tóc tu hành.” Lương Thành Hề trả lời.

“Chỉ sợ chúng ta không thể tham gia lễ nhập môn của huynh.” Dạ Dao Quang cúi đầu, lấy ra một mầm cây đưa cho Lương Thành Hề:

“Vật này tặng cho huynh, chúc mừng huynh bái được cao tăng làm thầy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.