*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Huyên chết rồi. Giám định nguyên nhân cái chết là vì nhồi máu cơ tim, nói đơn giản là đột tử.
Cho dù thế nào Phong Diệp Nhiên cũng muốn nhìn cô một lần. Nên vài người cảnh sát đi cùng anh đến nhà tang lễ.
Thật rất khó tin. Ngày hôm qua người phụ nữ ấy còn đứng trước mặt anh, một tuần trước còn dựa vào anh nũng nịu, người phụ nữ anh yêu bao năm mà cũng vô cùng căm hận, giờ đây nằm trên chiếc giường bệnh nhỏ. Trên đỉnh đầu cô là chiếc màn hình tròn đang mở, đọc thông tin trong suốt cuộc đời cô, trường học, bằng khen nhận được, chuỗi thông tin như đèn lồng chạy lướt trên hệ thống. Còn cô thì bị vải trắng phủ kín, da thịt trắng xám tím xanh, không còn sinh khí.
(*) Đèn lồng: chỉ loại đèn có hình ảnh ở trên, có thể xoay xoay chuyển động.
Phong Diệp Nhiên như mộng du đứng trước cô, anh chợt muốn bước lên đánh thức cô dậy. Lúc này, những hận thù đều tan biến, tựa như bọn họ lại trở về những buổi sớm như bao ngày, cô ấy đã tẩy trang, trông cực kỳ nhợt nhạt nằm say giấc nồng, cần anh phải gọi rất nhiều lần mới hơi he hé một mắt phản đối, rồi lại ngủ say sưa.
Đến khi chạm vào làn da của cô, thì anh mới bừng tỉnh. Tay anh bị hung hăng gạt ra.
“Ai cho mày chạm vào em ấy?” Giọng của Phong Bác Nhiên.
Phong Diệp Nhiên ngẩng đầu, phát hiện mình hoàn toàn không thấy rõ đối phương. Anh không quan tâm lắm. Anh chỉ bị dọa sợ rồi, vừa nãy anh sờ phải một làn da không hề có nhiệt độ, cứng đơ, thô ráp.
“Giả khóc quái gì?! Mèo khóc chuột hả? Rõ ràng chính mày hại chết em ấy!”
Phong Diệp Nhiên đầy ngỡ ngàng.
Người đứng cạnh cũng bắt đầu ồn ào: “Còn giả vờ cái gì! Giờ mày vui lắm chứ gì? Vì cô ấy gây cản trở mày! Bọn họ vốn tính trưa nay dự họp buổi tuyên bố!”
“Đúng đó! Cô ấy là nhân chứng mấu chốt nhất! Mày là thằng sát nhân! Tối hôm qua là mày giết cô ấy!”
“Làm gì mà đột tử! Làm gì mà nhồi máu cơ tim! Sao vậy được… Con gái nhà tôi vẫn luôn khỏe mạnh, nó còn trẻ như thế, không có bất cứ vấn đề gì, còn chẳng phải vì cậu… Cậu… Cậu ép nó, cậu bắt nó làm chuyện nó không muốn làm, khiến nó đau đớn day dứt… Bằng không sao nó lại thế… Ôi con gái của tôi…”
“Nó là thằng sát nhân! Mấy người mau bắt nó đi!”
“Không chỉ là sát nhân! Mà còn là thằng ăn cướp! Đi chết đi!!”
… [kuroneko3026.wp.com]
Phong Diệp Nhiên dùng ống tay áo lau chất lỏng không tên trên mặt, anh nhìn gương mặt phẫn nộ của Phong Hoa, và cảnh sát vẫn đang giữ trật tự.
Anh không tức giận, chỉ thấy hoang mang.
Anh đờ đẫn băng qua đám người, bước ra ngoài. Nói một tiếng với cảnh sát rồi tiến vào nhà vệ sinh. Phong Hoa đi theo.
Mới vừa vào cửa, Phong Diệp Nhiên lập tức nắm kéo cổ áo Phong Hoa, thấp giọng hỏi khi cậu cúi đầu xuống: “Là em làm sao?”
Phong Hoa hoàn toàn không hiểu anh nói gì: “Hả?”
Giọng Phong Diệp Nhiên vô cùng nhỏ: “Em, giết Trần Huyên?”
Phong Hoa hoảng sợ: “Sao vậy được? Tối hôm qua em đi cùng anh mà! Cả đêm chúng ta đều ở chung một chỗ, sao có khả năng chứ?”
Phong Diệp Nhiên nhìn sâu vào mắt Phong Hoa.
Phong Hoa nhíu mày, dưới hàng lông mi dày là đôi mắt xanh thẳm đầy ắp sự vô tội bị trách oan, đôi mắt trong trẻo thuần khiết như hồ nước không có một hạt bụi… Có thể thấy rõ, là một vẻ mặt không biết chuyện gì xảy ra.
Đúng rồi, sao có thể là em ấy được. Từ đó chạy đến Phong gia, lái xe đi đi về về cũng ít nhất 5, 6 tiếng. Mặc dù ngồi tàu chỉ mất 3 tiếng nhưng tối qua đúng là em ấy vẫn luôn ở cạnh mình!
Thế nhưng Phong Diệp Nhiên mơ hồ nhớ lại giấc mộng quái lạ đêm qua, cùng với cái người liên tục ghé vào tai anh thầm thì. Người trong mộng rất giống Phong Hoa, mà cũng không giống Phong Hoa. Vì thực tế thì Phong Hoa sẽ không quỷ quyệt, kỳ quái giống người đó, đặc biệt là tràng cười cao thấp lên xuống, giọng cười lạnh lẽo kỳ dị quả thật khiến người sởn cả tóc gáy.
Người đó hỏi mình nên trừng trị Trần Huyên thế nào.
Phong Diệp Nhiên nhớ rõ, chính anh đã nói là: “Nếu chết đi thì tốt quá! Cùng với gã đàn ông cô ta yêu nhất!”
Cảm giác tội ác mãnh liệt bao phủ Phong Diệp Nhiên.
Phong Hoa nắm vai anh, lo lắng hỏi: “Diệp nhi, anh rốt cục sao vậy? Sao tự nhiên nghi ngờ em?”
Phong Diệp Nhiên lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
Rồi anh bỗng nhớ ra gì đó, nắm chặt tay Phong Hoa, nói: “Sau này, anh sẽ bị tạm giam ở cục cảnh sát, thiết bị thông tin đều sẽ bị tịch thu, e rằng không thể ở cạnh em, em phải chăm sóc bản thân cho tốt… Anh sẽ tự mời luật sự cho mình, có lẽ chỉ cần chờ trong cục một thời gian, nhưng cũng có thể sẽ phải ngồi trong tù cả đời, nếu mà vậy, em nên đi theo Phong Bác Nhiên đi, mặc dù anh ta không phải người tốt lành gì, nhưng trên khía cạnh khoa học, anh ta rất ——”
Phong Hoa ôm chặt anh, kiên định gầm khẽ lên, mắt đỏ ngầu: “Em sẽ cứu anh ra ngoài, anh phải tin em! Diệp nhi, em chỉ có thể là của một mình anh! Đừng hòng ném em cho những người khác!”
Phong Diệp Nhiên hơi giật mình, rốt cục trong yết họng phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.
Hai người bị cảnh sát chen ngang.
Phong Diệp Nhiên bị dẫn đi.
Lúc anh ra đến cửa, làn gió thu mát mẻ phả vào mặt. Anh không nén được quay đầu lại nhìn Phong Hoa, tay nắm siết cái áo khoác Phong Hoa cứng rắn khoác lên người anh. Trong áo có thuốc Phong Hoa mua cho anh, chí ít có thể đối phó được mấy ngày.
Hai mắt anh mơ hồ, đám người biến thành những khối màu mang sắc xám.
Mà trong những khối xám nhốn nháo ấy, chính là Phong Hoa mang đôi giày da màu nâu nhạt, quần xám màu lông chuột, áo len lam đậm.
Vóc người cao gầy, mái tóc xoăn đen, đôi mắt xanh thẳm, da dẻ trắng bóc.
Ngay thời khắc ấy, dường như Phong Diệp Nhiên nhìn thấy đứa nhỏ lúc trước giữa đám người.
Cậu nhỏ xíu đứng trong đám tro bụi đen ngòm, những khối màu hỗn độn, không ngừng biến hóa, mở to con mắt ngập nước, đôi mắt lam như loài bướm phượng, ngóng nhìn anh.
(*) Bướm phượng:
Phong Diệp Nhiên thở dài, bị đưa vào xe cảnh sát.
※※※ [kuroneko3026.wp.com]
Xế chiều hôm đó, Phong Bác Nhiên mở buổi tuyên bố. Vì cái chết của Trần Huyên, sức ảnh hưởng của buổi tuyên bố rất lớn. Trong buổi tuyên bố, Phong Bác Nhiên kiên quyết cho rằng Trần Huyên không phải chỉ đơn giản đột tử, mà là bị hãm hại, gã mãnh liệt yêu cầu cảnh sát bắt tội phạm, cũng bi phẫn lên án tội phạm. Phong Bác Nhiên nghĩ bản thân mình cũng đang gặp nguy hiểm, nhưng dù phải liều mạng, gã vẫn muốn kiên trì với chính nghĩa đến cùng. Gã mạnh dạn phơi bày phần lớn tệp văn kiện cơ mật, phân tích và biểu diễn phôi thai mới —— “Tân nhân loại Adersel đời thứ hai”.
Phong Hoa tạm sống trong phòng nghiên cứu, mà phòng nghiên cứu đã hoàn toàn bị cảnh sát quản chế, số liệu bị lấy đi và kiểm tra mà không hề được bảo lưu.
Hình ảnh của Phong Diệp Nhiên trong xã hội rớt xuống đáy vực. Nhà của anh, chỗ ở tại phòng nghiên cứu, các video, quảng cáo,… của anh trên mạng trở thành trọng điểm bị công kích.
Bạo lực mạng thật sự đáng sợ. May mắn là Phong Diệp Nhiên bị giam trong phòng kín, hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài ——
Sau khi anh chịu vô số cuộc thẩm vấn cũng như nói chuyện, cảnh sát cuối cùng cũng rời đi.
Chiều hôm đó, Tiêu Chi Giới đến thăm anh.
Cách tấm kính, Tiêu Chi Giới nghiêm túc nói với Phong Diệp Nhiên: “Em yên tâm, anh có rất nhiều bạn bè, anh sẽ mời chuyên gia đến cho em, anh không tin bên phía Phong Bác Nhiên không có kẽ hở nào! Em ở trong đó cứ ăn ngon ngủ yên là được, đừng quá lo lắng… Mặt khác, bệnh của em, nên làm gì đây? Nếu phát bệnh…”
Phong Diệp Nhiên lắc đầu: “Em vẫn ổn, mới mấy ngày mà, em chịu được.”
“Vậy thì tốt.”
…
Sau khi Tiêu Chi Giới rời đi, Phong Diệp Nhiên uống thuốc, rồi mê man. Trên người anh không có thiết bị thông tin nào, ngay cả đồng hồ đeo tay cũng bị tịch thu. Trong phòng lại không có đồng hồ.
Anh nằm trên chiếc giường nhỏ cứng, lúc thì tỉnh, lúc thì thiêm thiếp ngủ. Chỉ nhanh thôi, anh mất đi khái niệm thời gian.
Nhưng dòng tâm tư lại như thác lũ, lúc thì giống như bị mắc vào chứng cưỡng ép, dẫn đến một vòng xoáy lớn, vần vũ xoay tròn tại hồi ức về Trần Huyên, bị Trần Huyên phản bội, bị mọi người hết lần này đến lần khác vứt bỏ.
Nhưng cuối cùng, từng dòng từng dòng nước đều sẽ tụ hội lại, bất kể là Trần Huyên, Phong Bác Nhiên, Phong Mục, hay bất kỳ người nào khác đều sẽ từ từ tan biến, hình ảnh sau cùng giữ lại đều có liên quan đến Phong Hoa.
Một cơn ác mộng hoàn toàn hắc ám.
Một giấc mộng đẹp năm màu rực rỡ.
…
Không biết qua bao lâu sau, cửa sắt bị mở ra.
Vài người mang theo tia sáng chói mắt đến, nói với anh rằng anh được thả. Chỉ qua 4 ngày, cộng đồng mạng phát sinh biến hóa.
Trên thực tế, vào ngày thứ 3 sau khi Phong Bác Nhiên thông báo, một người chuyên gia xuất hiện, lên án âm mưu lừa gạt của Phong Bác Nhiên.
Cái gọi là tư liệu cơ mật gốc, thật ra đã đảo ngược nhân – quả, làm cho nội dung bên trong bị hỗn loạn logic, không những vậy, một số cái tên trong tư liệu rõ ràng sai phạm, phần số liệu cũng nên được bàn bạc lại, căn cứ theo phần tư liệu ấy, căn bản không thể tạo ra Phong Hoa được —— Phần tư liệu mà Phong Bác Nhiên nói của gã mới là bản gốc, còn của Phong Diệp Nhiên không phải vốn chẳng có sức thuyết phục.
Phôi thai mới mà Phong Bác Nhiên nói là thành quả thí nghiệm của gã, nhưng 80% các nhân viên trong phòng thí nghiệm có thể làm chứng thành quả thí nghiệm đó là của bọn họ. Mặc dù ghi chép đã bị ác ý tiêu hủy, nhưng mỗi người bọn họ đều có thể thuật lại từng chi tiết nhỏ của cuộc thí nghiệm.
Mà chứng cứ rõ ràng hơn tất thảy, không thể nghi ngờ đó chính là bản thân Phong Hoa. Là một siêu nhân loại, khả năng ghi nhớ của cậu đặc biệt ưu tú, thậm chí có thể nhớ lại chuyện khi vẫn còn là phôi thai. Cậu biết người nào dốc lòng dốc sức trao tính mạng cho cậu, người nào bồi dưỡng cậu, người nào không ngừng trò chuyện với cậu, người nào nuôi nấng cậu lớn lên từng ngày. Nếu thật sự như Phong Bác Nhiên từng nói, Phong Diệp Nhiên đánh cắp đi 2/3 thành quả của gã, vậy Phong Diệp Nhiên không thể tạo ra Phong Hoa được, ngay cả khi lấy đi toàn bộ tư liệu của gã cũng không thể thành công —— Phong Diệp Nhiên tạo nên Phong Hoa là có ghi chép. Đoàn đội của anh bỏ ra ròng rã 5 năm trời, từ mỗi lần sưu tầm tư liệu đến mỗi lần thí nghiệm đều tỉ mỉ ghi lại.
Tiếp đó, rốt cục cảnh sát tìm thấy tệp tư liệu gốc trong ổ cứng của Phong Diệp Nhiên, tỉ mỉ cặn kẽ, không một sai sót.
Người chuyên gia kia thấy cảnh ấy thì trực tiếp tán thưởng Phong Diệp Nhiên thông minh. Vì anh biết cách bảo vệ thành quả của bản thân, tư liệu trong máy tính của anh đã được ngụy trang, động tay động chân. Mà kẻ đánh cắp tư liệu rõ ràng đã không kiểm tra cho kĩ, chiếm đoạt nó làm tài sản riêng.
Phong Diệp Nhiên bật cười, thật ra anh hoàn toàn không có ý tưởng gì cả.
Đầu tiên, anh không hề cố tình ngụy trang cho tài liệu cơ mật của mình; thứ hai, anh chưa từng đặt tệp tài liệu ấy trong ổ cứng.
Vậy chứng minh, có người đã sử dụng máy tính của anh trước khi chuyện phát sinh, giúp anh dời văn kiện đi, cũng động tay vào thư mục đó.
Người này phải thành thạo về sinh vật khoa học, hiểu rõ số liệu thí nghiệm, nếu không thì anh ta/cô ta không thể thay đổi chúng một cách tài tình đến vậy, làm cho Phong Bác Nhiên trong thời gian ngắn khó phát hiện ra sơ hở; người này chắc chắn phải là một người thường ở bên cạnh Phong Diệp Nhiên…
Đến cùng là ai? Có ý định làm gì?
…
Người chuyên gia là bạn do Tiêu Chi Giới mời đến, Phong Diệp Nhiên vì cảm ơn họ mà đặc biệt mời họ đi ăn cơm, cũng hỏi Tiêu Chi Giới nên làm gì để báo đáp. Tiêu Chi Giới hời hợt nói, chỉ cần sau này đồng ý để anh ta trở thành người không phận sự trong phòng nghiên cứu là được. Phong Diệp Nhiên rất ngạc nhiên, người anh em làm tài chính hóa ra lại cảm thấy hứng thú với việc tạo ra tân nhân loại. Tiêu Chi Giới nhắc Phong Diệp Nhiên, đừng quên anh ta là trợ giúp về tâm lý, sau này có thể làm bác sĩ phụ đạo tâm lý cho tân nhân loại của bọn anh.
Một tuần sau, Phong Bác Nhiên vì tội mưu hại, lấy cắp quyền sở hữu trí tuệ nên bị bỏ tù.
Nửa tháng sau, Phong Bác Nhiên tự sát. Có người kể, sau khi vào tù, gã như bị ma quỷ giày vò, hàng đêm phát ra tiếng gào thét hoảng sợ.
Bất luận có hận gã như thế nào, thì cũng vẫn là anh em. Phong Diệp Nhiên đi dự lễ tang của gã.
Nhưng có một loại cảm giác tội ác rất mãnh liệt, khó loại bỏ luôn tập kích anh.
Bởi vì quá mức trùng hợp. Dù giữa quá trình xảy ra phức tạp rối rắm, thì kết cục chính là như thế —— Trần Huyên và Phong Bác nhiên song song bỏ mạng, giống hệt với lời nguyện vọng ngày đó anh buột miệng nói ra.
※※※
Một tháng sau, cuối cùng tất cả cũng êm đềm trở lại.
Bông tuyết ngoài trời lả tả như lông ngỗng, trong căn phòng ấm áp phát nhạc cổ điển.
Phong Diệp Nhiên yên vị trên ghế sofa viết nhật ký, còn Phong Hoa ngồi trên thảm trải sàn, tựa vào anh hồi âm mail của bác sĩ tâm lý Tần Hi Hòa. Vị bác sĩ bận rộn từng giúp cậu có gửi cho cậu vài cái mail, hỏi thăm tình huống, rồi tình hình sống chung với Phong Diệp Nhiên vân vân. Nhưng khoảng thời gian qua xảy ra quá nhiều chuyện, cậu không đọc chúng.
Phong Hoa: Tốt lắm, lúc này tôi đang tựa trên đùi anh ấy viết mail trả lời cho bà đây. Chúng tôi vừa trải qua một cuộc sóng gió lớn, tôi nghĩ bà cũng được nghe kể rồi. Nhưng may là “hữu kinh vô hiểm”, hiện tại đã giải quyết xong. Tôi sống chung với anh ấy rất tốt, rất ấm áp. Dường như anh ấy còn quan tâm tôi hơn trước đây, còn sẽ ghen vì tôi nữa *cười*. Nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi vẫn lấy tình thân làm chủ như cũ. Có điều, bà đã nói, dù anh ấy vĩnh viễn không thật sự yêu tôi cũng không thành vấn đề, có được anh là tốt rồi. Nên tôi đang cố gắng có được anh.
Phong Diệp Nhiên viết nhật ký xong, anh đặt cuốn nhật ký sang một bên, biếng nhác hỏi: “Viết gì thế?”
“Mail.”
“Cho ai?”
“Bí mật.” Phong Hoa cười.
Phong Diệp Nhiên bất mãn: “Viết cho cô nàng nào đó? Viết gì, đọc nghe thử xem nào.”
“Anh thật muốn nghe à?”
“Tại sao không nghe?”
Phong Hoa hắng giọng: “Người tôi thích nhất tên là Phong Diệp Nhiên, tôi đang tựa trên đùi anh ấy viết mail trả lời đây. Hiện tại dường như anh ấy để tâm đến tôi hơn trước đây, buổi tối lúc ngủ sẽ sống chết ôm chặt tôi, mỗi ngày đều tìm xem tôi đang ở đâu, còn ghen vì tôi, nhưng vẫn cứ cố chấp nói anh ấy không yêu tôi ——”
“Nè nè! Nói bậy gì đó! Anh ghen lúc nào? Anh…”
“Gạt anh thôi, em chỉ đang gửi mail lại cho bạn, là nam.”
“…Cái thằng nhóc này! Anh không có quan tâm em hồi âm cho nam hay nữ nha!”
“Trước đây còn mang vẻ mặt đau lòng hỏi em chuyện của Cẩn Di, nếu tối ngày hôm đó em lên giường với cô ấy thật, chắc là anh sẽ khóc huhu mất, Diệp nhi nhỉ?”
Tai Phong Diệp Nhiên đỏ bừng, anh đá văng Phong Hoa: “Có người cha nào mà không quan tâm đến con trai mình chứ! Chẳng qua là anh ——”
Phong Hoa khom lưng kêu á ối, mặt có vẻ bị đau.
Phong Diệp Nhiên nghĩ mình chỉ đá nhẹ một cái, không đến nỗi vậy chứ! Nhưng anh vẫn sợ, lập tức đứng lên đỡ Phong Hoa dậy: “Sao? Đau lắm hả?”
Nào ngờ Phong Hoa trực tiếp đè lên anh trên ghế sofa êm ái, mái tóc xoăn đen rủ xuống, thân thể bao phủ bóng đen lên Phong Diệp Nhiên.
Gò má Phong Diệp Nhiên nóng ran, nhanh chóng quên mất mình nên hô hấp thế nào!
Hai người đã quá lâu không tiếp nhận nụ hôn nào.
Nhưng anh lại nhớ sâu sắc Phong Hoa từng hôn anh ra sao —— dịu dàng, hoặc cuồng nhiệt, thậm chí khá tình sắc.
Hơi thở của Phong Hoa phả vào bờ môi anh, làm mỗi một tế bào trên môi anh bắt đầu run rẩy.
Anh lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tuyệt vời ấy, còn có hormone nồng đậm, gần như muốn hút cả người anh vào. Tựa như cả tim cũng bị cướp đi, đang hồi hộp nhảy kịch liệt trong không gian.
Phong Hoa cứ thế khép hờ đôi mắt đẹp, nhìn chăm chú vào miệng anh, hơi nghiêng đầu hướng đến gần anh.
Dáng vẻ ấy thật sự gợi cảm không từ diễn tả.
Phong Diệp Nhiên nhắm mắt lại, ngón tay bấu vào trong sofa.
Nhưng môi anh không chạm vào sự mềm mại quen thuộc.
Mà chỉ nghe thấy tiếng cười trầm khẽ mị hoặc.
Phong Hoa ấn tay lên lồng ngực Phong Diệp Nhiên, cảm nhận nhịp tim dồn dập nơi anh.
Cậu chống người phía trên Phong Diệp Nhiên, mỉm cười nhìn anh: “Diệp nhi, anh nghĩ là em muốn hôn anh sao?”
Phong Diệp Nhiên mông lung mở đôi mắt ướt át.
Phong Hoa cách anh rất gần, chóp mũi cậu nhẹ nhàng cọ xát dây dưa với Phong Diệp Nhiên, cậu hoài nghi hỏi: “Nhịp tim nhanh quá, anh thật sự không thích em sao?”
Môi cậu khẽ lướt qua gò má Phong Diệp Nhiên, ngưa ngứa, giọng nói khàn khàn: “Ưm, anh thừa nhận đi chứ?”