Phong Hoa nằm ở trong tờ giấy, vách tường bốn phía đã dựng xong, ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống người cậu.
Bóng trắng nhẹ nhàng giúp cậu che mắt lại: “Chói quá, quả nhiên vẫn cần nóc nhà mà.”
Phong Hoa nhắm mắt.
“Cũng may trước đó em đã dựng nóc nhà rồi, các vật liệu có đầy đủ hết, sẽ xây xong nhanh thôi.”
…
Tháng 5 năm 2240.
Trong vườn hoa, tiếng người rộn rã, tiếng chim ríu rít.
Phong Diệp Nhiên ngồi trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt, nhưng bên khóe môi là nụ cười ôn hòa.
Cách đấy không xa, một nhóc con nghịch ngợm cầm dưa hấu chạy quanh hồ bơi bị người lớn vây lại, cu cậu vừa bị cha xách lỗ tai lên thì òa khóc, lập tức được mẹ ôm vào trong lòng.
“Nhớ lại lúc em còn nhỏ.” Phong Diệp Nhiên cười.
“Lúc còn nhỏ em cũng nghịch vậy sao?”
“Không, em luôn ngoan ngoãn, rất ngoan ngoãn.”
Gió nhẹ thổi qua, vài sợi tóc bạc trên đầu Phong Hoa phất phơ, giữa mái tóc xoăn đen trông chúng có vẻ đối nghịch.
Tí tách, tí tách, tí tách.
Trời mưa. Các vị phụ huynh vội vã kéo tay con mình chạy đi.
Bóng chiếc dù che khuất Phong Diệp Nhiên đang trầm tư suy nghĩ.
Giọng Phong Hoa dịu dàng: Chúng ta về thôi.
Ừ.
Phong Hoa đẩy Phong Diệp Nhiên về bệnh viện, vào thang máy, lên tầng 10. Phong Diệp Nhiên đã nằm viện ở đây 3 tháng. Bây giờ, Phong Hoa gần như từ chối tất cả mọi chuyện, chuyên tâm giúp Phong Diệp Nhiên dưỡng bệnh, trừ khi viện nghiên cứu có sự kiện trọng đại thì cậu mới quay về đó mấy ngày. Cậu dựng một chiếc giường nhỏ bên cạnh giường bệnh của Phong Diệp Nhiên, mỗi ngày đều ở bên anh.
Vào lúc Phong Diệp Nhiên nguy kịch, Phong Hoa hết cách không còn biện pháp nào, cậu dắt Phong Diệp Nhiên đi tìm bác sĩ ở khắp nơi, vốn tưởng không có hi vọng, nào ngờ tại một thị trấn ở nước ngoài, họ gặp được quý nhân —— Selena, một nữ bác sĩ 35 tuổi, sau khi trải qua hai lần phẫu thuật, thành công giúp bệnh tình Phong Diệp Nhiên ổn định lại.
Selena là một nữ bác sĩ rất xuất sắc, rất có trách nhiệm, phẫu thuật xong rồi, ngày nào cũng đến thăm Phong Diệp Nhiên.
Cô ấy rất đẹp, mái tóc ngắn màu vỏ quýt, làn da trắng nõn, gọng kính màu đỏ. Sở thích của cô với Phong Diệp Nhiên tương tự nhau, thích cùng loại phim ảnh, tiểu thuyết, ngay cả đồ ăn cũng thích giống nhau, vì thế nên bọn họ nhanh chóng trở thành bạn bè, thường hay gặp gỡ nói chuyện, viết lách các thứ, thỉnh thoảng còn bảo Phong Hoa tránh đi.
Sinh hoạt trong bệnh viện khá nhàm chán, nên mỗi ngày Phong Diệp Nhiên đều chuyện trò với Selena cũng không phải điều gì quá lạ.
Anh nói, lúc Selena còn trẻ, cô ấy đã là bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện;
Anh nói, lúc Selena tiêm thuốc anh không hề thấy đau, nhưng nếu đổi thành bác sĩ khác sẽ đau muốn chết;
Anh nói, Selena là một người phụ nữ đáng thương. Năm năm trước, cô vừa thực hiện xong một ca phẫu thuật đêm khuya, về nhà thì phát hiện chồng với người bạn say khướt nằm oặt trên ghế sofa, còn cô con gái 2 tuổi chết đuối trong bồn tắm lớn. Qua ngày hôm sau, cô ly hôn với chồng;
Anh nói, trong vô tình, anh nhìn thấy dáng vẻ của Selena sau khi bỏ lớp trang điểm, khác biệt rất lớn với lúc thường, sắc mặt không ổn, quầng mắt thâm đen, nhưng anh không thấy khó nhìn, thật ra trông cô không phải quá xinh đẹp, mà thuộc kiểu rất kiên cường, cũng pha chút yếu đuối;
Anh nói, hai người bọn anh giống nhau. Cả hai đều muốn một gia đình.
Phong Hoa luôn yên lặng lắng nghe Phong Diệp Nhiên nói, thỉnh thoảng cậu cười, gật gù. Rồi tắt ti vi và đèn bàn, bật một bản nhạc hợp với giấc ngủ, xong ngủ cùng với Phong Diệp Nhiên.
Tháng 6, khí sắc của Phong Diệp Nhiên tốt hơn rất nhiều.
Một hôm cuối tuần nào đó vừa vặn là sinh nhật của Selena, cô tổ chức tiệc đứng, mời Phong Diệp Nhiên với Phong Hoa đến.
Trong buổi tiệc, Selena gây kinh diễm cho toàn bộ những người có mặt, cô mặc chiếc váy trắng, múa một khúc ba lê trong tiếng đàn violin.
Sau khi ăn uống xong, giữa điệu nhạc Valse tươi vui, điều bất ngờ là cô không khiêu vũ với những cậu trai trẻ anh tuấn, mà đi đến trước mặt Phong Diệp Nhiên, mời người bệnh nhân ấy khiêu vũ.
Không được!
Phong Hoa đang tính ngăn cản lời mời của Selena thì bị tiếng vỗ tay cổ vũ của mọi người chặn ngang.
Cậu có thể cảm nhận được hô hấp và nhịp tim của Phong Diệp Nhiên tăng nhanh, tai anh đỏ bừng. Phong Diệp Nhiên đang hồi hộp, đang chờ mong.
Phong Hoa siết chặt nắm đấm, nhìn tay Phong Diệp Nhiên bị Selena nắm kéo lên. Trên người anh mặc đồng phục bệnh nhân, từ từ rời xe lăn, rời khỏi Phong Hoa, dè dặt bước từng bước trên nền gạch sứ với hoa văn phức tạp, đi càng lúc càng xa. Trên gương mặt tái nhợt của anh thoáng đỏ ửng, lông mày ẩn hiện nét đau đớn như người cá mới học được cách bước đi.
Trong tiếng nhạc, Phong Diệp Nhiên vụng về di chuyển bước chân một cách khó nhọc. Anh nằm trên giường suốt quãng thời gian dài, bắp thịt ở chân đã hơi héo rút, người vô lực, không di chuyển được mấy lần đã đổ đầy mồ hôi.
Phong Hoa biết, chẳng mấy chốc anh sẽ ngã xuống.
Mà trước một giây anh ngã, cậu sẽ đến cứu anh.
Nhưng, Phong Diệp Nhiên thành công.
Dưới sự dẫn dắt của Selena, anh hoàn thành các động tác cơ bản. Hoặc có thể nói, anh vượt ra khỏi dự liệu của mọi người, nhảy rất đẹp.
Sau khi bản nhạc kết thúc, Selena hôn lên gò má Phong Diệp Nhiên.
Tiếng vỗ tay và tiếng hò reo không ngớt.
Người đứng cạnh Phong Hoa kích động bắt lấy cậu nói: “Wow, anh trai cậu với Selena hợp đôi phết!”
Ly rượu trong tay Phong Hoa bị cậu bóp vỡ.
Chất lỏng đỏ tươi chảy xuống, một giọt, hai giọt, không một tiếng động.
Tối hôm đó, trong phòng tắm. Phong Diệp Nhiên ngồi trong bồn, Phong Hoa gội đầu cho anh.
Phong Hoa hỏi: “Anh thích Selena?”
Phong Diệp Nhiên gật đầu.
Phong Hoa: “Anh đã có em rồi, vì sao thế?”
Phong Diệp Nhiên: “…Lúc trước anh có nói với em, chúng ta chỉ là tình thân, anh không thể nào đáp lại tình cảm của em…”
Phong Hoa bỗng bước vào bồn tắm, nện một quyền lên gạch men sau lưng Phong Diệp Nhiên, máu đỏ ứa ra, nhiễu xuống bồn tắm như một bông hoa nở rộ.
“Diệp nhi, sao anh dễ quên đến vậy? Năm ngoái, anh còn nói là anh yêu em cơ mà? Anh đã nói rất rất nhiều lần là anh yêu em, em còn ghi âm lại này? Giờ muốn nghe không? Sao anh lại quên nhanh như vậy?”
Khuôn mặt của Phong Hoa cách Phong Diệp Nhiên rất gần, hai mắt cậu đầy các tơ máu, trông khá khủng bố: “Hay là, anh đang thăm dò em? Nhưng Diệp nhi à, lẽ nào anh không biết em sẽ làm gì? Anh hi vọng Selena yêu dấu của anh biến thành Trần Huyên, hay Tiêu Chi Giới, hay Eve hử?”
Phong Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn Phong Hoa vừa nói ra lời đáng sợ, người anh run run, thậm chí bắt đầu nghẹn ngào không ra tiếng, ngẩng đầu ôm cậu vào lòng: “Phong Hoa, cô ấy là người duy nhất có thể cho anh thực hiện ước nguyện, em thật sự muốn tổn thương cô ấy sao?”
“…”
“Anh… vẫn muốn có một gia đình, một gia đình bình thường, hoàn chỉnh, trong quãng đời còn lại, là một người cha có đứa con của mình…”
“Cùng với em không được ư? Trước đây anh nói yêu em quả nhiên chỉ là lừa gạt em thôi?!”
Hai tay Phong Diệp Nhiên nâng mặt Phong Hoa, anh lau nước mắt cho cậu: “Phong Hoa, bây giờ em không hiểu, nhưng có một ngày em sẽ hiểu… Anh vẫn luôn rất yêu em… Nhưng… anh…”
“Em không hiểu gì chứ?!”
“…Phong Hoa, tóc em bạc hơn nhiều rồi.” Ngón tay Phong Diệp Nhiên nhẹ nhàng lướt lên những sợi tóc bạc, nói sang chuyện chẳng liên quan.
“Nói em biết, rốt cục em không hiểu gì?… Đừng nhìn em như vậy… Được rồi, lần này em sẽ không thương tổn người phụ nữ đó, nhưng xin anh đừng đi với cô ta, cô ta chỉ là bác sĩ, anh muốn gia đình, muốn con cái, không thành vấn đề, sau này em…”
“Phong Hoa, em lớn rồi, địa vị của em trong một thời gian dài khó mà thay thế được, em sống một mình hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Đương nhiên… ban đầu chắc chắn rất đau khổ, nhưng anh tin, em nhất định có thể tiếp tục kiên trì…”
“…Em sẽ không rời khỏi anh!”
“Tháng sau anh có thể xuất viện.”
“Thật sao?”
“Anh đã quen với Selena. Bọn anh dự định chuyển đến sống chung với nhau vào tháng sau.”
… [kuroneko3026.wp.com]
Lộc cộc cách cách, binh binh thùng thùng.
“Nóc nhà cũng sắp xong rồi, lần này nhanh ghê.” Bóng trắng vui vẻ nói, “Thế tiếp theo là gì đây ta?”
Phong Hoa đứng trong chồng giấy, một tia sáng càng lúc càng nhỏ le lói rọi xuống má cậu: “Người trong viện đến đón tôi, nhưng mỗi tối tôi vẫn đến dưới lầu chờ anh ấy, 7 ngày.”
“Giờ cũng là chuyện của tháng 7 rồi, làm sao em chịu đựng được?”
“Ừ. Khi ấy, chỉ cần hơi thiếp đi thôi tôi sẽ mơ thấy mình giết chết người phụ nữ kia. Nhiều lần, cơ thể tôi kích động…”
“Nhưng em vẫn không giết cô ấy.”
“Ừ.”
“Em cảm động được Phong Diệp Nhiên chứ?”
“Đương nhiên không được.”
“Anh ta không xuống gặp em?”
“Không.”
“Một lần cũng không?”
Phong Hoa nhíu mày, dường như hơi đau đầu: “Không.”
“…Vậy sao đó thế nào?”
“Tôi bỏ đi. Nhàm chán lắm nhỉ.”
“Xây xong rồi.”
Nương theo giọng nói của bóng trắng, toàn bộ không gian trở nên tối đen.
Bóng trắng nhẹ thổi một hơi, một ngọn nến thắp sáng, anh ta lật trang giấy trong ánh nến: “Chúng ta sắp xếp lại chút đi, tuyến thời gian mà vách tường bao phủ là tính từ khi em vừa ra đời, gồm chuyện tình của 8 năm, cũng chính là… ừm, từ lễ Giáng Sinh năm 2232 đến mùa đông năm 2239, còn nóc nhà, mặc dù nó là câu chuyện đầu tiên nhưng thật ra phát sinh sau vách tường, bắt đầu từ năm 2240, kéo dài hơn nửa năm.”
“Vậy à.”
“Này, tiếp theo chính là cửa sổ.”
—— Kết thúc “Nóc Nhà” của “Quái Vật”.
**
Lời tác giả:
“Vách Tường”, “Nóc Nhà”, “Cửa Sổ”, “Ống Khói” cấu thành nên chủ thể cho bộ truyện này. “Vách Tường” được viết chi tiết, còn lại chỉ sơ lược. Mỗi một phần chân chân giả giả, hư hư thật thật.
Đại khái là, “Vách Tường” với “Nóc Nhà” lý giải rõ nhất, “Cửa Sổ” sẽ sử dụng thủ pháp miêu tả dòng ý thức, còn “Ống Khói” thì nhắc đến 2 câu chuyện đồng thoại. Chắc chắn lúc mọi người đọc rất ngơ ngác không hiểu, nhưng không sao, chỉ tí nữa thôi sẽ tiết lộ chân tướng, ư ư ư -3-