Quải

Chương 27: Chương 27: Không thích hợp ca hát




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Lúc Vu Hướng Nam đến Bắc Kinh là ngay vào thời điểm nóng nhất trong năm. Anh mặc một bộ trang phục hè ngắn tay đi ra khỏi trạm xe lửa, người phụ trách đón anh là lính cần vụ của thủ trưởng cử đến, y tiếp nhận hành lý của anh xong rồi nhìn anh từ đầu đến chân, thấy Vu Hướng Nam đi lại rất bình ổn, khiến y vô cùng kinh ngạc nói: “Anh thật là trung tá Vu Hướng Nam?”

Vu Hướng Nam mang chiếc túi đựng máy vi tính lên vai, cười nói: “Bộ cậu chưa nhìn hình của người mình sẽ đi đón sao?”

“Bọn họ nói anh … à … chân có chút vấn đề, nhưng tôi thấy anh rất ổn mà.”

Vu Hướng Nam kéo ống quần lên, giơ chân trái lên lấy tay chỉ vào phần chân bằng kim loại của mình: “Mang cái này nhân viên kiểm an ở sân bay không dám cho tôi qua, nói là gần đây kiểm tra rất nghiêm ngặt, ha, vì vậy chỉ có thể ngồi xe lửa thôi đó.”

Lính cần vụ thấy Vu Hướng Nam tiêu sái phủi bụi trên ống quần, sau đó nhanh nhẹn bước ra phía trước, nhất thời sợ ngây người: “À … tôi còn nghĩ … ha hả …”

“Cậu nghĩ là tôi được đẩy ra bằng xe lăn à?” Vu Hướng Nam suy nghĩ một chút, ở trong trong đại sảnh giăng đầy biểu ngữ, cha mẹ anh sẽ đẩy anh ra, sau đó có hoa tươi có tiếng vỗ tay, lãnh đạo đi lên bắt tay anh. Cả người anh run lên, lập tức tự giễu lắc đầu, giải thích với y: “Chân này của tôi hơn 200.000 nhân dân tệ, cho dù giờ có mua một cái mới, cũng chưa chắc quý bằng cái này đâu.”

Mới đi ra ngoài được một khoảng thì ở phía trước có một tiếng gọi khá quen tai: “Vu Hướng Nam!”

Vu Hướng Nam tập trung nhìn vào, thấy cha mẹ anh đang đứng ngay cửa trạm xe mà vẫy vẫy tay, anh liền đi tới đó, Vu phụ lập tức hùng hùng hổ hổ: “Thằng quỷ Lục Hạo đâu rồi? Con tới Bắc Kinh mà nó lại không tự mình đưa à?”

“Cha … em ấy còn phải lên ban, hơn nữa con cũng đâu phải đứa trẻ 3 tuổi.”

“Nhưng chân con bất tiện.”

“Có gì bất tiện?”

Vu phụ nổi trận lôi đình: “Vô liêm sỉ, dám nói giúp người ngoài.”

Vu mẫu nhìn lướt qua tiểu chiến sĩ phía sau Vu Hướng Nam, quát to: “Được rồi, ông ầm ĩ gì vậy hả? Cũng không nhìn xem mấy giờ rồi, về đến quân khu cũng mất hơn 3 tiếng, Hướng Nam ở nhà không tiện, mà điều kiện trong ký túc xá bộ đội cũng không biết thế nào, tôi phải nhìn qua mới yên tâm.”

Tiểu chiến sĩ nhanh lên nói rõ: “Phòng xép độc lập, thiết bị đầy đủ hết, phía trước là một khu đầy cây xanh, rất đẹp. Cấp trên còn cử người tới chăm sóc cho anh ấy, khi ra ngoài thì cháu làm tài xế, thúc thúc a di cứ yên tâm. Quên nói, cháu họ Lộ, Lộ Viễn.”

“Hả?” Vu gia nhị lão đều là cả kinh.

“Lộ của “Đường cái”, Lộ của “Đạo lộ”, họ này có hơi hiếm 1 chút.”

“Lúc trước tôi đã từng đi dạy học, làm sao mà không biết có họ này cơ chứ?” Vu phụ buồn bực, sau đó quan sát y, quay đầu lại nói với Hướng Nam: “Thân thể cũng tốt, nhưng lớn lên có chút xấu, kém xa với nhóc Hạo.”

Vu Hướng Nam đầu đầy hắc tuyến.

Vu lão ba có ý gì đây hả? hả???

***************

Lục Hạo đang chán chết mà ngủ gật trong xe, nhiệt độ từ máy điều hòa rất thấp, khiến cậu tháo mũ trên mặt mình ra, cúi đầu nhìn lông tơ trên cánh tay đang bị gió lạnh thổi làm dựng thẳng lên hết, sau đó dùng cây bút vẽ vài vòng tròn nhỏ trên mấy lỗ chân lông ở cánh tay. Điện thoại di động “Tích tích” kêu hai tiếng báo hiệu có tin nhắn, cậu lập tức bật dậy ngồi thẳng thân thể, nhấn nút ra xem tin —-

“Chỗ anh ở điều kiện rất tốt, phía trước có một khu rừng xanh ngát, lần tới em ghé, sẽ cho em đến đây xem. Cha mẹ anh đã giúp anh dọn dẹp nhà cửa rồi, anh không có việc gì cả, à, có chút nhớ em.”

Lục Hạo thoả mãn cười cười: “Có chút nhớ anh”, câu này nếu muốn bình thường được nghe trực tiếp từ miệng Vu Hướng Nam quả thật rất khó, bất quá vứt xe cùng chồng khiến cho Vu Hướng Nam áy náy, nên gần đây cũng có chút ôn nhu.

Cậu suy nghĩ một chút, liền nhắn: “Nên sớm gắn mạng đi, tối chúng ta nói chuyện.” Suy nghĩ một chút, cậu liền xóa bỏ dòng tin nhắn, rồi nhét máy vào trong túi.

Vu Hướng Nam liền nhắn thêm 1 tin nữa, từng cái là 1 nội dung, nào là giới thiệu cảnh vật chung quanh nhà, đến tận lúc anh nói đến việc trong vườn cây có trồng cả cà chua nhàm chán thì rốt cục Lục Hạo nhắn lại được 2 chữ — “Đã biết.”

Quả nhiên, Vu Hướng Nam lập tức gọi điện tới: “Sao ngắn vậy? Cũng không nhắn được 1 tin nữa.”

Lục Hạo lười biếng đáp: “Nóng, lười vận động.”

Kết quả vừa mới nói xong câu này, đồng nghiệp mới của cậu ở bên cạnh đã lớn tiếng nói: “Hạo ca, có thể tăng nhiệt độ thêm chút không, lạnh chết tôi rồi.”

“Có à? Trời nóng như vậy, không hạ thấp làm sao chịu nổi!” Lục Hạo nói xong, vẫn đưa tay điều chỉnh lại nhiệt độ, sau đó oán giận với Vu Hướng Nam, “Mới tới đó, là chiến sĩ bảo vệ môi trường đó, haizzz …”

Người đồng nghiệp đó xen mồm: “Nóng lạnh đan xen như thế, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày giữa trong và ngoài quá lớn, sẽ dễ bệnh đó, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi, Hạo ca!”

“Biến biến!” Lục Hạo thay đổi tư thế, tiếp tục nói chuyện với Vu Hướng Nam, chỉ là về mặt tinh thần có hơi uể oải không có chút hứng thú nào, nếu đổi lại bình thường thì sẽ lập tức nói huyên thuyên không ngớt, lần này chỉ nghe thôi, nói rất ít.

Vu Hướng Nam nói: “Hồi sáng em nói là không để tâm, không cùng anh tới Bắc Kinh, vậy mà giờ còn bày đặt với anh?”

Lục Hạo “Hứ” Một tiếng, “Đa nghi dữ vậy? Không phải em phải lên ban sao, không tiện.”

Trong lòng Vu Hướng Nam càng thêm hổ thẹn, “Vậy có thể nói chuyện được không?”

Anh chợt nghe đồng nghiệp của Lục Hạo hỏi đường đi đi như thế nào, Lục Hạo chỉ một chút, sau đó nói với Hướng Nam: “Tối em chờ điện thoại của anh.”

Vu Hướng Nam suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Đồng nghiệp mới của em đẹp trai chứ?”

Lục Hạo cười haha: “Muốn biết à, muốn biết thì lại đây xem thử đi.”

Điện thoại cúp, Vu Hướng Nam nghe tiếng ”Tít — tít —” vang lên, có chút sửng sốt, không biết thế nào, trong lòng rất không thoải mái. Sau đó anh đột nhiên nhận ra, có chút choáng váng, chẳng lẽ đang ghen? Hay do trước đây anh không chịu để mắt tới người trước mặt mình? Quên đi, chủ yếu chính do chột dạ, áy náy, đúng vậy, nhất định là như vậy.

Buổi tối ăn cơm xong, Vu Hướng Nam cầm chặt điện thoại di động trong tay đến nỗi mồ hôi tay muốn ướt cả điện thoại, lại gọi thêm lần nữa, lần này càng kỳ quái hơn, Lục Hạo không bắt máy. Đợi khi anh gần như gọi muốn nát cái điện thoại thì cũng hơn 9g tối.

“Sao vậy, phát sinh sự kiện tông xe liên hoàn à?”

“À, ở cùng đồng nghiệp mới, cùng bọn Tiểu Thịnh đi Karaoke, vì ngồi trong đó ồn quá nên không nghe được tiếng chuông.”

Vu Hướng Nam phát hỏa, rõ ràng anh nói tôi=anh đã nói tối sẽ phải gọi điện, vậy mà lại dám bỏ đi Karaoke mà không bắt máy sao? Thế nhưng dù tức giận thế nào anh cũng không nói ra miệng, chỉ nhẫn nhịn vào tận sâu trong lòng, là người đàn ông trong nhà, sao có thể nhỏ mọn đến thế? Quên đi quên đi, cần gì phải tính toán, đàn ông nào cũng hời hợt như vậy, cái đàn ông tỉ mỉ chắc chỉ còn mỗi mình, ngay cả Tiểu Bắc cũng hay nói, thiên tính của anh có nét giống phụ nữ. Tính này làm nghề gỡ bom rất hợp, thế nhưng cũng giống như em họ Lâm muội muội, Lục Hạo nhà người ta không phải là người anh họ trong sáng của cô!

Lục Hạo lại nói: “Được rồi, phòng của anh vốn dĩ có môi giới bán giúp, thế nhưng em thấy phòng của anh còn có thể tăng giá thêm nữa, anh chờ thêm thời gian hãy bán nhé.”

“Em thấy được cứ làm.”

“Em một mình mà ở nhà lớn vậy cũng hơi tiếc, bọn Tiểu Thịnh mới có thêm đồng nghiệp mới, mà ký túc xá do đơn vị cấp là căn 4 người, quá chật. Em nghĩ dù sao anh cũng không ở đây, nên định cho y thuê, anh thấy được không?”

“…”

“Anh yên tâm đi, em tuyệt đối không phá hư nhà của anh, tiền thuê nhà em sẽ đưa cho ba mẹ, coi như tiền phòng vậy.”

“À … em.. em cứ quyết định đi.”

“Vậy nhé, Tiểu Thịnh gọi em vào trong ca tiếp rồi, hẹn gặp lại!”

Vu Hướng Nam đập cái máy “Bang” một tiếng, sắc mặt rõ ràng xấu xí, chỉ là chính anh cũng không biết.

*********************

Một tháng sau.

Lục Hạo bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu nhìn thời gian biểu hiện trên điện thoại di động một chút, sau đó nhắm mắt lại bắt máy: “Không phải anh chứ, mới 5g sáng mà đã nhớ em rồi à?”

“Không phải gọi tới hỏi thăm buổi sáng đâu.” Thanh âm của Vu Hướng Nam trong điện thoại nghe rất khô khốc, không có chút cảm xúc gì cả.

“Hả?

“Anh tới bắt gian.”

“?”

Lục Hạo đang buồn bực, nghe được phòng khách bên ngoài có động tĩnh, cậu liền lăng người một cái đứng thẳng dậy, chạy nhanh ra ngoài. Vu Hướng Nam vào nhà cũng không thèm nhìn cậu, chỉ lần lượt mở từng cửa phòng 1 xem, nhưng khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, Lục Hạo nghĩ có người nào đi bắt kẻ thông dâm mà cũng bình tĩnh được như thế, không có chút uy hiếp nào cả như anh không!

“Không cần tìm, Tiểu Thịnh ngủ cùng một phòng, chung một giường với em.” Cậu hai tay giao trước ngực, cười đến vô sỉ, y như một tên cặn bã.

Vu Hướng Nam đi tới trước mặt cậu, đứng thẳng, sau đó nhìn thẳng vào cậu, hai người giao lưu ánh mắt, nhưng lại có cảm giác có tia lửa đang xẹt ngang qua.

Lục Hạo quay đầu lại, hướng về phía bên trong gọi: “Tiểu Thịnh, ra đây!”

Trên sàn nhà, chỉ nghe thấy 1 tiếng “Bịch”, sau đó không hề nghe thấy tiếng bước chân nào. Trái tim Vu Hướng Nam sắp nhảy ra khỏi miệng rồi, anh đang nghĩ có cần phải chờ gian phu người ta chạy tới trước mặt mình, rồi mới có thể hét lớn một tiếng: “Trong phòng của tôi mà các người dám làm vậy, toàn bộ cút đi hết cho tôi!” Thế nhưng, cuộc đời anh chưa từng phát hỏa lớn như thế bao giờ, chứ đừng nói là nói ra cái câu đó, bất quá thì xoay người đi, đương nhiên, trước lúc đó anh phải nghe Lục Hạo giải thích.

Kết quả, dưới đầu gối Lục Hạo, có 1 con chó con mặt xệ màu vàng nâu (1) đang ngẩng đầu nhìn lên, nó ngẩng đầu nhìn Lục Hạo, rồi nhìn Vu Hướng Nam, “Hử Hử” hai tiếng như đang bất mãn, sau đó liền nhấc cái mông, ngồi xỏm xuống bên cạnh chân Lục Hạo.

“Này … đây là Tiểu Thịnh?”

“Thặng của “Thặng hạ”, thặng của “Cẩu thặng” (Thừa trong “thừa thãi”) (2), đương nhiên em đặt tên này chủ yếu là vì cái thằng quỷ Tiểu Thịnh, đồng nghiệp mới ở chỗ em khó coi quá, ai kêu y không có mắt nhìn người, ngày đầu tiên đến đã nói em nhìn không bằng Vương Lực Hoành. Con này cũng giống như Tiểu Thịnh vậy, tính tình xấu vô cùng, có điều thiên tính của con chó này cũng khá cao đấy.” Lục Hạo nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Vu Hướng Nam, liền âm trầm cười: “Em nói, anh sẽ không vì chuyện bắt kẻ thông dâm mà về đó chứ?”

“Anh làm hư việc ở đó rồi, bên Bắc Kinh đánh anh quay lại đây, hơn nữa, có thể công việc ở đây cũng mất, giờ anh chỉ còn hai hậu quả để chọn, giải ngũ hoặc ngồi chồm hổm trong một góc mà nhìn mạch điện đến chết già.”

Lục Hạo quá sợ hãi: “Đừng nói anh come out với lãnh đạo nha.”

“Em nghĩ thử xem.”

“….”

Vu Hướng Nam đi lên: “Bất quá không có ảnh hưởng gì tới em đâu.”

“Anh come out mà nói là không ảnh hưởng tới em?” Lục Hạo suy nghĩ nửa ngày, sau đó quá sợ hãi. “Em chỉ nói giỡn chuyện của Tiểu Thặng mà thôi, đừng nói anh ăn miếng trả miếng, nhanh chóng kiếm người mới để thượng đó.”

Vu Hướng Nam cười: “Anh là người như thế sao?”

“Vậy không phải sao?”

“Anh vừa đến đó làm, thì mới phát hiện, ra người lãnh đạo trực tiếp của anh rất đẹp trai.”

“Hả?”

“Khí chất cũng siêu trần thoát tục.”

“À …”

“Câu đầu tiên của hắn, chính là, thằng nhóc cậu nhìn còn đẹp trai y như trong ảnh nữa, không, phải nói là đẹp trai hơn cả ảnh, thì ra cậu không có photoshop.”

Lục Hạo 囧, Vu Hướng Nam nói tiếp: “Sau đó hắn hỏi anh, biết hát không? Sắp tới là lễ Quốc Khánh, ở trên có giao nhiệm vụ xuống!”

Lục Hạo hiểu được 1 chút: “Rồi?”

“Rồi anh nói, biết, hát cũng không tệ lắm.”

Lục Hạo vui vẻ.

Vu Hướng Nam gật đầu, “Lãnh đạo cũng vui vẻ, nói, vậy thật tốt quá, đang muốn đẩy cậu làm nhân vật tiêu biểu.”

“Chỉ sợ là phải ngồi xe lăn đẩy ra ngoài thôi.”

Vu Hướng Nam nhìn trời: “Anh nói với hắn, thế nhưng anh nói anh chỉ hát được mỗi một bài.”

Lục Hạo tiến lên một bước, “Chắc anh không nói 《Huyết nhiễm đích phong thải》(3) chứ?”

Vẻ mặt Vu Hướng Nam xấu hổ.

Lục Hạo ngửa tới ngửa lui cười: “Không phải chứ, là thiệt hả? Lạc hậu quá đi, phải nói cho hắn biết, hiện tại ai cũng hát bài 《Bất yếu mê luyến ca》(4)!”

Vu Hướng Nam Hừ một tiếng: “Hắn nghe câu nói châm chọc của anh xong, còn không có chút phản ứng nào, thậm chí còn thương lượng với anh làm sao hát bài 《Huyết nhiễm đích phong thải》, còn hỏi anh có cần mặc lễ phục sĩ quan cấp tá hay không nữa?”

“Phi phàm nha!”

“Sau đó anh nói với hắn, xin lỗi, là do tôi hiểu sai rồi. Sau khi nghe ngóng mới biết được hắn chính là diễn viên ca xướng đệ nhất của đoàn văn công quốc gia, trước đây anh cũng từng thấy hắn trên TV vài lần, bất quá người thật có chút già hơn, nên nhìn không ra.”

“Vậy sau này anh trở về đây?”

Vu Hướng Nam lắc đầu: “Không đơn giản như vậy, bộ đội đâu có thể nào nói muốn điều liền điều, muốn triệu hồi thì triệu hồi? Cho nên anh cố ý tạo khuyết điểm trong hồ sơ, kết quả bọn họ vẫn lập hồ sơ, không có biện pháp, anh chỉ có thể nói thẳng với lãnh đạo, nói hắn không thể đẩy anh đi làm nhân vật điển hình được, vì anh đã ở chung 1 một người đàn ông gần 2 năm. Hơn một tháng qua qua lại lại không có việc gì làm, sau khi ủ đủ trong ký túc xá, anh liền xin nghỉ dài hạn.”

Lục Hạo thấy vậy là quá đủ “Cứ như vậy … triệt để come out sao?”

Vu Hướng Nam cất cao giọng, “Anh là dân kỹ thuật đó, chết đi! Nghĩ sao kêu anh đi hát! Lão tử come out thì come out, ở đó không có nhà thì vẫn còn chỗ khác, thiên tài như anh sợ gì bị đói.”

“Này, ngành kỹ thuật giờ đang hot đó.” Lục Hạo nói xong liền nhào tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.