Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Lục Hạo dự định cố gắng chịu một chút khổ rồi thôi, ai dè hắn bảo taxi dừng xe, ngừng xuống bên cạnh một chiếc xe jeep đậu bên cạnh trạm xăng dầu nằm ngoài ngoại ô xong, Lâm Quan Quần đẩy cậu lên xe chạy thẳng đến phía Bắc.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu vậy? Đừng có đi đường xa quá nha, mai tôi phải đi làm nữa đó, chưa có xin nghỉ đâu.”
Lâm Quan Quần cười đến bí hiểm: “Tao sẽ cắt mày thành từng mảnh nhỏ bỏ nơi hoang dã, giờ mày còn quan tâm đến việc có xin nghỉ cho ngày mai hay không nữa à?”
“Không hận tôi đến mức đó chứ? Cũng chỉ là một tấm hình hơi kiều diễm chút thôi mà, đó là do tôi thừa dịp anh ấy ngủ chụp lén lại thôi chứ bộ.”
Cậu quả thực chọn sai chủ đề để nói chuyện rồi, vừa mới đụng tới, sắc mặt Lâm Quan Quần thực sự là đen như đáy nồi, hắn liền mở nắp điện thoại ra, kiếm mấy tấm hình trong máy đưa trước mặt cậu nói: “Mấy cái này cũng là lúc cậu ấy đang ngủ sao?”
Lục Hạo vừa nhìn, tấm đó là hình Vu Hướng Nam đang nằm nghiêng người, nhìn màn hình cười vô cùng ngọt ngào: “Mới vừa tắm rửa xong mà thôi, phía trên của anh ấy chưa kịp mặc đồ, đàn ông cả mà, ở nhà ở trần là chuyện bình thường mà.”
Lâm Quan Quần giận dữ, kiếm tấm hình tiếp theo chụp Vu Hướng Nam chỉ mặc một cái quần lót, ngay chỗ nối giữa chân giả cùng dây lưng còn chưa tháo ra, còn vắt ngang thắt lưng. Ảnh chụp là chụp từ phía dưới hướng lên, độ lớn của góc đầy gian xảo, không có dính phần chân giả, chỉ có màu da bánh mật rất mãn nhãn, khe rãnh giữa hai mông, phần nhô lên giữa quần lót, tiếp đến là đường cong thắt lưng, đến trước hai điểm lồi ngay ngực, cuối cùng là nửa cằm của Vu Hướng Nam, hình như anh đang ngẩng đầu lên thì phải. Hình ảnh như hình điêu khắc vậy, trong đó có một tay vắt ngang qua giữa tấm hình, từ phía dưới vói vào cái quần trong, đây là bộ dáng lúc ngủ sao? Rõ ràng là hình dáng lúc đang sảng khoái mà!
Tấm tiếp theo là hình nằm nghiêng, từ bên phải chụp tới, nhìn không thấy chân giả đâu cả.
Con mắt Lâm Quan Quần đỏ đậm, điện thoại di động “Vút —” một tiêng nhanh chóng bay ra khỏi cửa kính xe, xuống thẳng con kênh trên đường. Lục Hạo tức giận đến kêu to “Anh có biết tôi cực khổ thế nào mới có được mấy tấm đó không hả? Bồi thường đi!”
Lâm Quan Quần một tay cầm tay lái, đập một nhát, đánh thẳng vào sau gáy, ngay chỗ hiểm, Lục Hạo không kịp lên tiếng, sau đó lập tức mềm người ngồi yên xuống dưới.
Chờ Lục Hạo tỉnh lại, trời đã tối đen, cậu thấy một tấm biển ngang qua đường để chữ “Bắc Kinh 15km”, trợn tròn mắt. Vu Hướng Nam là người thành phố, tuy nguyên quán của anh ở Giang Nam, thế nhưng từ nhỏ đã theo cha mẹ chuyển đến Bắc Kinh sống, tên họ Lâm này là muốn chơi chiêu mượn đao giết người à, quả là âm hiểm! Cũng không quan tâm đến việc cha mẹ người ta có chịu nổi cú này hay không nữa!
“Mày muốn nhảy khỏi xe thì cứ nhảy, tốc độ xe hiện giờ là 100 km/h, muốn chết giờ thì cứ tự nhiên.”
Lục Hạo tay để ngay cửa xe, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh muốn làm cha mẹ anh ấy sợ chết phải không, đừng có nói đến tôi, người đầu tiên anh ấy không bỏ qua chính là anh đó!”
“Thân thể cha mẹ cậu ấy rất tốt, bị dọa không chết đâu, bất quá mày cùng cậu ấy coi như xong rồi.”
“Xong hay không cũng không đến lượt anh.”
“Không sao, chỉ cần thấy bọn mày chia tay nhau là tao hài lòng rồi.”
“Biến thái!”
“Mày dám nói thấy tao và Hướng Nam chia tay, mày không hài lòng?”
“Chuyện hại người mà chẳng lợi mình như vậy tôi không thèm làm.”
Lâm Quan Quần cười mỉa: “Đừng có giả bộ làm cao, mày là đại nhân vật thế nào ở đại đội giao cảnh tao đã biết rồi, làm việc cà lơ phất phơ, đi muộn về sớm, biếng nhác, đi tuần tra thì trốn tránh công tác, cả ngày trốn trong phòng có máy điều hòa chơi bài tú-lơ-khơ với đồng nghiệp. Tao nói cho mày biết, dù tao là giao cảnh, cũng phải ngồi vào ghế giao cảnh hàng ngũ cao nhất! Hướng Nam coi như bị mù mắt đi, coi trọng loại người này như mày!”
Lục Hạo nhìn trời: “Tôi có công việc ổn định, không có chí tiến thủ cũng đâu tới mức phạm pháp chứ, không bằng anh, hàng năm đều lập công, nhận được nhiều giấy khen giấy chứng nhận trong công tác tiên tiến đủ đóng thành một quyển sách, huân chương gì gì đó trưng đầy một tủ.” Bản thân cậu suy nghĩ, cứ như thế có mệt mỏi quá hay không?
“Mày như vậy có thể khiến Hướng Nam hạnh phúc hay không?”
“Nếu đề cập đến huân chương, Hướng Nam cũng có mà, còn về vụ tiền lương thì anh ấy cũng cao hơn tôi, haha, không cần tôi nuôi. Bản thân anh ấy không có hứng thú với tiền, tiền lương đa phần đều để tôi quản, kỳ thực tôi cũng không quan tâm tới tiền cho lắm, chúng tôi chuẩn bị mua một chiếc xe, chứ lấy xe của đại đội dùng để trực mà xài hoài cũng không tốt, chủ yếu là Hướng Nam không thích. Anh ấy thích Chevrolet, tôi thì thấy Volvo khí phái hơn, cũng khoảng 300.000 đến 500.000, cha mẹ tôi có cho tôi tiền mua nhà, tôi thấy cũng vừa đủ một chiếc xe, dù sao cũng đủ sức để xài. Này, anh thấy Volvo tốt hay Audi tốt, có mấy người bạn tôi đến mấy chỗ hiện trường tai nạn xe cộ do vượt tốc độ, cứ nói với tôi xe Audi dù bị đụng cũng không hư. Haizz, cũng không có cách nào khác, bệnh nghề nghiệp, cứ nhìn hiện trường tai nạn xe cộ lâu ngày, nên khi mua xe là chú ý tới khi va chạm có bị hư hay không, anh thấy phải không?”
Lâm Quan Quần cắn răng, nói ra hai chữ —- “Câm miệng!”
Lục Hạo nghĩ, đừng kể đến quan hệ tình địch của hắn với cậu bây giờ, ngay cả Vu Hướng Nam là quan hệ tình nhân với cậu mà có khi còn không chịu được tật lải nhải của cậu, có khi còn bị anh đập cho hai phát, lúc này thức thời một chút thôi, cậu đành câm miệng.
Xe dừng dưới lầu Vu gia, đây là một chung cư kiểu cũ, khoảng đất chung quanh tương đối tĩnh lặng, Lục Hạo vốn định bỏ chạy, thế nhưng tới cũng đã tới, nếu không vào, không biết Lâm Quan Quần sẽ bày bố tiếp theo ra sao, nên đơn giản kiên trì bước vào thôi. Cũng tốt, vạn nhất Vu lão thái gia muốn hành hung cậu, chí ít Vu Hướng Nam không cần nhìn thấy mà đau lòng.
Nhấn chuông cửa bước vào, Lâm Quan Quần hiển nhiên quen thuộc với hai ông bà Vu, liền thân thiết gọi chú thưa dì, Lục Hạo bước vào trong, trấn định tâm trạng, nhìn đông nhìn tây, đây là nơi mà Vu Hướng Nam từ nhỏ đến lớn sống! Trên tủ sách còn có bộ 《 Khoa học viễn tưởng thế giới 》thuộc năm 90, quả là một đứa trẻ từ nhỏ đã yêu thích khoa học viễn tưởng rồi!
Nhà không tính là rộng, nhưng bố trí cổ kính, còn có một vườn trồng hoa cỏ lớn, xem ra sở thích cùng hứng thú của Vu Hướng Nam giống cha của anh rồi. Mà mấy giống hoa cỏ này cũng không phải thuộc giống bình thường, tuyệt đối không phải là có giống thể mua được, hơn phân nửa là nhiều năm tự mình leo núi hái về trồng, khó khăn nhất chính là có thể chăm sóc nuôi dưỡng những giống thực vật này để chúng nở hoa, trưởng thành mỹ lệ như vậy, tốn rất nhiều công sức đó nha!
Nhị lão đối với việc ghé thăm của hai người rất là kinh ngạc, bởi vì Vu Hướng Nam chưa hề nói là sẽ về nhà, Lâm Quan Quần đi thẳng vào vấn đề, dùng chân đá mạnh vào đầu gối của Lục Hạo một cái, khiến dưới chân cậu mềm nhũn, liền khụy xuống bày ra tư thế quỳ xuống “bình thường”.
“Nói, mày đã làm gì Hướng Nam, một chữ cũng không được bỏ sót, nói hết cho rõ ràng!”
“Chú à, cô à, con có tội, con xin nhận!” Lục Hạo liền nhào tới ôm lấy đùi cha vợ, trong nháy mắt biểu hiện ra hình dạng hối tiếc không kịp cùng thống khổ.