Quải

Chương 6: Chương 6: Tin tốt, tin xấu




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Tiết trời bắt đầu vào hạ, nóng dần lên, tia nắng chói chang rọi xuống, khiến nhiều người quáng mắt, bất quá so với việc mang tải trọng chạy bộ 10km thì chẳng thấm vào đâu. Đương nhiên, đã rất lâu anh không luyện tập mấy huấn luyện thường quy như vậy, chức năng cơ thể cũng vì vậy giảm đi rất nhiều, đi tới nửa đường Vu Hướng Nam mới nhớ ra lúc ra khỏi nhà quên mang nước theo rồi. Anh đi đến bên đường mua ly nước chanh, tìm một chỗ râm mát trên bậc thang mà ngồi xuống, hút ‘ùng ục ùng ục’ một hơi hết sạch. Rồi anh để ly nước rỗng ngay bên cạnh, nhìn con đường cái trước mặt, vừa nghỉ ngơi vừa ngẩn ngơ suy nghĩ.

Đang lúc ngẩn ngơ thì có một người đi qua, bỏ một đồng tiền vào trong cái ly của anh.

Anh ngẩn người, lập tức hiểu được hiện giờ bộ dáng của mình chẳng khác gì một tên ăn mày tàn tật thông thường trên đường.

Dù sao không phải ai cũng có thể nhận thấy bộ chân giả của anh đang mang trị giá hơn 200.000, chưa tính đến chi phí khác. Bỗng dưng anh cảm thấy bùi ngùi, thậm chí còn sự xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, thì có thêm mấy người khác đi ngang qua bỏ tiền vào trong ly. Phần lớn ai cũng cảm thấy người thanh niên này lớn lên nhìn rất được, ăn mặc cũng coi như sạch sẽ, thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà đã mất chân, vì vậy còn có người bỏ vào ly của anh một tờ tiền giấy mệnh giá 5 đồng.

Như một kẻ trộm bỏ trốn, anh lập tức đứng dậy, bỏ cái ly qua một bên rồi rời khỏi chỗ đó. Đi được một khoảng anh mới nhớ ra, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bỏ rác bừa bãi như vậy.

Bất quá, cuối cùng chẳng phải cũng sẽ có người nhặt cái ly ấy sao?

Đột nhiên anh thấy buồn cười, chính mình tự nhiên lại nghĩ tới mấy việc nhỏ nhặt ấy, suy nghĩ tới để làm gì chứ? Hay là do chính bản thân muốn né tránh nhớ tới việc đó, anh cổ vũ chính mình dũng cảm một chút, cố gắng phân tích xem tại sao hồi nãy lại bỏ chạy như một tên trộm như thế? — kỳ thực là do anh sợ! Anh từng nghe nói qua, có nhiều người ăn xin tàn tật là do họ cố ý chặt một phần cơ thể để người khác thương cảm mà bố thí xem vài xu.

Nghĩ tới đây anh chợt thấy sởn gai ốc, tựa như bản thân mình vừa mới trở thành một trong số đó.

Mike cùng 419 đã từng đề cập việc tức giận những vấn đề liên quan đến vụ thiết kế đường xá chưa mang nhân tính hóa, đường này mấy người ngồi xe lăn làm sao mà đi? Khi Vu Hướng Nam còn là một người toàn vẹn thì anh chả bao giờ nghĩ tới vấn đề này, vì anh luôn nghĩ ở Trung Quốc người tàn tật không nhiều lắm, cho dù có, phần lớn đều ra đường ăn xin. Đến khi bản thân mất đi một chân, ở trong bệnh viện thấy nhiều người khác cũng giống mình, tiếp xúc rồi mới biết, thì ra người tàn tật ở Trung Quốc, một phần vì không muốn liên lụy người khác, một phần vì không muốn người khác kỳ thị bản thân mình, nên bọn họ thường ở nhà không ra cửa.

Thế nhưng nếu bảo anh làm vậy thì anh làm không được, lúc anh 20 tuổi đã cân nhắc đến cuộc sống của bản thân khi về hưu rồi, lúc đó anh sẽ nhận thầu một vùng ở nông thôn đẹp nhất Trung Quốc, sau đó trồng một số loài thực vật, chậm rãi quan sát nghiên cứu. Trời sinh bản tính của anh thích mặt trời cùng cây cỏ. Sự kiêu hãnh của anh khiến anh cố gắng bỏ qua mấy ánh mắt dị dạng của mấy người khác nhìn anh khi anh ra khỏi nhà, cứ thản nhiên mà đi bộ trên đường.

Có người nằm chung phòng bệnh tốt bụng khuyên anh: “Sao anh không mặc quần?”

Anh suy nghĩ một chút: “Mặc quần có chỗ tốt cũng có chỗ xấu. Chỗ tốt là người trên đường không thấy anh là một người tàn tật, chỗ xấu là khiến phần chân cảm giác nóng bức khó chịu. Tôi so sánh lợi và hại, tôi không để ý đến ánh mắt của người khác, tôi chỉ không muốn ủy khuất cái chân còn khỏe của mình.”

Người chung phòng bệnh cười rộ lên, khen tự đáy lòng: “Woa, suy nghĩ của anh thật thoáng đó nha.”

Quá trình luyện tập cách bước đi và hồi phục là một quá trình dài đằng đẵng, Mike thấy anh đầu đầy mồ hôi đi vào phòng vật lý trị liệu, lập tức kêu to lên: “Leo, đừng nói anh đi bộ đến đây nha? Anh điên rồi!”

Nói xong liền đi lên giúp anh tháo chân giả ra, do bộ phận bị cắt hơi cao, dụng cụ này lại rắc rối, phải đề phòng chỗ nối ghép bị sứt ra nên phải dùng thêm dây đeo cài ngang xương hông, nên muốn tháo gỡ nó bắt buộc phải cởi quần ra.

Vu Hướng Nam cầm chặt quần của mình, lớn tiếng la lên: “Để tôi tự cởi, để tôi tự cởi!”

Anh cởi dây lưng cài ngang hông ra, lấy tay vói vào ống quần, rất khéo léo mà không cần cởi quần vẫn tháo được bộ chân giả ra. Chỉ là sự khổ tâm nỗ lực của bản thân hoàn toàn uổng phí, Mike cứ thế không khách khí cuốn cao ống quần của anh lên.

“Anh xem đi, phần da ở đây bị chà xát đến rách rồi này! Có đau không?” Y nhanh chóng đi lấy thuốc sát trùng cho anh, rồi dùng thêm thuốc đỏ bôi thêm vào.

“Chai rồi, không còn đau nữa, cũng như lòng bàn chân của con người vậy đó.” Vu Hướng Nam nói, cúi đầu nhìn nhìn phần chân còn lại của mình, sau đó cố gắng kéo quần xuống che chỗ vết thương đi.

“Miệng vết thương của anh rất đẹp, cũng không xấu xí, anh không cần che giấu nó.”

Vu Hướng Nam nhìn nhìn mấy bệnh nhân cùng y tá đang đi tới đi lui chung quanh, không biết giải thích với y làm sao, điều anh quan tâm không phải vết thương đẹp hay xấu, mà là do một thứ đạo lý đặc biệt của người Trung Quốc không thể nói rõ được, — hình như là, đúng rồi, là sự kín đáo.

Mâu thuẫn giữa hai người họ như mâu thuẫn giữa phương đông – phương tây về vấn đề bán dâm vậy, một bên tuyệt đối cấm, một bên quản lý có kiểm soát, cũng may người chung quanh tiếng Anh cũng không tốt, cho nên cuộc nói chuyện của họ với người ngoài như đang nói tiếng sao Hỏa vậy. Vu Hướng Nam giải thích đi giải thích lại vẫn không thể nói rõ chuyện này, cho nên cuối cùng anh nghĩ, có lẽ khả năng tiếng Anh của mình thụt lùi rồi hay không?

“Tiếng Trung của anh học đến đâu rồi?” Vu Hướng Nam dùng tiếng Trung hỏi.

“Mã mã hổ hổ!” (ý là tàm tạm, đại khái)

“Ồ?” Vu Hướng Nam nhíu mi.

“Ha ha, thật ra tôi cũng nói được mấy từ đơn. Nghe nói ‘ mã mã hổ hổ’ là một câu thành ngữ, đây là câu thành ngữ đầu tiên tôi học được đó! Mỗi một thành ngữ ở sau đều có một điển tích, thật là đáng sợ, tiếng Trung là loại ngôn ngữ khủng bố nhất trên thế giới.” Y lại dùng tiếng Anh để nói.

“Nếu vậy chẳng phải sẽ gặp khó khăn khi giao thiệp với đồng nghiệp hay sao?”

“Không có việc gì, đồng nghiệp ở đây tiếng Anh đều cũng không tệ lắm, còn nếu không thì tôi dùng từ điển điện tử.”

Vu Hướng Nam dở khóc dở cười.

Ở bên cạnh có một bệnh nhân vừa cắt bỏ bộ phận thân thể lần đầu tiên làm vật lý trị liệu, mang chân giả vừa bước được ba bước liền đau đến kêu gào lên.

Rất nhiều bệnh nhân khác đang làm vật lý trị liệu đều quay đầu lại nhìn, có người đồng tình, có người xem thường, Mike chỉ vào Vu Hướng Nam cho bệnh nhân ấy thấy: “Cậu nhìn đi, vị này chính là bệnh nhân mẫu mực ở đây đấy, anh ta chưa từng kêu khổ khi luyện tập bước đi, anh ta dù tập rất đau đớn, thế nhưng vẫn kiên trì luyện tập.”

Bệnh nhân nước mắt lưng tròng nhìn y: “Anh hai à, anh nói cái gì tôi không hiểu.”

Vu Hướng Nam thoải mái nói: “Y nói ngay từ đầu bước đi đều là như vậy cả, mỹ nhân ngư cũng có thể chịu cảm giác kim châm mà nhảy múa khiến nhiều người thán phục đấy thôi.”

“Liên quan gì tới tôi, tôi với mỹ nhân ngư khác giới tính mà?” (đó là trọng tâm sao trời?!)

Mặt Vu Hướng Nam tối sầm, cười haha: “Người bạn này của tôi từ Đan Mạch tới, nên hơi cố tích một chút.”

Mike kiên trì muốn lái xe đưa anh về nha, anh biết không lay chuyển được người kia. Mà cũng không phải anh không đánh lại y, cho dù anh thiếu một chân, nhưng với hai tay cũng có thể siết đứt cổ y. Nhưng Mike tay chân dài lại có lực, lúc đứng cũng cao hơn anh nửa cái đầu, quái vật lớn vậy, không thể đơn giản siết được cổ y, với lại cũng phải chừa lại cho người ta chút mặt mũi. Huống hồ lại là một bác sĩ chân giả chuyên nghiệp như thế, lúc trước đấu tranh tư tưởng thật lâu mới mời được người ta tới giúp mình, là cứu tinh của mình, nên y nói thì phải nghe thôi.

Mike ngồi lại một chút, nói lần sau tới nhớ lái xe, dù anh cần luyện tập, thế nhưng không nên nóng vội, mặc dù thật sự dự định tham gia thế vận hội Olympic, cũng không nên dùng phương pháp như thế.

Vu Hướng Nam vâng vâng dạ dạ, tiễn Mike đi rồi, anh nằm ở trên sofa ngây ngốc một hồi, xem thử lúc nào thì nên đi trả phép, hỏi một chút quân khu an bài cho anh về bộ phận nào, nếu như đối phương không muốn mình nữa, có nên tìm Lâm Quan Quần thương lượng biện pháp một chút hay không. Bất quá trên dưới đều nói, chuyển anh tới tổ tin tức là nắm chắc, chỉ là chính mình không đi trả phép, cho nên người ta cũng không thể không biết xấu hổ mà gọi tới cho mình được, để cho mình tiếp tục ở đây tĩnh dưỡng.

Anh vừa suy nghĩ, vừa cởi quần tháo chân giả, chuẩn bị tắm một chút nước lạnh rồi nghỉ ngơi. Chưa kịp cởi dây lưng, chuông cửa vang lên, anh nhìn lại bản thân đang mặc một cái quần lót màu nâu, lại phải nhanh chóng mặc lại cái quần vừa mới cởi ra.

Không phải Lâm Quan Quần, cũng không phải 419 hầu như mỗi ngày đều đến nấu cơm tối cho anh, lúc này cậu ta đang có phiên trực, mà là người từ lâu chưa gặp lại — Hà Tại Lâm.

Vu Hướng Nam suy nghĩ, cô ta chưa đến 30 mà, sao tới tìm mình nhanh vậy?

Hà Tại Lâm mang theo một túi thật to, mới từ siêu thị trở về, bên trong đầy đồ dùng cuộc sống, rất nhiều đồ ăn thức uống, còn thêm một số dầu gội đầu, sữa tắm…

“Em … em làm gì vậy?”

“Mấy cái này đều cần dùng, em thấy anh dùng dầu gội đầu bình dân quá nên mua cho anh một bộ Neutrogena.”

“Cũng không phải diễn viên, dùng mấy thứ này làm gì? Đàn ông dùng sữa rửa mặt à, làm anh nghĩ mình như phụ nữ ấy.”

“Nói như vậy anh không phải loại người chú trọng bề ngoài rồi.”

“Bộ anh chú trọng bề ngoài lắm sao?”

“Anh không chú trọng bề ngoài, vậy tìm bạn trai đẹp trai như thế làm gì? Còn nữa, anh nghĩ người ta coi trọng anh, có bao nhiêu nguyên nhân là tập trung lên cái mặt của anh hả? Hơn nữa, lúc em 30 thì anh bao nhiêu rồi? Em hy vọng đối tượng mà sau này em sẽ kết hôn, dù không thể dùng được gì thì cũng cho em chút mặt mũi đi. Cho nên em suy nghĩ rồi, cảnh cáo anh, nhất định phải nghiêm túc sử dụng chúng.”

Vu Hướng Nam tự thấy mình không phải loại người kém ăn nói, nhưng mỗi lần đứng trước cô gái này, thì anh luôn bại trắng tay.

“Cố ý chạy tới đây không phải chỉ vì cái mặt của anh thôi phải không?”

Hà Tại Lâm gật đầu: “Thật lợi hại! Em có một tin tốt một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”

Vu Hướng Nam bĩu môi: “Thần bí làm gì, có nói hay không?”

“Đây đều là những chuyện cơ mật cao độ liên quan tới anh đấy!”

“Vậy … nói tin xấu trước đi!”

“Cái tên họ Lâm ở sau lưng anh đang tiếp cận một đối tượng khác, người đó là con gái của tướng quân, tổng tham quân khu Nam Kinh, nếu như chuyện thành, hắn sẽ thành con rể hiền của ông ta, rồi sẽ rất nhanh thăng chức. Đương nhiên dù hiện tại bản thân hắn đã chói lọi rồi, nhưng vẫn chưa đủ đối với anh ta phải không?”

Trong lòng Vu Hướng Nam chợt thấy đau đớn, “Còn tin tốt?”

Hà Tại Lâm cố ý chậm rãi tháo gút bịch đồ, chậm rãi bỏ đồ ăn vào tủ lạnh, sau đó mới nói: “Cô gái ấy cũng chính là chị em nghĩ rằng hắn đang muốn vụ lợi từ hôn nhân này nên vẫn chưa tỏ thái độ gì cả.”

Ngón tay Vu Hướng Nam ấn vào công tác nhà bếp để mở đèn, sau đó cười cười: “Ừ, khổ cực rồi, là người giỏi săn tin đấy. Cám ơn em đã nói cho anh biết chuyện này.”

Hà Tại Lâm thấy phản ứng của anh rất bình tĩnh, nhất thời có chút lờ mờ: “Thế nào, anh không tức giận sao, không lập tức gọi điện cho hắn hỏi rõ ràng sao?”

Vu Hướng Nam mở một lon nước ép chanh, vừa uống vừa nói: “Trên thực tế, hắn là một người đàn ông ưu tú, người giới thiệu đối tượng cho hắn vô số kể, có khi phải nể mặt mũi người ta, không thể nói không, dù thế nào cũng phải đi gặp mặt con gái người ta. Cô gái đó chắc cũng nhìn nhận ra được mà phải không? Mấy loại việc như thế này, bản thân anh cũng từng trải qua rồi. Nếu như bọn anh là loại người ích kỷ một chút, âm hiểm một chút, kiếm con gái của thủ trưởng kết hôn, sinh một đứa con, giả bộ sống hạnh phúc, cứ thế mà thăng quan phát tài thôi. Thế nhưng … bọn anh không như thế đâu.”

Hà Tại Lâm cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ: “Vậy anh có nghĩ hôm nay em cố ý đến nói cho anh biết việc này là có dụng ý âm hiểm gì không?”

“Anh chỉ hiếu kỳ, sao em lại có được một người chị là con gái của tổng tham quân khu Nam Kinh gì gì đó, nếu có, Tiểu Bắc phải nói cho anh biết rồi chứ?”

“Chị gì gì đó là bịa đặt đấy, dù sao anh cũng đừng quan tâm tin này từ đâu mà có. Nhưng thật sự em xuất phát từ hảo tâm, không muốn anh bị hắn lừa.”

“Anh không phải thỏ bạch, tất nhiên anh cũng rất cảm ơn em.”

“Hướng Nam, có đôi khi em thật hy vọng anh đừng thẳng thắn với em như vậy, anh có thể giả vờ làm một tên bại hoại lừa gạt hôn nhân em được không?”

Vu Hướng Nam xoay người, ngẩng đầu lên uống một hớp nước chanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.