Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 127: Chương 127: Lông của Đông Hoàng




Thương Khâu vọt tới phụ cận liền nhìn thấy tòa nhà sụp nửa bên, lung lay sắp đổ. Người bên trong gào thét lớn lao ra. Một đám mặt xám mày tro, bất quá đại đa số đều không có bị thương nặng, chỉ là chịu kinh hách.

Tạ Nhất vừa rồi về phòng ở lầu hai. Thương Khâu chạy ngược đám người hướng vào trong. Mọi người đều nhìn hắn như nhìn kẻ điên.

Chỗ bị phá thật lớn, toàn bộ tòa nhà đều nghiêng, gạch đá không ngừng rơi xuống.

Tạ Nhất vừa rồi còn nghỉ ngơi, đột nhiên nghe được một tiếng nổ thật lớn, sợ tới mức giật mình, trong đầu “bùm” một tiếng, nháy mắt lâm vào bóng tối. Tạ Nhất cảm giác mình không thể chi phối ý thức, trong lồng ngực nhảy lên ngọn lửa, trên người có một luồng khí cực đoan lưu chuyển.

“Tạ Nhất!! Tạ Nhất......”

An Tuần gọi Tạ Nhất, Tạ Nhất không nghe không thấy. Tường sụp xuống, An Tuần một chân gãy động tác không nhanh nhẹn, đột nhiên từ trên xe lăn nhào xuống. Hắn vội vàng vọt tới bên cạnh Tạ Nhất, chịu đựng chân đau đớn, gọi:

“Tạ Nhất! Tạ Nhất!”

Tạ Nhất không có ý thức, chỉ là khó nhịn cau mày, trong miệng phát ra âm thanh ồ ồ.

An Tuần bất chấp chân bị thương, đỡ Tạ Nhất, dùng hết toàn sức lực mang người đi ra ngoài. Bọn họ đi đến cầu thang. An Tuần cũng không biết cầu thang có bị hủy hay không, nhanh đi xuống dưới. Tạ Nhất lại đột nhiên phát điên đẩy An Tuần ra.

“Ôi!!”

An Tuần chỉ nghe được một tiếng va chạm lớn, tuyệt đối là đầu đập vào trên tường. Nháy mắt máu chảy ra nóng hổi lăn xuống mặt An Tuần.

“An Tuần!”

La Hầu hô to một tiếng, lập tức xông tới nâng dậy An Tuần trên mặt đất.

Tạ Nhất lúc này đã không có ý thức, cong lưng, không ngừng run rẩy, phát ra âm thanh “ồ ồ“. Đôi mắt đã biến thành màu vàng kim, cả người mơ màng hồ đồ, rồi lại dị thường hưng phấn.

“Roẹt!”

Một đôi cánh màu vàng rực rỡ từ sau lưng Tạ Nhất đột nhiên chui ra.

“Đau quá...... Đau quá......”

Tạ Nhất lẩm bẩm nghẹn ngào, cảm xúc thoạt nhìn tới cực điểm rồi.

“Rầm!!”

Bên cạnh lún xuống, Tạ Nhất bị dọa đến đột nhiên run lên, ngay sau đó phát ra gầm nhẹ, tựa hồ hoàn toàn bị chọc giận.

La Hầu nâng dậy An Tuần. Thương Khâu khẽ quát một tiếng:

“Lui về phía sau!”

La Hầu nhanh đỡ An Tuần lui về phía sau, chỉ cảm thấy một trận gió mạnh lướt qua.

“Vù!!”

Bọn họ thiếu chút nữa bị thổi bay đi.

Cánh Tạ Nhất xòe ra, mọi người đều cảm giác muốn choáng ngợp. Lối cầu thang vốn là hẹp, hơn nữa đã sụp xuống, cánh Tạ Nhất lại lớn, vách tường lung lay sắp đổ căn bản không chống đỡ nổi.

“Ầm!!!”

Trần nhà nhanh chóng sụp xuống phía dưới.

“Rầm!!”

“Tạ Nhất!”

Thương Khâu hô to một tiếng, đột nhiên tiến lên bảo vệ Tạ Nhất. Bất quá Tạ Nhất không có ý thức, cảm xúc phi thường phẫn nộ. Cánh đập mạnh, Thương Khâu bị đẩy lui về phía sau, trực tiếp nện trên vách tường.

Tạ Nhất phát ra tiếng gầm, nhanh chóng xông lên, tiếp theo liền đá vào bụng Thương Khâu. Thương Khâu hừ nhẹ. Tạ Nhất lại ra cú đấm, động tác dị thường mau lẹ. Thương Khâu lập tức hạ vai, dùng cánh tay bảo hộ trước người.

“Bốp!”

Một quyền của Tạ Nhất đánh vào cánh tay Thương Khâu. Thương Khâu cảm thấy cánh tay đau, suýt nữa vỡ ra.

Thương Khâu ăn xong cú đánh, lập tức giơ tay bắt lấy tay Tạ Nhất. Tạ Nhất thở phì phò, phẫn nộ muốn rút về tay. Thương Khâu lại nắm chắc, nói:

“Tạ Nhất! Tỉnh tỉnh! Anh là Thương Khâu!”

“Thương Khâu.... Thương Khâu......”

Tạ Nhất nỉ non, mọi người còn tưởng rằng Tạ Nhất nhận ra Thương Khâu. Kết quả ở ngay lúc này, Tạ Nhất đột nhiên rống giận mở rộng đôi cánh.

“Vù vù!!!”

Đôi cánh thật lớn vỗ mạnh, mang theo Thương Khâu bay lên, thế nhưng trực tiếp rời mặt đất. Thương Khâu thân hình cao lớn, hơn nữa trên người nhiều cơ bắp, thể trọng hiển nhiên không nhẹ. Tạ Nhất so với hắn lùn hơn, gầy hơn không ít, thế nhưng một chút đã đem Thương Khâu bay lên.

“Rầm!!!”

Vách tường bị Tạ Nhất va chạm tức khắc chia năm xẻ bảy. Tạ Nhất mang theo Thương Khâu, đột nhiên đụng vào trần nhà, trong nháy mắt đâm xuyên, trực tiếp từ hai tầng xông ra ngoài.

“Hừ!”

Thương Khâu gầm nhẹ một tiếng, sau lưng bị mảnh vỡ nhọn đâm vào. Hắn không để ý lại một phen ôm Tạ Nhất, đem người gắt gao ấn ở trong lồng ngực. Gạch đá mảnh vỡ từ phía trên không ngừng rơi xuống dưới, Tạ Nhất bị Thương Khâu ôm vào trong ngực không ngừng giãy giụa, thế nhưng còn muốn há mồm cắn Thương Khâu.

Thương Khâu không có trốn tránh, chỉ là dùng thân thể bảo vệ Tạ Nhất, không cho những mảnh vỡ nện ở trên người Tạ Nhất. Tạ Nhất mở miệng, đột nhiên cắn cổ Thương Khâu. HunhHn786 Ngay trong nháy mắt này, Tạ Nhất dừng động tác, cũng không có hung hăng cắn xuống, mà là phát ra một tiếng nức nở giãy giụa. Tựa hồ rất thống khổ, đôi tay Tạ Nhất bắt lấy đầu tóc, không ngừng kéo mạnh.

Rồi Tạ Nhất đột nhiên vô lực. Hai người lại từ trên cao rơi xuống, một chút đã bị vùi lấp ở trong phế tích.

Bên ngoài đã chạy ra một đống khách khứa. La Hầu ôm An Tuần cũng nhanh chóng chạy ra. Trong nháy mắt tòa nhà sụp đổ, phát ra một chấn động mạnh.

“Tạ Nhất!”

“Thương Khâu!?”

Tòa nhà sập xuống, Tạ Nhất cùng Thương Khâu căn bản chưa có ra tới. Tiếp theo lại một tiếng nổ vang bụi mù mịt.

Thương Khâu rơi xuống bị một thanh thép đâm xuyên cẳng chân, căn bản không có biện pháp di động. Máu theo cẳng chân cuồn cuộn chảy ra. Đáng sợ nhất là miệng vết thương còn đang nhanh chóng khép lại, chỉ sợ một lát thanh thép liền khảm trong chân Thương Khâu.

Tạ Nhất nằm một bên. Vừa rồi Thương Khâu nỗ lực bảo vệ Tạ Nhất, nên cũng không có chuyện gì, chỉ là sắc mặt tái nhợt, đang hôn mê. Thương Khâu chịu đựng đau nhức, mím môi nắm lấy thanh thép xuyên cẳng chân muốn rút ra.

“Bộp!''

Kết quả đột nhiên có người cầm thanh thép xuyên cẳng chân Thương Khâu. Thương Khâu ngẩng đầu thấy thế nhưng là Tạ Nhất. Tạ Nhất nắm lấy thang thép, đột nhiên xoay chuyển.

“Ui!”

Thương Khâu đau gầm nhẹ một tiếng, ngay sau đó cũng nắm lấy thanh thép, không cho Tạ Nhất động. Thái dương hắn tất cả đều là mồ hôi lạnh, chảy xuống ròng ròng.

“Ở bên kia!!”

“Tạ Nhất!!”

Mọi người xông tới, liền nhìn thấy một màn đáng sợ như vậy. An Tuần thiếu chút nữa bị dọa choáng váng, nói:

“Tạ ca! Anh đang làm gì!?”

Tạ Nhất không nói gì, ánh mắt vẫn cứ không có tiêu cự, nhìn chằm chằm vết thương của Thương Khâu.

“Phụt!!!”

Đột nhiên Tạ Nhất phát lực, trực tiếp đem thanh thép trên chân Thương Khâu rút ra. Gân xanh ở thái dương Thương Khâu giật giật, lúc này cả hừ cũng không có. Hắn lập tức xoay người nhảy lên. Kiếm gỗ đào đột nhiên biến lớn, một chút ngăn trở thanh thép trên tay Tạ Nhất.

Thanh thép đánh vào kiếm gỗ đào, Tạ Nhất cũng nhảy dựng lên, cánh mở ra, xông vào Thương Khâu. Thương Khâu cẳng chân bị thương, tuy rằng nhanh chóng khép lại, nhưng cũng không thể lập tức khép lại. Hắn lui về phía sau một bước, máu theo cẳng chân cuồn cuộn chảy ra bên ngoài.

Tống Tịch cùng Nguyên Phong mang theo Hách Tuệ chạy lại đây, liền nhìn thấy một màn như vậy.

Tạ Nhất liều mạng cùng Thương Khâu, một chút ý thức cũng không có. Cả người điên cuồng, sắc mặt dữ tợn, giống như ác quỷ từ trong địa ngục chạy ra.

Tống Tịch kinh ngạc không thôi, nắm lấy Hách Tuệ. Hách Tuệ còn chưa có hoàn toàn tỉnh lại, bị Tống Tịch bóp chặt cổ, thế nhưng bị nghẹn tỉnh, mãnh liệt ho khan. Tống Tịch nói:

“Thuốc giải ở nơi nào?!”

Hách Tuệ nhìn Tạ Nhất điên cuồng, không khỏi cười ha ha lên, nói:

“Không có thuốc giải! Tôi chỉ cần báo thù... Không cần thuốc giải. Đây là hậu quả các người gây trở ngại tôi báo thù! Đúng! Hậu quả!”

Hách Tuệ điên cuồng cười to. Tiếng cười tựa hồ cũng kích thích Tạ Nhất. Tạ Nhất thần chí không rõ ràng lắm, cảm giác ngực muốn nứt ra, bên trong có thứ gì đó kích động, muốn hung hăng phát tiết ra.

“Phạch phạch!!”

Tạ Nhất vỗ cánh mãnh liệt, đem khối tường vỡ nâng lên. Kiếm trên tay Thương Khâu rung động.

“Vèo!”

Kiếm gỗ đào cũng không có đẩy vật bay tới văng ra, ngược lại trực tiếp chém thành hai nửa. Rõ ràng kiếm không có sắc bén, lại chém đá như chém bùn.

Tạ Nhất đột nhiên lại xông tới, Thương Khâu vung kiếm, trên cánh tay có máu loãng chảy xuống xuôi theo kiếm gỗ. Máu Thương Khâu làm kiếm gỗ đào hiện ra hoa văn, hoa văn thoạt nhìn dữ tợn hung ác.

Tạ Nhất không quan tâm, xông lên, tức khắc lại cùng Thương Khâu đánh nhau. Nếu là ngày thường, Tạ Nhất căn bản tiếp không được một chiêu của Thương Khâu. Mà lúc này thế nhưng tốc độ Tạ Nhất mau lẹ, sức lực thật lớn, hơn nữa còn có cánh, càng là khó đối phó.

Những vị khách chứng kiến, sợ tới mức kêu sợ hãi, một chút đã lâm vào hỗn loạn. Mọi người đều lo lắng đề phòng. Tạ Nhất cùng Thương Khâu triền đấu quá nhanh, bọn họ căn bản không có biện pháp hỗ trợ, chỉ có thể ngừng thở đứng ở một bên.

Liền nghe được tiếng cười dữ tợn của Hách Tuệ. Cô ta bị trói, cười dữ tợn gào thét lớn:

“Tất cả đều phải chết!! Tất cả đều phải chết!!”

Cô ta nói, mọi người liền nghe được tiếng “bíp” nhỏ. Thế nhưng là âm thanh điều khiển từ xa phát ra. Trên người Hách Tuệ không chỉ có một cái điều khiển từ xa. Đôi tay tuy rằng cột vào phía sau, cô ta lại lén lút ấn xuống nút điều khiển từ xa bỏ trong người.

“Ầm!!!”

Một tiếng nổ lớn, biệt thự gần đó cũng đột nhiên phát nổ mạnh.

Tạ Nhất nghe được tiếng nổ mạnh, tức khắc sửng sốt, trong đầu lại ong ong một chút, trái tim nhảy nhanh. Mắt thấy dòng khí thật lớn do nổ mạnh sắp tiến lại đây, Tạ Nhất sững sờ không động đậy.

“Tạ Nhất!”

Thương Khâu thấy Tạ Nhất bất động, lập tức nhào qua. Bất quá có người còn nhanh hơn Thương Khâu, tốc độ cực kỳ mau. Thế nhưng là An Tuần.

An Tuần gãy chân, nhưng động tác lại mau lẹ vô cùng, nháy mắt đã đem Tạ Nhất đẩy ra thật xa.

Một dòng khí thật lớn không bao phủ An Tuần, nhưng đẩy hắn về phía trước ngã trên mặt đất.

“An Tuần!”

Mọi người khiếp sợ, nhanh chóng tiến lên. An Tuần ngã trên mặt đất, trên người lại đột nhiên phát ra hào quang. An Tuần đột nhiên liền biến mất, thay thế chính là một cái lông chim màu vàng.

“An Tuần?!”

La Hầu tiến lên, lại không có bắt được An Tuần, trên mặt đất chỉ còn lại có lông chim vàng tản ra ánh sáng yếu ớt.

Tạ Nhất bị xô ra ngã trên mặt đất, tức khắc trước mắt tối sầm. Lông chim vàng chiếu ánh sáng vào mắt, làm lý trí Tạ Nhất chậm rãi thu hồi.

Tạ Nhất mê mang ngẩng đầu liền nhìn thấy bốn phía một mảnh phế tích, nơi nơi đều khói bụi mờ mịt. Trên tay đầy máu, bất quá Tạ Nhất cũng không có bị thương, đây không phải máu Tạ Nhất.

An Tuần ở trước mặt mọi người hóa thành một cái lông chim vàng, tất cả mọi người giật mình không thôi. La Hầu nhanh nhặt cái lông chim vàng trên mặt đất lên, nhẹ nhàng vuốt ve một chút. Ánh sáng tản ra nhàn nhạt, bất quá đã sắp tắt.

“Ha ha ha ha!!”

Hách Tuệ cười lớn, nói:

“Chết đi!! Đều phải chết!! Đều chết cùng tôi!!!”

Tống Tịch bắt lấy Hách Tuệ. Hách Tuệ cười lớn, lại đột nhiên có máu chảy ra từ mắt mũi miệng cô ta. Cô ta cười dữ tợn, nói:

“Ha ha ha, chết hết đi......”

Máu Hách Tuệ là màu đen. Nguyên Phong lập tức kéo tay Tống Tịch, nói:

“Mau buông tay, máu có độc!”

Tạ Nhất nhìn bốn phía một mảnh tán loạn, nhìn Thương Khâu một thân đầy máu xông tới. Trong đầu liền nhớ lại bảy tám phần ký ức, mơ hồ nhớ rõ chính mình làm gì, lại không giống như mình làm, loạn thành một đoàn. Ý thức có chút không chịu nổi, Tạ Nhất ngã xuống ngất đi.

“Tạ Nhất...... Tạ Nhất......”

“Tạ Nhất......”

“Tạ ca!”

Tạ Nhất nghe thấy có người kêu mình, chậm rãi mở mắt. Đầu tiên nhìn thấy tất nhiên là Thương Khâu. Thương Khâu thấy Tạ Nhất tỉnh, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Là ở nhà!

Tạ Nhất nhận ra đã về tới nhà Thương Khâu, bản thân đang nằm ở trên giường trong phòng ngủ. Tạ Nhất đột nhiên như là nhớ tới cái gì, nói:

“An tuần! An Tuần đâu?!”

Nghe như vậy, mọi người tức khắc có chút chần chờ, quay đầu nhìn qua một vị trí. Tạ Nhất theo ánh mắt mọi người quay đầu nhìn, liền nhìn thấy trên bàn có một cái lông chim vàng. La Hầu ngồi ở một bên, cũng nhìn lông chim vàng kia.

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“An Tuần?”

Thương Khâu vỗ vỗ phía sau lưng Tạ Nhất. La Hầu nói:

“Không cần lo lắng, An Tuần vốn chính là một cái lông chim vàng.”

Tạ Nhất biết lông chim vàng, nhưng không biết An Tuần là một cái lông chim vàng, chấn kinh nói:

“Đây là chuyện gì?”

La Hầu đã sớm biết An Tuần vốn chính là một cái lông chim vàng. An Tuần là một cái lông của Đông Hoàng Thái Nhất. Bởi vì năm đó Đông Hoàng Thái Nhất bị trúng tên mất tiên cách, trên cánh rơi xuống mấy cái lông. An Tuần chính là một trong số đó.

Trên người An Tuần có linh lực, thời gian dài, tự nhiên mà tu thành hình người, vẫn luôn tại thế gian phiêu bạc.

La Hầu biết An Tuần là bởi vì An Tuần có ân với hắn. A Tu La đều là dũng mãnh thiện chiến, cũng thích tranh đấu cùng chém giết, La Hầu thân là A Tu La Vương cũng không ngoại lệ.

Lần đó La Hầu bị trọng thương, trên người đầy máu, cảm thấy chính mình lập tức sẽ chết, sẽ rơi vào luân hồi. Bất quá trên người hắn sát nghiệp nặng như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể đầu nhập A Tu La, thậm chí là ác quỷ. Nhưng La Hầu không nghĩ tới, ngày đó gặp được An Tuần......

An Tuần cứu hắn một mạng, sau đó bỏ đi, còn nói bản thân muốn tìm một người, nếu tìm không thấy, liền không thể dừng lại, không thể nghỉ ngơi. Người kia là chủ nhân của An Tuần, Đông Hoàng Thái Nhất đã mất tiên cách.

Tạ Nhất nghe xong cảm thấy chấn kinh không thôi, lại cảm thấy không thể tưởng tượng. An Tuần là một lông chim vàng, mà hiện tại bởi vì bị thương nặng đã không thể duy trì hình người, biến trở về là cái lông chim.

Đầu Tạ Nhất rất đau. Bị trúng độc, chỉ cần hơi chút kích thích Tạ Nhất liền sẽ mất đi ý thức, sau đó bạo ngược vô cùng, vô luận là ai cũng không quen biết, vô luận là ai cũng sẽ tấn công, cái này làm cho Tạ Nhất rất thống khổ.

Thương Khâu nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng Tạ Nhất, thấp giọng nói:

“Không có việc gì.”

Bọn họ trước khi rời đảo, Thương Khâu đã xử lý tốt, dù hắn là người đuổi ma. Những khách khứa hoàn toàn không nhớ rõ tình cảnh ngày đó. Hách gia cũng bởi vì Hách Linh giết người mà không phấn chấn. Hách Linh trở nên điên điên khùng khùng, bất quá Hạ Thần giả mạo kia vẫn luôn không có tìm được.

Thương Khâu để Tạ Nhất nghỉ ngơi. Tạ Nhất cũng cảm thấy thực mỏi mệt. Nhưng một khi nhắm mắt, Tạ Nhất liền nghĩ tới những việc mình đã từng làm. Tuy rằng lúc ấy không có ý thức, nhưng hiện tại ổn định, thế nhưng rõ ràng trước mắt.

Thương Khâu tiễn mọi người đi, lúc này mới trở về phòng ngủ. Tạ Nhất trợn tròn mắt nhìn trần nhà, ánh mắt có chút mê mang. Thương Khâu đi tới, sờ sờ trán Tạ Nhất, nói:

“Nhắm mắt, nghỉ ngơi trong chốc lát.”

Tạ Nhất lắc đầu nói:

“An Tuần làm sao đây? Vì cái gì em lại như vậy......”

Thương Khâu thấp giọng nói:

“Đây không phải em sai.”

Tạ Nhất xoay người ngồi dậy, cúi đầu đi xem cẳng chân Thương Khâu. Thương Khâu biết Tạ Nhất nhớ rõ chuyện mình bị thương, liền nói:

“Không có việc gì, anh đã khỏi. An Tuần chỉ là......”

Thương Khâu lại nói:

“An Tuần chỉ là không thể duy trì hình người. Chờ em nghỉ ngơi tốt, buổi tối chúng ta đi âm tào địa phủ hỏi Tất Bắc xem có biện pháp nào, được chứ?”

Tạ Nhất vừa nghe, tựa hồ có chút sốt ruột, nói:

“Hiện tại liền đi thôi.”

Thương Khâu không lay chuyển được, đành phải mặc thêm cho Tạ Nhất vài món quần áo, gọi La Hầu mang theo lông chim vàng An Tuần lái xe hướng tới âm tào địa phủ.

Tất Bắc nghe nói Tạ Nhất bị trúng độc, còn muốn đi thăm bệnh. Kết quả Tạ Nhất tự mình tìm tới cửa, làm Tất Bắc có chút kinh ngạc.

Kỳ thật Thương Khâu mang Tạ Nhất lại đây còn có một nguyên nhân khác. Chính là cũng để Tất Bắc xem tình trạng Tạ Nhất. Tất Bắc tốt xấu gì cũng là Diêm Vương, kiến thức rộng rãi, có thể nhìn xem Tạ Nhất rốt cuộc trúng độc gì?

Tất Bắc nghe bọn họ nói sự tình trải qua, trước nhìn nhìn lông chim vàng, nói:

“Ai, chuyện này nên đến tìm Mạnh Bà a.”

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Tìm Mạnh Bà?”

Mạnh Bà tiểu thư hôm nay vừa lúc nhàn rỗi, Tất Bắc tìm, thực mau liền tới đây. Mạnh Bà còn tưởng rằng trong thời gian công tác mình chơi game bị phát hiện, mới bị sếp gọi vào văn phòng. Vừa nghe tình huống này, Mạnh Bà tức khắc nói:

“Tôi còn cho rằng chuyện gì! Chỉ là chuyện này, làm tôi sợ muốn chết!”

Mạnh Bà rời đi một lát, sau đó liền ôm một cái chậu trồng hoa nhỏ đi đến. Tạ Nhất kinh ngạc không thôi, nói:

“Chậu hoa?!”

Bành Bà nói:

“Đây cũng không phải là chậu hoa bình thường!”

Mạnh Bà đem chậu hoa đặt lên bàn. Đất bên trong thế nhưng là năm màu sắc, liền nghe Mạnh Bà nói:

“Trước khi Đại Vũ nổi tiếng về chống lũ, cha của ông ta là Cổn cũng từng chống lũ. Nhưng Cồn cũng không phải dùng cách dẫn dòng nước, mà là dùng đất đổ vào nước. Đất thần thánh Cổ dùng năm đó được gọi là Ngũ Sắc Thổ.”

Tạ Nhất vẻ mặt hưng phấn nói:

“Nghe ra thật là lợi hại, đây là Ngũ Sắc Thổ?!”

Mạnh Bà cười tủm tỉm nói:

“Đương nhiên không phải!”

Tạ Nhất:

“......”

Mạnh Bà chính nghĩa nói:

“Ngũ Sắc Thổ kia chính là thánh vật, tôi nếu dùng để trồng hoa có thể so với đi chơi game kết cục thảm!”

Tất Bắc ho khan một tiếng, Mạnh Bà lúc này mới cảm thấy mình nói lỡ miệng, vội vàng nói:

“Không không không, tôi tuyệt đối không có chơi game trong thời gian làm việc!”

Tất Bắc bất đắc dĩ nói:

“Tiếp tục nói!”

Mạnh Bà vội vàng nói:

“Cái này của tôi là Tiểu Ngũ Sắc Thổ, kỳ thật chính là bắt chước loại đất thần thánh kia. Tuy rằng không bì kịp, nhưng giá trị dinh dưỡng rất cao! Lông chim vàng sở dĩ không thể duy trì hình người, hiển nhiên là bởi vì linh lực không đủ. Muốn hắn tu ra hình người, khả năng ít nhất mấy chục năm, mấy trăm năm, hoặc là mấy ngàn năm. Bất quá hiện tại có loại đất tụ họp tinh hoa trời đất, tinh khí ngũ phương, việc tu thành hình người tuyệt đối không cần 998, cũng không cần 888, nhiều nhất chỉ cần một tuần!”

Tạ Nhất nghe mí mắt nhảy nhảy.

Sao đột nhiên biến thành kênh TV mua sắm, nghe ra không phải đáng tin cậy?

Tạ Nhất hồ nghi nhìn về phía Thương Khâu, tựa hồ dò hỏi ý Thương Khâu. Thương Khâu đi qua, lấy một chút Tiểu Ngũ Sắc Thổ đặt ở trong tay nhẹ nhàng sờ sờ một chút, nói:

“Đất này không có vấn đề, theo lý thuyết là có thể dùng.”

Tạ Nhất nói:

“Cái gì gọi là lý thuyết là có thể dùng?”

La Hầu lúc này nói:

“Ngũ Sắc Thổ chính là một trợ lực bên ngoài, nói trắng ra là có thể xúc tiến linh lực cho lông chim vàng. Bất quá có hạn chế......”

Mạnh Bà cướp lời nói:

“Đương nhiên, đương nhiên, đừng quá tham. Trồng cây đương nhiên phải chăm sóc từ nhỏ nuôi dưỡng lớn dần a. Cậu ngẫm lại xem, trồng ra một baby nho nhỏ, ai nha quá đáng yêu nga, là dưỡng thành nga!”

Tạ Nhất:

“......”

Mạnh Bà thực sự có bản lĩnh đẩy mạnh tiêu thụ!

La Hầu không có ý kiến. An Tuần đối với hắn có ân, vô luận là vài chục năm hay là mấy trăm năm, mấy ngàn năm cũng được. Dù sao La Hầu tuổi thọ rất dài, hắn đều sẽ bên cạnh chăm sóc An Tuần, càng đừng nói chỉ là nuôi một đứa trẻ.

Mạnh Bà vừa thấy đẩy mạnh tiêu thụ có tác dụng, liền đem chậu hoa đưa cho La Hầu, nói:

“Đi thôi, đi thôi.”

Tạ Nhất lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ cảm thấy có điểm mệt mỏi, sắc mặt cũng không phải quá tốt. Không biết có phải do bị trúng độc hay không, thực dễ dàng mỏi mệt.

Thương Khâu mượn Tất Bắc một cái phòng cho Tạ Nhất đi nghỉ ngơi. Nhìn Tạ Nhất nặng nề ngủ, hắn liền nhẹ nhàng đi ra đóng cửa lại. Hắn ra khỏi phòng, liền thấy Tất Bắc đứng dựa vào tường, đôi tay ôm cánh tay, nghiêng đầu nhìn mình, thấp giọng nói:

“Tình huống của Tạ Nhất... không lạc quan đâu.”

Thương Khâu sắc mặt có chút âm trầm, nói:

“Anh có biện pháp gì không?”

Tất Bắc trầm ngâm một chút, nói:

“Đây là độc gì tôi trước mắt không biết, còn phải để Mạnh Bà kiểm tra. Nhưng tôi cảm thấy thời gian khả năng không còn kịp rồi. Chỉ có một loại biện pháp có thể cứu hắn, nhưng mà... có lẽ rất khó khăn.”

Thương Khâu nói:

“Là biện pháp gì?”

Tất Bắc dừng một chút, nói:

“Thuốc bất tử.”

“Thuốc bất tử?”

Thương Khâu nhíu nhíu mày, nói:

“Tôi vẫn luôn cho rằng đó chỉ là một truyền thuyết.”

Tất Bắc cười cười, nói:

“Cũng không phải là truyền thuyết, có thật, có tồn tại. Dùng tro của phượng hoàng sẽ bất tử trường sinh. Thời kỳ thượng cổ, phượng hoàng coi là điềm lành. Người thượng cổ đối với phượng hoàng điên cuồng tàn sát bắt giữ, hiện tại cơ bản không có nhiều phượng hoàng. Ít nhất mấy trăm năm qua chưa thấy. Càng đừng nói phải là phượng hoàng ở trên cây ngô đồng ngàn năm bốc cháy tái sinh mới có được thuốc bất tử.”

Thương Khâu nói:

“Có biện pháp gì có thể ổn định bệnh Tạ Nhất hay không. Chỉ cần chịu một chút kích thích, Tạ Nhất đều sẽ mất đi ý thức.”

Tất Bắc nói:

“Cái này thật ra không thành vấn đề.”

Tạ Nhất ngủ một giấc rốt cuộc giải quyết một họa lớn trong lòng. Ngày hôm sau buổi sáng liền cảm thấy có cái gì làm mũi ngứa, Tạ Nhất còn tưởng rằng là Thương Khâu, nghĩ thầm.

Thương Khâu khi nào trở nên ấu trĩ như vậy, cũng không cho người ta ngủ!

Đồ vật mềm mềm cọ cọ một chút chóp mũi Tạ Nhất. Tạ Nhất khó chịu cực kỳ, muốn hắt xì. Xoa xoa con mắt, nghiêng người, Tạ Nhất lại thấy Thương Khâu ngồi ở sô pha bên cạnh, đang cùng La Hầu nói chuyện. Thứ làm mũi Tạ Nhất ngứa cũng không phải Thương Khâu. Tạ Nhất nhìn kỹ liền hoảng sợ.

Thế nhưng là lông chim vàng An Tuần đặt trong chậu hoa!

Lông chim vàng trồng ở trong chậu hoa cong cong, tựa hồ đã có ý thức, còn dùng đầu nhọn cọ mũi Tạ Nhất.

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“An Tuần?”

Lông chim vàng An Tuần run run mũi nhọn, giống như chào hỏi, màu sắc tươi sáng tản mát ra ánh hào quang. Lông chim vàng run lên còn có bụi màu vàng kim rơi xuống, mặt đất cũng trở nên rực rỡ lấp lánh.

Thương Khâu thấy Tạ Nhất tỉnh, cười tủm tỉm nói:

“Tiểu Ngũ Sắc Thổ xem ra cũng không tệ lắm. An Tuần ngày đầu tiên liền có ý thức.”

Tạ Nhất kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới Tiểu Ngũ Sắc Thổ lại thần kỳ như vậy. Theo như lời Mạnh Bà nói, lại qua một tuần là có thể từ dưới đất chui lên.

Chui từ dưới đất lên? Rốt cuộc là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là một loại với công chúa ngón cái?

Tạ Nhất có điểm không thể tưởng tượng.

Mọi người ở âm tào địa phủ mấy ngày để quan sát quá trình sinh trưởng của An Tuần, đồng thời quan sát tình huống Tạ Nhất.

Mạnh Bà nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc ức chế, đương nhiên là giảm bớt bệnh tình Tạ Nhất. Bất quá trị tận gốc bọn họ vẫn cần tạo ra thuốc giải.

Chồi non của La Hầu càng ngày càng lớn. Lông chim vàng An Tuần đã biến thành cái chồi lớn, lại còn có điểm thích nghịch ngợm, thích bám Tạ Nhất. Lông chim vàng An Tuần đã có thể từ chậu hoa vươn ra ôm ngón tay Tạ Nhất. Tạ Nhất cảm thấy như là lại có thêm một đứa con.

Vài ngày sau, Tạ Nhất bệnh tình ổn định một ít, mọi người liền rời âm tào địa phủ.

Tạ Nhất chuẩn bị đi làm bình thường, nhưng Thương Khâu không cho, cũng không cho thức đêm, mỗi ngày trễ nhất là 10 giờ 30 tối cần lên giường ngủ. Thế cho nên nhóm quỷ quái đến quán ăn đêm khuya đã thật lâu không có nhìn thấy ông chủ thơm ngào ngạt.

Tạ Nhất uống thuốc của Mạnh Bà, liền cảm thấy mình không có chuyện gì, trừ việc... dục cầu bất mãn.

Tuy rằng cùng Thương Khâu đã có hai đứa con trai, hiện tại hư hư thực thực có “đứa con” thứ ba, nhưng thật sự chưa làm qua bao nhiêu lần. Nếu đem so sánh vẫn còn trong thời kỳ tân hôn. Tạ Nhất chưa đến 30 tuổi, chính là huyết khí phương cương, luôn cảm giác mình nghẹn sắp chết. Nhưng lại sợ lây bệnh cho Thương Khâu, quả thực là trăm móng vuốt cào tâm. Còn đáng sợ chính là hiện tại không có Thương Khâu, Tạ Nhất tự giải quyết cảm thấy không thoải mái, quả thực khóc không ra nước mắt.

Tạ Nhất mang đôi mắt quầng thâm vào công ty. An Tuần đã xin nghỉ bệnh, trong thời gian ngắn không tới công ty. La Hầu cũng xin nghỉ phép không có tới. Chỉ có Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền đi làm. Thời điểm vào cửa liền thấy được Tạ Nhất như gấu trúc, Trần Tư kinh ngạc nói:

“Anh đêm qua làm gì? Sống về đêm quá tốt đẹp sao? Hôm nay sao tiều tụy như vậy?!”

Tạ Nhất bất đắc dĩ nói:

“Là không có sống về đêm!”

Trần Tư vừa nghe, nhịn không được cười nói:

“Nguyên nhân là dục cầu bất mãn.”

Đồ Cửu Huyền nói:

“Vẫn là kiên nhẫn đi.”

Tạ Nhất cũng cảm thấy vẫn là kiên nhẫn đi, vạn nhất lây độc cho Thương Khâu thì làm sao đây?

Vừa nghĩ như vậy, Tạ Nhất đi theo mọi người hướng vào thang máy. Kết quả liền nghe được tiếng kinh hô.

“A!”

Đồng nghiệp bên cạnh hô to một tiếng. Tạ Nhất không biết bọn họ kêu cái gì, bởi vì trong đầu đột nhiên choáng váng, đã té xỉu ở trên mặt đất. Đồng nghiệp kêu chính là vì Tạ Nhất đột nhiên liền ngã xuống. Cửa thang máy thiếu chút nữa đóng lại, Đồ Cửu Huyền nhanh xông tới ngăn cửa thang máy, đem Tạ Nhất từ trên mặt đất bế lên.

Tạ Nhất đột nhiên té xỉu, không hề có dấu hiệu, hơn nữa chuyện như vậy không chỉ một lần, phát sinh còn rất thường xuyên. Thương Khâu nghe nói sắc mặt phi thường không tốt. Hắn không có lập tức đi gặp Tạ Nhất, mà nhờ Đồ Cửu Huyền cùng Trần Tư chiếu cố Tạ Nhất, tự mình lại cầm lấy điện thoại ấn số gọi đi.

“A lô.”

Đối phương thực mau liền tiếp điện thoại, là giọng Tống Tịch.

“Nghĩ như thế nào mà gọi điện thoại cho tôi?”

Hắn nói tuy rằng thực nhàn nhã, nhưng tựa hồ đang đi trên đường. Thương Khâu đi thẳng vào vấn đề.

“Tạ Nhất mỗi ngày đều suy yếu hơn, đã sắp không được.”

Tống Tịch dừng bước chân, giọng có chút khàn khàn, nói:

“Tôi suy nghĩ biện pháp.”

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Tôi muốn gặp một người, anh biết hắn ở nơi đâu. Tôi cần anh sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt.”

Tống Tịch nói:

“Là ai?”

Thương Khâu nói:

“Người giả trang thành Hạ Thần. Anh biết hắn, không cần phủ nhận, tôi rõ ràng.”

Tống Tịch dừng một chút, lại nói:

“Đúng vậy, tôi biết hắn.”

Thương Khâu nói:

“Tôi muốn gặp hắn. Hắn từng nói qua, tôi là người duy nhất có thể cứu Tạ Nhất... Hãy vì Tạ Nhất.”

Tống Tịch lại im lặng một trận, mới nói:

“Tôi sẽ giúp các người gặp mặt. Nhưng mà... Thương Khâu. Tạ Nhất khẳng định không muốn dùng biện pháp này.”

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Tôi sẽ suy xét.”

Thương Khâu tắt điện thoại. Chỉ trong chốc lát, một cái tin nhắn đến, nội dung viết tên địa chỉ một nhà hàng, còn có thời gian chính là tối hôm nay. Thương Khâu nhìn tin nhắn xong lại xoay điện thoại nhìn hình dán phía sau.

Điện thoại di động của Thương Khâu trước kia dán hình mèo, bất quá sau này đã đổi thành ảnh chân dung Tạ Nhất. Thương Khâu xem ảnh, cười cười, duỗi tay vuốt ve một chút, ngay sau đó lại gọi điện thoại. Điện thoại thực mau liền có người tiếp, đối phương là Tạ Nhất. Thương Khâu nói:

“Tạ Nhất, em có ổn không?”

Tạ Nhất nói:

“Không có gì, đừng làm lớn chuyện, có thể là đường máu thấp.”

Thương Khâu nói:

“Phải không, chú ý nghỉ ngơi, đừng để quá mệt mỏi.”

Tạ Nhất nói:

“Vâng, đã biết.

Thương Khâu lại nói:

“Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho em. Buổi tối anh đi công tác một chuyến đến nơi khác, khả năng mấy ngày không trở về nhà.”

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Hả?! Gấp vậy?”

Thương Khâu cười nói:

“Là có việc gấp, tương đối vội. Tối phải bay, không thể gọi điện thoại cho em. Tan tầm phải ăn cơm, vài ngày sắp tới có mưa, nhớ rõ mặc thêm quần áo khi ra đường, biết chưa?”

Tạ Nhất cười nói:

“Biết, anh giống như mẹ em!”

Thương Khâu nói:

“Anh cũng không phải là mẹ em, anh là chồng em, đương nhiên phải quan tâm em.”

Tạ Nhất vốn là dục cầu bất mãn, nghe được Thương Khâu quan tâm chính mình, liền nói:

“Vốn dĩ em còn định làm macaron, bất quá anh đi công tác mấy ngày. Vậy chờ anh trở về lại làm đi, bằng không làm nhiều đồ ngọt như vậy, không ai ăn hết.”

Thương Khâu cười cười, nói:

“Được!”

Hai người nấu cháo điện thoại trong chốc lát liền chia tay. Sau tan tầm, Thương Khâu không có về nhà, đương nhiên cũng không có đi công tác, mà là dựa theo địa chỉ của tin nhắn tìm tới nhà hàng kia.

Thương Khâu đi vào nhà hàng, liền nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc tây trang màu trắng ngồi ở vị trí gần cửa sổ đối diện cửa. Nhìn thấy Thương Khâu, hắn nâng tay ý bảo tới.

Người này ước chừng chỉ hơn hai mươi tuổi một chút, so với lúc trước giả Hạ Thần còn trẻ hơn nhiều, diện mạo cũng hoàn toàn không giống nhau. Người này khiến người ta thấy nhẹ nhàng, trên người tản ra một mùi hoa đào nhàn nhạt.

Thương Khâu đi qua ngồi ở trước mặt hắn. Người kia cười cười, nói:

“Tôi là Đào Hoa.”

Thương Khâu ngồi xuống, Đào Hoa cười cười, nói:

“Tôi hiện tại không có che giấu, tin tưởng anh cũng đã nhìn ra tôi chính là một cây đào.”

Thương Khâu đương nhiên nhìn ra rồi. Đào Hoa trên người mùi hương thực đậm, đúng là một cây đào. Thương Khâu đánh giá một chút Đào Hoa, nói:

“Đi thẳng vào vấn đề đi. Lúc trước cậu nói tôi có thể cứu Tạ Nhất. Là biện pháp gì?”

Đào Hoa cười cười, nói:

“Thuốc bất tử.”

Thương Khâu trong lòng chỉ còn lại có hai chữ “quả nhiên”, vì đã nghe Tất Bắc nói qua, rốt cuộc không có nói dối. Đào Hoa cũng không có nói dối. Thương Khâu nói:

“Thuốc bất tử ở nơi nào?”

Đào Hoa nói:

“Chỉ có anh biết.”

Thương Khâu tức khắc nhíu nhíu mày, tựa hồ cảm thấy Đào Hoa đánh đố mình.

Đào Hoa nói:

“Anh biết. Trong lòng anh thực nghi hoặc, cho rằng tôi trêu chọc anh, nhưng cũng không phải. Tạ Nhất ở trong lòng tôi rất quan trọng. Anh cùng tôi giống nhau, đều lo lắng cho Tạ Nhất. Sở dĩ anh không biết thuốc bất tử ở nơi nào là bởi vì đã quên mất rất nhiều sự tình vốn nên nhớ rõ.”

Thương Khâu nheo nheo mắt, đích xác hắn quên mất rất nhiều chuyện, đã lâu không có ký ức. Có lẽ những thứ đó cùng Tạ Nhất có quan hệ, nhưng mà hắn nghĩ không ra.

Đào Hoa cười tủm tỉm nói:

“Tạm thời đừng nóng nảy. Tôi kể cho anh nghe một chuyện xưa... Ở thật lâu thật lâu trước kia, lâu đến khai thiên tích địa. Bàn Cổ sinh ra ba con quạ vàng ba chân, bọn họ là thủy tổ mặt trời. Tạ Nhất chính là một trong số đó, được tôn xưng là Đông Hoàng.”

Thương Khâu nhìn chằm chằm Đào Hoa, không nói gì.

Lịch sử phát triển đến thời kỳ Đế Nghiêu, Đông Hoàng Thái Nhất nhận mệnh trợ giúp Nghiêu thống trị quốc gia. Thế nhân đều cảm thấy Nghiêu là nhường ngôi cho Thuấn, kỳ thật còn có cách nói khác. Thuấn không phục Thái tử Đan Chu, cảm thấy mình có thể trị quốc tốt hơn, lừa dối Nghiêu rồi giam cầm, tung ra lời phỉ báng Đan Chu tạo phản.

Đan Chu tập hợp quân đội, thuyết phục bạn tốt Đông Hoàng Thái Nhất đến sông Đán trợ giúp. Đội quân Thuấn cùng đội quân Đan Chu đại chiến ở sông Đán, diễn biến thành trận chiến trứ danh Thuấn đánh lui Tam Miêu.

Trong trận chiến này, Thuấn có một chủ lực chính là cung thủ vĩ đại thân thể đã thành thánh, Tư Nghệ.

Đào Hoa nói:

“Tư Nghệ không hổ là đại anh hùng thiện xạ, từ khoảng cách xa xôi, hắn thậm chí không nhìn rõ thủ lĩnh 'phản quân' là ai, lại có thể một mũi tên bắn trúng. Tư Nghệ bắn trúng mắt Đông Hoàng Thái Nhất. Bởi vì Tư Nghệ chính là thân thể thần thánh, cung tên có tác dụng phá thần, Đông Hoàng Thái Nhất bị bắn trúng mất thần cách, nhập luân hồi......”

Thương Khâu vẫn cứ không nói gì, chỉ là ánh mắt đột nhiên có chút run rẩy.

Đào Hoa tiếp tục nói:

“Phản quân của Đan Chu bị đánh đuổi, Tư Nghệ thành đại anh hùng. Rất nhiều người muốn đề cử Tư Nghệ trở thành thủ lĩnh kế vị Nghiêu. Lúc này Thuấn có chút sốt ruột, liền tìm tới đồ đệ Tư Nghệ gọi là Bồng Mông, muốn hắn dùng cây gậy của Khoa Phụ dùng khi đuổi theo mặt trời giết chết Tư Nghệ thân thể thần thánh.”

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Sau đó thì sao?”

Đào Hoa nhún vai, nói:

“Tư Nghệ là người, thân thể thành thánh, Đào Mộc Bổng quả nhiên giết chết hắn, nhưng cũng không có xóa thần cách. Ngược lại khiến hắn rời thân thể người phàm, trở thành Tông Bố Thần quản lý vạn quỷ. Tôi nghe nói... sau khi Tư Nghệ giết chết Đông Hoàng Thái Nhất từng đi tìm Tây Vương Mẫu xin một viên thuốc bất tử. Thuốc bất tử cũng biến mất cùng Tư Nghệ.”

Đào Hoa dừng một chút, nói:

“Tư Nghệ rời thân thể trở thành Tông Bố Thần, ký ức thân thể người phàm liền sẽ mất. Dù sao chỉ là ký ức thân thể, hết thảy đều biến mất khi hắn trở thành thần, cả thuốc bất tử cũng không biết ở nơi nào.”

Thương Khâu nói:

“Tiếp theo? Tôi làm thế nào mới có thể tìm được thuốc bất tử?”

Đào Hoa cười cười, nói:

“Thương Khâu, anh chính là Tông Bố Thần. Bởi vì anh hiện tại là thần, cho nên căn bản không nhớ ký ức thân thể. Chỉ có một loại biện pháp có thể cho anh nhớ thuốc bất tử đặt ở nơi nào. Chỉ có thuốc bất tử mới có thể cứu Tạ Nhất.”

Thương Khâu mím môi, giọng có chút khàn khàn nói:

“Biện pháp gì?”

Đào Hoa cười cười, nói:

“Đi âm tào địa phủ trộm Đào Mộc Bổng, tự giết chết chính mình, xóa thần cách.”

Thương Khâu không có lập tức nói chuyện, Đào Hoa lại nói:

“Nhưng tôi phải nhắc nhở anh, xóa thần cách sẽ không thể trở về thân thể. Dù sao thân thể anh đã trải qua mấy ngàn năm, đã hóa thành tro, không còn thần cách Tông Bố Thần, anh chính là một cô hồn dã quỷ. Anh cũng biết Tạ Nhất thân thể âm khí rất mạnh, thân là một quỷ hồn, anh không có cách ở cùng Tạ Nhất.”

Đào Hoa nói tới đây, nhàn nhạt nói:

“Đan Chu nói đúng, khả năng biện pháp này không phải điều Tạ Nhất muốn. Cho nên Đan Chu vẫn luôn do dự. Nhưng... đây là cách duy nhất có thể cứu Tạ Nhất. Anh cảm thấy sao?”

Thương Khâu nhìn thoáng qua Đào Hoa, không nói gì, mà là đứng lên xoay người liền đi.

Đào Hoa nói:

“Anh đi đâu?”

Thương Khâu dừng một chút, đầu cũng không có quay lại, chắc chắn nói:

“Âm tào địa phủ.”

Tạ Nhất tan tầm, chuẩn bị về nhà, lại nhận được điện thoại, là Tất Bắc gọi tới. Tất Bắc cười tủm tỉm nói:

“Tạ Nhất, nghe nói Thương Khâu hôm nay đi công tác?”

Tạ Nhất nói:

“Tin tức của anh sao nhanh như vậy?”

Tất Bắc nói:

“Không đúng sao? Cơ hội tốt như vậy, lại đây đi, tới chơi a, hôm nay buổi tối có party.”

Tạ Nhất bất đắc dĩ nói:

“Các người ngày nào buổi tối không có party?”

Tất Bắc nói:

“Thật sự là An Tuần đã chui ra, mọi người chuẩn bị làm tiệc đón chào đó.”

An Tuần đã biến thành lông chim vàng, đã được Mạnh Bà trồng trong Tiểu Ngũ Sắc Thổ, sinh trưởng cũng không tệ lắm. La Hầu định kỳ mang theo An Tuần đi tìm Mạnh Bà kiểm tra “thân thể“. Mới đầu An Tuần chỉ là một chồi non lông chim vàng rực rỡ, không ngờ tới thế nhưng đã “từ dưới đất chui ra“.

Tạ Nhất nói:

“Được rồi, trong chốc lát tôi qua đó.”

Tất Bắc nói:

“Đúng vậy, miễn cho không chồng ở nhà cậu liền nhàm chán.”

Tạ Nhất tức giận bấm kết thúc cuộc gọi, thực mau đón xe hướng đến âm tào địa phủ. Đương nhiên, xe chỉ là ngừng ở phụ cận, nếu không tài xế sẽ bị hù chết.

Tạ Nhất xuống xe, liền đi bộ đến cổng âm tào địa phủ. Hôm nay tựa hồ trời sẽ mưa, sắc trời âm trầm. Trong nháy mắt mưa tí tách tí tách từ trên trời rơi xuống, ướt nhẹp quần áo Tạ Nhất.

Địa phương này thực hẻo lánh, giống như không ai đến, đặc biệt là trời tối càng vắng vẻ. Tạ Nhất một mình đi về phía trước. Cảm thấy phía sau lưng có người đi theo, Tạ Nhất quay đầu lại nhìn thoáng qua. Cũng không có người, phía sau trống rỗng, cả quỷ cũng không có. Tạ Nhất một trận hồ nghi, bước nhanh hơn. Thực mau liền đến cổng âm tào địa phủ.

Tất Bắc đã ở cửa, đang cầm một cái dù đứng chờ, nói:

“Cậu đã tới, mau vào đi.”

Tạ Nhất cùng Tất Bắc đi vào âm tào địa phủ. Cửa chậm rãi đóng lại. Một bóng người từ phía sau thân cây bước ra, lặng yên không một tiếng động nhìn cánh cửa đã đóng của âm tào địa phủ. Người nọ một thân quần áo màu đen, tay mang bao tay da màu đen, cả người cơ hồ dung nhập trong đêm tối.

Tạ Nhất đi vào âm tào địa phủ, quả nhiên không khí như ăn Tết. Đèn chớp nhoáng, âm nhạc vui vẻ, đàn ma nhảy múa. Một đống lớn quỷ quái tụ tập ở bên nhau quay cuồng. La Hầu ở trong đám ma quỷ đó. Tạ Nhất liếc mắt một cái liền thấy được La Hầu. Không chỉ là La Hầu, còn có một đứa bé trong lòng ngực hắn.

La Hầu ôm một đứa bé cao ước chừng sáu bảy centimet, mắt to đặc biệt linh động, chớp chớp. Lông mi thật dài, khi chớp mắt có thể tạo gió mát lòng người. Mũi nhỏ có điểm gãy, cánh môi khép mở như vỏ sò, thoạt nhìn như búp bê siêu cấp đáng yêu. Trên đầu đứa bé thế nhưng còn có chỏm tóc màu vàng.

Không cần đoán, khẳng định là bé An Tuần!

Bên cạnh La Hầu trên bàn còn đặt một cái chậu hoa, bên trong chứa Tiểu Ngũ Sắc Thổ. Bé con chơi mệt mỏi liền tự mình bò vào chậu hoa, tìm tư thế thoải mái nằm.

Tạ Nhất thiếu chút nữa bị vẻ đáng yêu kia mê hoặc. Bé con nhìn thấy Tạ Nhất, tức khắc liền lung lay đứng lên, dùng sức nhảy nhót, trong miệng còn phát ra âm thanh.

“A! A!”

Chỏm tóc trên đầu bé con lắc qua lắc lại. Bé con giơ tay nhỏ muốn bắt lấy Tạ Nhất. Tạ Nhất nhanh đem ngón tay đưa qua, bé An Tuần lập tức liền bắt lấy ngón tay Tạ Nhất. Hai tay nhỏ ôm một ngón tay khổng lồ, miệng lại vui vẻ “a a” tựa hồ cùng Tạ Nhất giao lưu tâm đắc. Bất quá Tạ Nhất là nghe không hiểu.

Tạ Nhất nhanh ngồi xuống. La Hầu nhìn thấy Tạ Nhất một mình, nói:

“Thương Khâu đâu?”

Tạ Nhất nói:

“Anh ấy hôm nay đi công tác, buổi tối lên máy bay, phỏng chừng lúc này ở sân bay.”

La Hầu gật gật đầu, tựa hồ cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp. Hắn đứng dậy đi cầm một cái đĩa, sau đó lấy về một ít bánh ngọt.

La Hầu trở về, đem đĩa bánh ngọt thật cẩn thận cắt thành khối nhỏ, cơ hồ là nhỏ như hạt mè hạt đậu xanh. Chờ La Hầu cắt xong bánh, bé An Tuần lập tức từ bỏ ngón tay Tạ Nhất, lộc cộc chạy tới bò vào đĩa bánh, sau đó ngồi ở trong đống đồ ăn.

Những đồ ăn cắt nhỏ thích hợp, bé An tuần liền ngồi ở bên trong, bên này nắm, bên kia nắm, tất cả đều cho vào miệng ăn vui vẻ. Bé An Tuần còn đem một khối lớn macaron bế lên ôm vào trong ngực, giống con chuột nhỏ gặm gặm.

Tạ Nhất tức khắc nở nụ cười, nói:

“Giống như hamster nha.”

An Tuần ăn bánh ngọt xong, vỗ vỗ bụng đã căn tròn, sau đó “a a” hai tiếng, chỉ chỉ cái ly nước. Hình như là ăn nhiều đồ ngọt, muốn uống nước.

La Hầu cầm cái ly nước đặt bên cạnh, từ trong áo lấy ra cái lọ nhỏ xíu, đem nước trong ly rót vào cái lọ nhỏ xíu. La Hầu đưa lọ nhỏ đến, bé An Tuần lập tức đứng lên, nhảy nhót muốn uống. Nhón chân nhỏ, đôi tay vịn vào bình trên tay La Hầu, uống ừng ực. Uống xong còn có chút chưa đã thèm, lau lau miệng mình, An Tuần chỉ chỉ cái ly, tựa hồ còn muốn uống thêm.

Đừng thấy La Hầu ngày thường lạnh nhạt, nhưng chiếu cố bé con đặc biệt cẩn thận. La Hầu lại lấy cho bé An Tuần một ly chocolate nóng. Đương nhiên là hắn thổi nguội xong mới đưa bé An Tuần uống.

Bé An Tuần uống chocolate, miệng có vòng râu, muốn giơ tay cọ. La Hầu lại nhanh ngăn lại. Hắn cầm lấy một cái khăn giấy ăn, xếp rất nhỏ rất nhỏ, sau đó lau miệng cho bé An Tuần.

Tạ Nhất nhìn bé An Tuần ngưỡng cằm để La Hầu lau miệng, bộ dáng rất đáng yêu.

Bé An Tuần đặc biệt đáng yêu, trên đầu còn có một chỏm tóc màu vàng, quả thực đáng yêu gấp đôi, lực sát thương mười phần.

Hôm nay Thương Khâu không có tới, chỉ có Tạ Nhất một mình lại đây, quả thực là cơ hội ngàn năm một thuở. Rất nhiều quỷ quái đều muốn mời Tạ Nhất uống rượu, còn muốn mời Tạ Nhất khiêu vũ. Tạ Nhất thân thể âm khí rất mạnh, đối với quỷ quái mà nói phi thường thơm tho. Bất quá Tạ Nhất là người sống, thân thể hẳn có dương khí. Tạ Nhất vốn là âm khí mạnh, hơn nữa hiện tại còn suy yếu, ở cùng nhóm quỷ quái âm tào địa phủ thời gian dài âm khí càng tăng, liền có chút mỏi mệt. Tạ Nhất nhanh tìm cái ghế ngồi xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

Âm tào địa phủ bị bao phủ bởi âm nhạc vui vẻ. Mọi người đều cuồng nhiệt, căn bản không thấy được có người vượt tường vào trong. Người nọ một thân màu đen, động tác mau lẹ tiến vào, nhẹ nhàng dừng ở một góc. Cũng không có hiện thân, mà là đứng ở chỗ khuất nhìn party vui vẻ.

Thương Khâu đứng ở trong bóng tối, gương mặt bị che khuất, chỉ còn lại có một đôi sáng. Hắn nhìn chăm chú vào một phương hướng.

Tạ Nhất ngồi ở chỗ kia, tựa hồ có chút mỏi mệt, còn có quỷ quái tới cùng Tạ Nhất nói chuyện, vừa nói vừa cười. Ánh mắt Thương Khâu hơi hơi động, đột nhiên nhìn về phía phương hướng cửa âm tào địa phủ. Tựa hồ là có người tới, hắn nhanh chóng lui về phía sau, giấu mình ở bên trong bóng tối.

Quả nhiên, cửa âm tào địa phủ mở ra, có người từ bên ngoài đi vào. Quả thực là khách ít đến, Tống Tịch!

Tống Tịch một thân màu xám, mang khăn quàng cổ, đi cùng Nguyên Phong. Hắn bước nhanh từ bên ngoài đi vào. Mọi người nhìn thấy Tống Tịch có chút giật mình, vì Tống Tịch chưa từng tới nơi này, rất nhiều người đều cảm thấy hắn thực xa lạ. Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Tống Tịch? Sao anh lại tới đây?”

Tống Tịch ánh mắt quét bốn phía một chút. Tựa hồ không có nhìn thấy người muốn tìm, hắn nói:

“Tôi là tới tìm Biện Thành Vương.”

Hắn nói, nhìn về phía Tất Bắc. Tất Bắc ít nhiều đã nghe Tạ Nhất nói về Tống Tịch, biết hắn cũng là người đuổi ma, bởi vậy biết thân phận chính mình cũng không có gì lạ. Tất Bắc cười nói:

“Tìm tôi làm cái gì? Kiểm chứng tư cách sao?”

Bất quá Tống Tịch hôm nay ánh mắt thực nghiêm túc, tựa hồ không có như ngày thường ôn nhu trấn định, ngược lại có chút sốt ruột. Hắn nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nói:

“Có người muốn trộm Đào Mộc Bổng.”

“Cái gì?”

Tất Bắc lắp bắp kinh hãi, Tống Tịch lặp lại:

“Có người muốn trộm Đào Mộc Bổng.”

Vừa rồi còn vui sướng tụ hội, tức khắc an tĩnh xuống, Tất Bắc lập tức nói:

“Người nào?”

Tống Tịch nói:

“Tôi không biết là người nào, nhưng tin tức này tuyệt đối đáng tin cậy. Hiện tại âm tào địa phủ hẳn là phải tăng mạnh đề phòng.”

Tống Tịch không giống như là nói giỡn, Tạ Nhất cũng có chút kinh ngạc. Bọn họ trăm cay ngàn đắng tìm về Đào Mộc Bổng, thế nhưng có người muốn trộm. Tống Tịch giống như rõ ràng biết đó là người nào, lại không có nói ra. Tất Bắc trầm ngâm một chút, nói:

“Đều theo tôi.”

Hắn nói, nhanh đi đầu, mọi người theo ở phía sau. Tạ Nhất cũng đi theo bọn họ hướng vào trong.

Đào Mộc Bổng là chí bảo khai thiên tích địa tới nay. Chỉ cần có được Đào Mộc Bổng, thậm chí có thể giết thần, bởi vậy âm tào địa phủ vẫn luôn phá lệ coi trọng.

Tất Bắc mang theo bọn họ hướng vào trong, lướt qua cầu Nại Hà cùng đá Tam Sinh, đến nơi biệt viện sâu nhất. Biệt viện canh phòng phi thường nghiêm ngặt, có dán các loại bùa chú cùng kết giới. Tất Bắc đi qua nhìn, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, nói:

“Không có việc gì, các người xem, kết giới cùng bùa chú đều không có bị phá hư.”

Tống Tịch lại nói:

“Vẫn là đi vào xem một cái thì tốt hơn. Người muốn trộm Đào Mộc Bổng đạo hạnh không thấp.”

Tất Bắc nhíu mày nhìn Tống Tịch, nói:

“Người kia là ai?”

Tống Tịch nhàn nhạt nói:

“Không biết.”

Tất Bắc cười cười, nói:

“Sao tôi cảm thấy Tống tiên sinh hình như biết sự tình.”

Tống Tịch chỉ là nói:

“Tôi là tới nhắc nhở Biện Thành Vương. Nếu Đào Mộc Bổng bị trộm, vậy âm tào địa phủ hối tiếc cũng không kịp.”

Không khí tựa hồ có chút giương cung bạt kiếm. Ở ngay lúc này, thình lình nghe một tiếng động lớn, một trận gió thật mạnh từ biệt viện toát ra. Mọi người hoảng sợ, vội vàng đề phòng. Tạ Nhất nâng lên cánh tay bảo vệ hai mắt của mình, cảm thấy gió kia thật lớn, thiếu chút nữa bị thổi bay.

Tất Bắc nói.

“Không xong!”

Hắn nói, nhanh mở ra kết giới đi vào trong. Mọi người cũng theo vào.

Bọn họ tiến vào biệt viện, bên trong cửa rộng mở, một mùi máu nhàn nhạt từ bên trong tràn ra. Mọi người vọt vào phòng, liền nhìn thấy Đào Mộc Bổng rơi trên mặt đất, cũng không có bị đánh cắp. Nhưng trên Đào Mộc Bổng có vết máu, còn đang “tí tách” chảy xuống, nhiễm đỏ một mảnh, trên mặt đất tụ thành một vũng.

Tống Tịch nhìn thấy Đào Mộc Bổng có vết máu, nhíu nhíu mày, nhịn không được chửi thô tục một tiếng.

“Chết tiệt!”

Hắn nói, lập tức quay đầu liền đi. Nguyên Phong vội vã theo phía sau hắn.

Tạ Nhất một trận mê mang.

Không biết Tống Tịch là có ý tứ gì. Có người muốn trộm Đào Mộc Bổng? Sau đó bị Đào Mộc Bổng gây thương tích. Bằng không vì cái gì Đào Mộc Bổng đều là máu tươi?

“Bên này có vết máu!”

“Khả năng chạy bên này!”

“Mau đuổi theo!”

“Tí tách.....”

“Tí tách......”

Một bóng đen nhanh chóng từ tường âm tào địa phủ nhảy ra.

“Bịch!!!”

Một người trực tiếp ngã trên mặt đất. Hắn vốn nên vững vàng rơi xuống đất, nhưng thể lực đã theo không kịp. Ý thức theo máu chảy ra dần dần xói mòn, từng chút từng chút biến mất hầu như không còn.

Thương Khâu nghe được người âm tào địa phủ hô to, che lại ngực, vội vàng đứng lên. Bước đi có chút phí sức, trước mắt biến thành màu đen, máu tươi theo bàn tay rơi xuống. Mỗi bước đi đều hết sức gian nan. Đào Mộc Bổng làm ngực hắn bỏng cháy, giống như muốn xé nứt lục phủ ngũ tạng.

Thương Khâu đột nhiên ngã xuống đất, duỗi tay chống đỡ thân cây bên cạnh, lại chậm rãi đứng lên. Liền nghe được tiếng bước chân, có người nhanh chóng từ phía sau chạy tới, tựa hồ là bởi vì thấy được vết máu Thương Khâu mà xông tới.

“Thương Khâu!”

Thế nhưng là Tống Tịch!

Thương Khâu che lại ngực, nhìn thấy Tống Tịch, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Tống Tịch chạy nhanh tới, nói:

“Mau, đỡ hắn.”

Nguyên Phong vội vàng cùng Tống Tịch dìu Thương Khâu. Âm binh âm tào địa phủ còn ở bốn phía tìm tòi. Thương Khâu sắc mặt trắng bệch, gian nan nói:

“Không nghĩ tới là anh.”

Tống Tịch lạnh lùng nói:

“Không nghĩ tới còn nhiều lắm đó! Con mẹ nó, cậu tìm chết!”

Thương Khâu con ngươi có chút tan rã, khàn khàn nói:

“Mang tôi rời khỏi nơi này.”

Tống Tịch cùng Nguyên Phong vội vàng mang Thương Khâu đi. Âm binh âm tào địa phủ số lượng rất nhiều, giơ cao đuốc màu xanh lam ở bốn phía lục soát. Tống Tịch cùng Nguyên Phong đem Thương Khâu mang lên xe.

“Rầm!”

Một tiếng đóng cửa xe.

Tống Tịch nói:

“Chúng ta rời khỏi nơi này trước.”

Thương Khâu lại đột nhiên nói:

“Chờ một chút, đặt kết giới trước.”

Tống Tịch trừng mắt nhìn Thương Khâu, nhưng vẫn thực mau đặt kết giới. Kết giới vừa xong, trong nháy mắt có âm binh đi ngang bên cạnh, còn có những người khác là Tạ Nhất, Tất Bắc cùng La Hầu.

La Hầu ôm chậu nhỏ trong lòng ngực. Bé An Tuần đã ngủ, nằm ở trong chậu. La Hầu cố ý dùng một cái khăn tay đắp trên người bé An Tuần.

Tất Bắc nói:

“Tôi không tiễn các người được. Hôm nay thật là xui xẻo, còn phải đi bắt người kia.”

Tạ Nhất gật gật đầu, nói:

“Anh mau trở về đi.”

Thực mau Tất Bắc liền vội vàng rời đi.

Tạ Nhất cùng La Hầu và An Tuần chuẩn bị về nhà. Bởi vì có kết giới, mấy người Tạ Nhất đi ngang qua xe Tống Tịch nhưng căn bản nhìn không thấy, cũng không phát hiện được bọn họ.

Nói là đi công tác, Thương Khâu lúc này ngực đều là máu, còn đang không ngừng chảy máu. Hắn ngồi ở trong xe, duỗi tay đè miệng vết thương, nghiêng đầu nhìn bên ngoài.

Hai người cách không đến 1 mét, Thương Khâu thậm chí có thể thấy rõ ràng mỗi sợi lông mi của Tạ Nhất. Tạ Nhất đi tới, lấy ra điện thoại di động. Thương Khâu thấy rất rõ ràng, Tạ Nhất tựa hồ muốn gọi điện cho hắn. Thương Khâu ý thức đã có chút không rõ ràng lắm, lấy điện thoại ra.

“Tít.”

Vừa bấm gọi liền chuyển được. Thương Khâu giơ lên điện thoại, gian nan dán ở bên tai, nói:

“Tạ Nhất?”

Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:

“Anh xuống máy bay rồi?”

Thương Khâu cười một tiếng, thập phần gian nan nói:

“Đúng vậy, vừa mới xuống......”

Tạ Nhất nhíu nhíu mày. Thương Khâu nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe. Mày Tạ Nhất rõ ràng nhíu lại, liền nghe Tạ Nhất nói:

“Anh làm sao vậy? Sinh bệnh sao? Nghe giọng quái quái.”

Thương Khâu đè ngực, tay nắm điện thoại di động run lên, cười cười, nói:

“Máy bay gặp dòng khí quá xóc nảy, anh say máy bay.”

Tạ Nhất nghe Thương Khâu nói say máy bay, tức khắc cười nói:

“Anh cũng say máy bay?”

Thương Khâu nói:

“Đúng vậy......”

Hắn nói, âm thanh đã càng ngày càng nhỏ.

“Mấy ngày này anh không ở bên cạnh, em phải tự chăm sóc mình.”

Tạ Nhất nói:

“Biết biết. Anh là mấy bác gái thời kỳ mãn kinh sao?”

Thương Khâu cười nhẹ một tiếng, nói:

“Có việc gấp, anh kết thúc đây.”

Tạ Nhất “ừ” một tiếng, nói:

“Đi cẩn thận.”

Thương Khâu không nói gì, bởi vì đã không nói được nữa. Điện thoại di động trực tiếp rơi xuống ghế. Tay che ngực của Thương Khâu cũng buông lỏng, nằm ở trên ghế không nhúc nhích.

Tạ Nhất đứng ở bên cạnh, cách không đến 1 mét, lại căn bản không có phát hiện. Tạ Nhất cất điện thoại liền cùng La Hầu đi, càng lúc càng xa......

“Xoảng!!!”

Tất Bắc mới vừa trở lại âm tào địa phủ, đột nhiên nghe được một tiếng động lớn. Hắn sợ tới mức giật mình, vội vàng hỏi:

“Làm sao vậy?”

Hắc Bạch Vô Thường nói:

“Đại nhân, không biết chuyện gì xảy ra, tượng Tông Bố Thần đột nhiên vỡ!”

Tất Bắc lắp bắp kinh hãi, nhanh nói:

“Đi xem.”

Hắn nói, đi theo Hắc Bạch Vô Thường vào điện hiến tế. Vừa đi vào liền nhìn thấy tượng Tông Bố Thần tay nắm mãnh hổ, tay cầm kiếm gỗ đào nứt ra rồi, kiếm gỗ đào rơi trên mặt đất vỡ nát. Tất Bắc nhìn tượng thần vỡ, giật mình nói:

“Đại nhân......”

Thương Khâu ý thức tan rã, rốt cuộc lâm vào bóng tối.

“Huynh tên là gì? Tôi là Thái Nhất.”

Thương Khâu cảm thấy mình có một giấc mộng, từ trong mộng tỉnh lại, lại rơi vào một giấc mộng khác, phảng phất lọt vào trong sương mù.

Thương Khâu thấy mình là đứa bé năm tuổi bị bỏ trong núi, được cầm thú nuôi lớn. Hai mươi tuổi hắn đã tinh thông bắn cung, nhưng khi đó Thương Khâu còn chưa phải anh hùng. Bởi vì hắn là được cầm thú nuôi lớn, căn bản cái gì cũng không hiểu, thậm chí không có tên. Tập bắn tên đối với hắn mà nói, chỉ là vì kiếm sống mà thôi.

Ngày đó hắn nhàm chán bắn tên, có một người cưỡi ngựa cười tủm tỉm đi đến. Nụ cười kia phảng phất là ánh mặt trời làm ấm áp lòng người. Tư Nghệ căn bản không muốn biết tên của người lạ. Bởi vì chính mình độc lai độc vãng, hắn không cần phải biết tên một người xa lạ. Bất quá từ lần đầu tiên gặp mặt, ngày sau duyên phận thế nhưng trốn cũng không khỏi.

Tư Nghệ trưởng thành đi ra khỏi núi. Hắn đã bái một sư phụ. Sư phụ cũng không dạy hắn bắn tên cưỡi ngựa, mà là dạy hắn biết chữ, phân rõ thị phi. Sư phụ thường nói với hắn bị bỏ rơi cũng không sao cả. Bản thân ông cũng từng bị vứt bỏ ba lần. Lần cuối cùng bị mẫu thân ném ở trên sông băng, nhưng mà có một con chim lớn màu vàng bay qua, dùng cánh che đậy giúp bảo vệ mạng sống. Mẫu thân cảm thấy đây là ý thần linh, mang ông về nuôi, còn đặt tên là Khí.

Tư Nghệ đi theo sư phụ học tập, thực nhanh có thanh danh. Bởi vì có tài bắn cung siêu quần, con trai Đế Nghiêu là Thái tử Đan Chu ba lần tới bái phỏng, giới thiệu Tư Nghệ làm thầy dạy bắn cung cho quân đội Đế Nghiêu. Kỳ thật hắn cũng không có hứng thú. Hắn trời sinh tính tình đạm bạc, đối với danh lợi không có quá nhiều theo đuổi, chỉ cầu no bụng, cũng không có quá nhiều dục vọng.

Tư Nghệ đối với việc làm sư phụ dạy bắn cung không có hứng thú gì. Bất quá Đan Chu lần thứ ba tới bái phỏng đã dẫn đến một người. Tư Nghệ thấy người đi cùng Đan Chu là người trẻ tuổi tên Thái Nhất đã gặp một lần. Lúc ấy hắn cảm thấy có chút không thể hiểu được. Hắn nhìn thấy Thái Nhất, thế nhưng có chút hưng phấn nói không nên lời. Từ khi tạm biệt hắn luôn có khát vọng muốn gặp lại.

Tư Nghệ đáp ứng với Thái tử Đan Chu vào triều làm sư phụ dạy bắn cung cho quân đội. Bởi vì Tư Nghệ cung pháp xuất thần nhập hóa, lại giỏi về huấn luyện, quân đội của Đế Nghiêu thực mau đã đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, gồm thâu rất nhiều bộ lạc chung quanh, ngày càng cường thịnh phồn vinh.

Bởi vì có công lao lớn, Đế Nghiêu ban thưởng cho hắn đất phong ở Thương Khâu. Ngay cả con gái Đế Khốc là Thường Nga cũng muốn gả cho đại anh hùng Tư Nghệ.

Trừ bỏ đánh giặc, Tư Nghệ vô dục vô cầu. Hiện giờ vấn đề no bụng đã không là vấn đề, hắn lại không muốn cưới vợ, trong đầu luôn nhớ nụ cười của Thái Nhất.

Thái tử phải về đất phong ở sông Đán, đãi tiệc chúc mừng. Thân là bạn tốt Thái Nhất cũng tới tham gia. Tư Nghệ cũng đến dự.

Trong tiệc có người chúc mừng Tư Nghệ sắp cưới con gái Đế Khốc. Tư Nghệ nghe xong, chỉ là nói hắn sẽ không cưới bất luận ai.

Có lẽ là do uống rượu say, vào lúc ban đêm Tư Nghệ chặn đường Thái Nhất. Ánh mắt hắn nhìn Thái Nhất rất kỳ quái.

Thương Khâu cảm giác biểu tình mình lúc này giống như có thể ăn người.

Tư Nghệ không nghĩ tới mình thực thuận lợi cùng Thái Nhất ở bên nhau. Bất quá sau đó bởi vì thời cuộc, Đế Nghiêu bệnh nặng không thể quản lý triều chính. Tư Nghệ cần trở lại đất phong. Thái Nhất cũng phải trở lại đất phong.

Tư Nghệ cùng Thái Nhất chia ra không bao lâu, liền thu được tin tức Thái tử Đan Chu mưu phản. Hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực, đại quân tập trung ở sông Đán, chuẩn bị phát binh phản loạn. Tư Nghệ thân là người dạy bắn cung trong quân đội tất nhiên cũng lãnh binh xuất chinh.

Đêm trước khi xuất chinh, Thuấn tìm Tư Nghệ. Hắn nói lần này trong đội ngũ tạo phản của Đan Chu có Vu sư Tam Miêu. Vu sư kia phát thuật cao siêu, có thể rải đậu thành binh, mê hoặc nhân tâm. Thuấn yêu cầu ngày mai ra trận Tư Nghệ bắn mũi tên đầu tiên trợ giúp bọn họ kỳ khai đắc thắng. Đó chính là bắn chết Vu sư của quan đối phương, bài trừ vu thuật.

Tư Nghệ cũng không có nghĩ nhiều, ra trận giết địch vốn chính là chức trách, nên đã đáp ứng.

Ngày hôm sau ở phụ cận sông Đán, hai quân giao lũy. Tư Nghệ ngồi trên lưng ngựa, trong tay cầm trường cung. Hắn chỉ dùng một mũi tên dài. Bởi vì bách phát bách trúng, hắn căn bản không cần mũi tên thứ hai.

“Vèo!!”

Tên dài phá không mà đi, xé nứt ánh nắng, cùng tiếng gió, đột nhiên tên bay vào trận doanh quân địch. Ngay sau đó đối diện đại loạn. Chủ soái quân địch thế nhưng bị bắn trúng, rơi xuống xuống ngựa.

Nhưng mà làm Tư Nghệ không tưởng tượng được chính là người bị bắn trúng cũng không phải Vu sư Tam Miêu. Người kia bị bắn trúng mắt phải, đột nhiên rơi xuống xuống ngựa, tức khắc có một con chim vàng thật lớn bay thẳng lên tận trời. Tư Nghệ lúc ấy mới cảm thấy có chút không thích hợp. Hắn đột nhiên ruổi ngựa lao ra, vô luận phía sau binh lính la ó như thế nào, ngăn cản như thế nào, hắn vẫn trực tiếp vọt vào quân doanh của địch.

Lúc này hắn mới thấy rõ ràng người bị hắn bắn trúng căn bản không phải Vu sư, mà là một người mặc áo bào trắng trẻ tuổi. Người kia một thân là máu, ngã trên mặt đất, tên dài liền cắm ở mắt phải, đã không còn thở.

Lúc ấy Tư Nghệ cảm giác muốn điên rồi. Hắn nhớ rõ khi chuẩn bị về đất phong, hắn đã hứa cùng Thái Nhất. Chờ hỗn loạn qua đi, hắn liền từ quan cùng Thái Nhất đi ẩn cư, đi xem nơi hắn đã từng sống trong núi sâu. Nhưng mà Tư Nghệ không nghĩ tới, hắn lại không có cơ hội này. Bởi vì hắn một mũi tên bắn chết người quan trọng nhất trong lòng mình.

Trận chiến sông Đán bởi vì mất chủ soái, đội quân Thái tử đại bại. Quân của Đan Chu tan rã, quân Tam Miêu bị đánh đuổi về phương nam không dám tới nữa.

Tư Nghệ đi chất vấn Thuấn. Bất quá Thuấn chỉ là nói không nghĩ tới sẽ là như thế. Hắn nhận được tin tức chính là Vu sư Tam Miêu cũng không phải Thái Nhất. Thuấn còn trấn an, nói Thái tử phản loạn, Thái Nhất vì trợ giúp Thái tử cũng coi như là phản thần. Tư Nghệ dùng một mũi tên bắn chết phản thần cũng không thể tính cái gì.

Sau đó Tư Nghệ từ quan đi chu du tứ phương, đi tìm thuốc bất tử cứu Thái Nhất sống lại.

Tư Nghệ trăm cay ngàn đắng đến chỗ Tây Vương Mẫu cầu xin được một viên thuốc bất tử.

Chỉ là lúc này tứ phương nổi loạn, Thái tử phản loạn, Đế Nghiêu bệnh nặng, cần phải có một người đức cao vọng trọng tiếp nhận vị trí lãnh đạo bộ lạc. Lúc này trong bộ lạc có vài người danh tiếng không tồi.

Thứ nhất là Thuấn. Thuấn luôn có danh tiếng tốt.

Thứ hai là sư phụ Thương Khâu, cũng chính là Khí. Khí chính là quan coi sóc việc trồng trọt. Phải biết rằng đối với người thượng cổ, ăn no chính là việc quan trọng. Khí vẫn luôn nghiên cứu phát triển gieo trồng, tiếng tăm trong bộ lạc rất cao.

Thứ ba là Tư Nghệ ở Thương Khâu. Tuy rằng vẫn luôn vô dục vô cầu, nhưng kỳ thật là người có lòng nhiệt tình. Hắn đánh chết rất nhiều mãnh thú làm xấu, chỉ cần có người gặp khó khăn đều sẽ đi tìm hắn. Hắn chưa từng cự tuyệt ai. Hơn nữa lần này trận chiến sông Đán, nhờ một mũi tên đánh vỡ quân địch, quân đội mới có chiến thắng. Bởi vậy mọi công lao đều nhờ Tư Nghệ. Danh tiếng Tư Nghệ rất cao.

Tư Nghệ căn bản không tâm tư làm người thừa kế Đế Nghiêu. Bởi vì hắn biết chính mình không đảm đương nổi vai trò thủ lĩnh, nhiều lắm là một sư phụ dạy bắn cung. Bởi vì từ nhỏ ở núi sâu lớn lên, Tư Nghệ không dung nhập được gian trá của những người trong bộ lạc. Hắn chỉ muốn tìm được thuốc bất tử cứu sống Thái Nhất.

Bất quá dù Tư Nghệ không có ý tưởng kế thừa Đế vị, người khác lại có lo lắng này. Sau khi Tư Nghệ cự tuyệt Đế vị, Thuấn vẫn cứ không yên tâm. Hắn mua chuộc một đệ tử của Thương Khâu là Bồng Mông.

Thuấn nói với Bồng Mông, Tư Nghệ đã là thân thể thần thánh, cái gì cũng không ngăn cản được. Nếu hắn nói cho Tư Nghệ biết người bày mưu kế giết Thái Nhất là Bồng Mông, Tư Nghệ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Bồng Mông.

Thuấn nói có một thứ có thể giết chết Tư Nghệ, đó chính là cây gậy gỗ đào của Khoa Phụ, Đào Mộc Bổng. Đào Mộc Bổng có được thần lực, hoàn toàn có thể giết thần. Hơn nữa trong tay Tư Nghệ còn có một viên thuốc bất tử.

Bồng Mông ghen ghét Tư Nghệ có thanh danh, hơn nữa có thuốc bất tử Tây Vương Mẫu cho. Nghe xong Thuấn nói, Bồng Mông đi tìm Đào Mộc Bổng. Hắn thừa dịp Tư Nghệ bị thương vì cầu thuốc bất tử đi ám sát.

“Ôi!!”

Thương Khâu cảm giác có cái gì hung hăng đè ở trên ngực mình, giống như cảm giác Đào Mộc Bổng chui vào ngực. Đột nhiên run lên, hút một ngụm khí lạnh, Thương Khâu nhanh chóng mở mắt.

Bốn phía tối đen, im ắng không có âm thanh, Thương Khâu nheo lại đôi mắt, lúc này mới chậm rãi ngồi dậy. Hắn còn ở trên xe, đương nhiên là xe Tống Tịch. Trên chỗ ngồi rất nhiều máu, nhưng miệng vết thương đã không chảy máu. Bởi vì hắn “chết mà sống lại”, đã không còn thần cách Tông Bố Thần, biến thành một quỷ hồn.

Thương Khâu giơ tay đè ngực mình. Ngồi ở ghế phụ, Tống Tịch quay đầu nhìn Thương Khâu, nói:

“Tỉnh? Chết rồi?”

Thương Khâu ngồi dậy, nhìn thoáng qua Tống Tịch, nhàn nhạt nói:

“Đan Chu.”

Tống Tịch lạnh lùng cười, nói:

“Nhớ tới?”

Thương Khâu gật gật đầu. Tống Tịch nói:

“Nếu đã tới bước này, lời vô nghĩa tôi không nói nhiều. Năm đó thuốc bất tử cậu cầu xin được để ở nơi nào?”

Thương Khâu năm đó cầu được thuốc bất tử, nhưng căn bản chưa có kịp cứu Thái Nhất, Bồng Mông đã mang theo Đào Mộc Bổng tìm tới ám sát. Bất quá Bồng Mông đạo hạnh quá thấp, căn bản không bằng Thương Khâu.

Thương Khâu đem thuốc bất tử cắt thành hai nửa. Bồng Mông bị đánh thành trọng thương cướp đi nửa viên, nửa viên còn lại Thương Khâu đã đưa cho bạn bè.

Bất quá lúc ấy Thương Khâu bị Đào Mộc Bổng đánh không có chết, ngược lại phá cách trở thành Tông Bố Thần. Trở thành Tông Bố Thần, Thương Khâu mất đi thân thể, ký ức cũng liền không tồn tại. Hắn không nhớ rõ bạn mình là ai, cũng không nhớ rõ mình muốn đi làm cái gì. Nhưng Thương Khâu vẫn luôn nhớ rõ hắn có một chuyện rất trọng cần đi làm. Hắn muốn tìm một người, muốn đi cứu một người. Người kia là ai, hắn lại nghĩ không ra.

Thương Khâu thân là Tông Bố Thần, ở âm tào địa phủ thật lâu, càng ngày càng bất an, càng ngày càng nôn nóng. Hắn muốn tìm được người kia, cuối cùng rời khỏi âm tào địa phủ đi vào dương gian.

Chỉ là Thương Khâu ở dương gian thời gian quá dài, đã quên chính mình đang làm gì, chính mình là ai, chính mình muốn làm cái gì......

Tống Tịch cười cười, nói:

“Cậu còn có bạn bè?”

Thương Khâu nói:

“Tuy rằng chỉ có nửa viên thuốc bất tử, nhưng cũng có thể cứu Tạ Nhất. Mấy ngày này tôi muốn đi tìm nửa viên thuốc bất tử. Tạ Nhất liền nhờ các vị chiếu cố.”

Tống Tịch nói.

“Không cần phải nói tôi cũng biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.