Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 14: Chương 14: Hoạt động mới và thích anh




Lý Lan Phong đột nhiên mất đi cục cưng đi ra khỏi ký túc xá của cục cưng giả, kéo bước chân nặng nề như thây ma không mục đích du đãng trong sân trường, từ bể bơi cách xa cổng trường nhất đi tới cổng trường, lại chậm rãi quay lại. Khuôn mặt anh tuấn của hắn không có một gợn sóng, nội tâm bên dưới bề ngoài lại đang trình diễn một chiến dịch to lớn cấp sử thi —— bé con phúc hắc thiếu đạo đức nằm gai nếm mật nhiều năm một chốc đắc thế, suất lĩnh đại quân lòng như tro nguội đẩy ngã sự thống trị của bé con rộng rãi tỏa nắng, thu bé con rộng rãi tỏa nắng làm nam sủng và sắc phong mình thành lãnh chúa phúc hắc, đại lục tâm linh của Lý Lan Phong từ đó trầm luân vào đêm tối vô biên vĩnh hằng.

Phúc hắc đẩy ngã tỏa nắng, hèn mọn đánh bại thanh thuần, lòng dạ cực lớn vĩnh viễn giảm mất 99… Hình tượng nam chính tiêu chuẩn của hot boy Lý ngã rồi lại ngã, sống sờ sờ biến thành thiết lập của nhân vật phản diện!

Sau khi đi qua đi lại mấy vòng ở trong trường như vậy, Lý Lan Phong thể xác và tinh thần đều mệt mỏi quyết định về phòng nghỉ ngơi, tạm thời quăng hết tất cả ở sau đầu, ngủ một giấc thật ngon hồi máu.

Lý Lan Phong đi tới cửa phòng ngủ, còn chưa kịp mở cửa, đã nghe thấy tiếng quỷ khóc sói tru của Chu Chính ở bên trong: “Đờ —— mờ! Như vầy mày đánh chết tao tao cũng không tin là nam!”

Đinh Dục phụ họa như tụng kinh: “Cong cong cong, nếu cậu ta là nam, thì tao chính là cong…”

Chu Chính thăng cấp thành bản sói tru: “Chuyện này quả thật là hư cấu! Mặc kệ nam hay nữ, chỉ cần là người có sắc đẹp như vậy mặc đồ nữ đứng trước mặt tao tao thật sự kiềm chế không nổi đâu!”

Đinh Dục sâu xa nói: “Nếu cậu ta tẩy trang xong mà mặt mũi cũng gần như vầy, thì đồ nam cũng chưa chắc mày có thể kiềm nổi…”

Cái gọi là thẳng nam, kỳ thực chính là một loại sinh vật si mê cái đẹp.

Lý Lan Phong đứng ở cửa nghe một chốc, mang theo vẻ mặt khó hiểu, cau mày mỉm cười đẩy cửa ra: “Tán gẫu cái gì vậy?”

Hai cái đầu đen thui tụ lại cùng nhau run lên, đồng loạt quay đầu nhìn về Lý Lan Phong, Đinh Dục cấp tốc khóa màn hình điện thoại, cẩn thận nghiền ngẫm biểu cảm của Lý Lan Phong, cười khan một tiếng giả bộ ngớ ngẩn nói: “Tám linh tinh thôi, nguyên buổi chiều này mày đi đâu vậy? Wechat cũng không trả lời.”

—— Sau khi Lý Lan Phong chạy đuổi theo người ta, vẫn chưa hề hồi âm wechat của hai tên bạn cùng phòng, điện thoại cũng không nhận, Đinh Dục và Chu Chính vốn ôm hoài nghi nhàn nhạt đối với chuyện này lại sốt ruột lên. Sau khi về phòng, Đinh Dục nhờ mấy người bạn hỏi thăm bên viện khoa học công trình giùm, gian nan lấy được ID weibo của tên giả gái ở viện công trình, liền cùng với Chu Chính lên weibo của Vương Tiểu Khê tham quan, muốn xác nhận tên giả gái của viện công trình và cô gái xinh đẹp mà hôm nay họ nhìn thấy có phải là cùng một người hay không…

“Tụi mày đang xem ảnh cậu ta à?” Lý Lan Phong hỏi.

Đinh Dục thấy ánh mắt Lý Lan Phong không quá bình thường, thử dò xét nói: “Mày biết cậu ta là… ấy ấy hả?”

Đôi mắt đen sẫm của Lý Lan Phong thẳng tắp khóa trên điện thoại di động của Đinh Dục, dùng giọng điệu bình tĩnh đến đáng sợ nói: “Ừm, là nam.”

Đinh Dục và Chu Chính vốn dĩ còn đang xoắn xuýt có nên nói cho biết Lý Lan Phong biết sự thật hay không thở phào nhẹ nhõm, hai bên trái phải đi lên trước vỗ vai an ủi: “Cái đó, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, anh Phong của tụi tao đẹp trai như vậy căn bản không lo về gái, nếu cậu ta lừa tiền thì chúng ta cùng đi đòi lại, còn nếu nuốt không trôi cơn giận này thì mấy người chúng ta suy nghĩ xem trừng trị cậu ta thế nào, thực sự hết cách thì còn có thể thừa dịp mây đen gió lớn ụp bao tải đánh cậu ta một trận, dù sao thì mày cũng đừng buồn quá, nha.”

“Không cần, cảm ơn, cậu ta không có lừa tiền tao.” Lý Lan Phong ôn hòa từ chối, “Vừa nãy tụi mày xem cái gì? Cho tao xem xem.”

Đinh Dục vò đầu, mở khóa màn hình: “Chính là weibo cậu ta, tao nhờ bạn hỏi giùm.”

Trên màn hình là một bức ảnh Vương Tiểu Khê ghim lên đầu trang weibo, trong ảnh Vương Tiểu Khê mặc váy màu xanh lam, làn váy viền sa mềm mại trắng noãn như tuyết gợn, cả người trong trẻo như một tảng băng nhỏ long lanh nổi trên mặt nước, mang tất dài, phía trên còn tròng thêm một cái mép tất ren màu trắng.

Lý Lan Phong hơi nheo mắt lại, cảm thấy cái viền váy này với cái mép tất này đều rất quen thuộc, hắn lấy điện thoại di động của mình ra nhấn vào wechat, nhanh chóng tìm ra một đoạn đối thoại trước đây không lâu, lúc đó Vương Tiểu Khê nhờ Lý Lan Phong giúp cậu lựa màu mép tất, lén lút show chân bán manh làm nũng. Trong ảnh, cái váy và mép tất trên người Vương Tiểu Khê giống như đúc trên bài ghim weibo, mà câu nói mang theo bất mãn hờn dỗi của Vương Tiểu Khê vẫn còn văng vẳng bên tai Lý Lan Phong —— “Ca ca nghĩ gì thế? Em đương nhiên sẽ không cho người khác xem rồi, em chỉ chụp cho mình anh xem thôi!”

“Ghim lên đầu trang, ha ha.” Trên mặt Lý Lan Phong lại hiện lên nụ cười thâm trầm, thấp giọng tự nhủ, “Còn share bài nhận thưởng, tặng son môi…” Hắn nói xong, click vào góc trái bên trên quay lại trang chủ weibo Vương Tiểu Khê, sờ sờ cằm nói, “Mười vạn fan, nhiều thật.”

“Anh Phong, mày không sao chứ hả?” Đinh Dục thấp thỏm hỏi, “Nụ cười của mày nhìn khiếp chết được, có gì nghĩ không thông thì mày nói với tụi tao nè, đừng kiềm nén.”

Lý Lan Phong im lặng chốc lát, chậm rãi nói: “Không có gì, tao đã nghĩ thông suốt rồi, không cần phải để ý đến tao.”

Đinh Dục: “À.”

Sao cứ cảm thấy nghĩ thông của hắn với nghĩ thông của mình không phải cùng một kiểu nghĩ thông vậy nè…

Trong lòng Lý Lan Phong ghi nhớ ID weibo Vương Tiểu Khê, trả điện thoại di động lại cho Đinh Dục, tiếp đó hắn đi về trước bàn mình, mặt trầm như nước lật chồng bút ký và sách vở ở trên bàn, dường như muốn tìm tờ giấy có thể viết chữ. Tìm kiếm chốc lát không có kết quả, Lý Lan Phong giơ tay sờ về phía giá sách, ngón tay thon dài lướt qua đám sách và sổ chồng chất chỉnh tề, lấy ra một cuốn sổ mới bìa đen.

Trước khi về phòng hot boy Lý vốn định ngã đầu ngủ một giấc thật ngon, tạm thời vứt đi buồn bực, nhưng bây giờ hắn lại không chút buồn ngủ, hai mắt sáng lóe, lấp lánh hữu thần, tựa như có thể ôm thù suốt đêm!

Một tay Lý Lan Phong lật ra tờ đầu tiên của cuốn sổ, một tay mò tìm cây bút thô lỗ cắn mở nắp bút, dùng kiểu chữ mạnh mẽ ghi lại ID weibo và số fan của Vương Tiểu Khê. Ghi xong, Lý Lan Phong lại mở wechat ra xác nhận thời gian của đoạn trò chuyện đó, viết lên sổ “x giờ ngày x tháng x năm 20xx, Vương Tiểu Khê nói cái váy màu lam chỉ mặc cho một mình mình xem, trên thực tế cậu ta ghim ảnh lên trang đầu weibo và share bài nhận thưởng, số lượt share 4523.”

Đinh Dục và Chu Chính mặt mày khủng hoảng nhìn bóng lưng u tối của Lý Lan Phong, chỉ cảm thấy quanh thân Lý Lan Phong dường như đều tràn ngập oán khí màu đen thực thể hóa.

“Mày thật sự không sao chứ?” Đinh Dục cẩn thận hỏi.

Lý Lan Phong đắm chìm trong sự báo thù điên cuồng không cách nào tự kiềm chế, hồn nhiên quên mình, căn bản không nghe thấy lời Đinh Dục, chỉ ngây ra nhìn giao diện wechat, qua chốc lát, hắn lại nhấc bút bổ sung một ghi chú nhỏ sau hàng chữ vừa rồi: “Trong quá trình trò chuyện lần đó, Vương Tiểu Khê gửi một cái icon ‘hức hức hức nện nấm đấm nhỏ lên ngực anh’, chọn ngày yêu cầu cậu ta diễn lại ver người thật.”

Không hổ là sinh viên tài cao ngành vật lý, ghi chép dữ liệu quả thực vô cùng nghiêm cẩn!

Ghi xong cái này, Lý Lan Phong lướt lịch sử wechat về thời gian gần nhất, dự định dùng quy luật từ gần đến xa lần lượt ghi chép lại những việc mà nhóc bại hoại nào đó từng lừa gạt mình, khi nhìn thấy trưa nay hắn gửi cho Vương Tiểu Khê một chuỗi dài tự giới thiệu và thổ lộ, vai Lý Lan Phong bỗng nhiên khẽ run, phát ra tiếng cười khà khà khà quỷ dị.

Đinh Dục và Chu Chính: “…”

Anh Phong giận điên lên kìa đờ mờ! Là giận điên lên đó!

Cùng lúc đó, một bên khác, Vương Tiểu Khê đã từ bò cạp độc đoạt mệnh co rút thành một cây nấm độc nhỏ bé, bọc chăn mặt ủ mày ê rúc ở trên giường tán gẫu wechat với Lâm Tinh Hà. Cậu đem đầu đuôi sự việc kể cho Lâm Tinh Hà nghe một lần, hỏi Lâm Tinh Hà nếu cậu ấy vô tội bị lừa gạt thì cậu ấy sẽ như thế nào, muốn dùng việc này xác nhận xem mình tạo thành tổn thương bao lớn cho Lý Lan Phong.

Lâm Tinh Hà thầm tưởng tượng nếu có một anh công tuấn tú cao lớn phù hợp tất cả gu thẩm mỹ và ảo tưởng của mình, điên cuồng trêu chọc mình xong rồi sau khi mình động lòng lại biểu thị thật ra hắn là con gái… Lâm Tinh Hà thành thật nói: “Tớ sẽ giận khóc, hơn nữa khẳng định rất lâu cũng sẽ không muốn yêu đương nữa.”

Mặt khổ qua của Vương Tiểu Khê nhất thời trở nên khổ hơn.

Cậu đang phát sầu, Lý Lan Phong bỗng nhiên gửi tới một cái wechat, Vương Tiểu Khê mang theo tâm tình như tiếp chỉ vội vàng mở ra xem.

Lý Lan Phong: “Cậu nợ tôi một lời tự giới thiệu.”

Vương Tiểu Khê lập tức hiểu ra, dùng giọng điệu như nộp bài tập cho giáo viên trả lời: “Xin hỏi là cái đoạn mà buổi sáng anh gửi cho em đó hả? Em lập tức coi theo mẫu đó viết xong gửi cho anh.”

Lý Lan Phong: “Thiếu hai chữ.”

Vương Tiểu Khê thông minh một giây nghĩ thông suốt, gửi tin nhắn thoại bổ sung làm nũng: “Ca ca —— ”

Lý Lan Phong thoả mãn: “Ừm.”

Vương Tiểu Khê copy tin nhắn Lý Lan Phong gửi tới hồi sáng, paste trong ghi chép biên tập lại, liền gửi đi: “Tên thật của em là Vương Tiểu Khê, 19 tuổi, chiều cao 174, cân nặng 56kg, đang học năm nhất học viện công trình S đại. Trước 12 tuổi em sống ở thành phố X, sau đó chuyển tới bản địa, ba mẹ trước đây là công nhân nhà xưởng trước mắt không nghề nghiệp, anh trai buôn bán ở bản địa. Em không nhà không xe, sở thích là chơi game, mặc đồ nữ, đọc sách, cosplay, chưa có bạn gái, loài hoa yêu thích là bách hợp, màu sắc yêu thích là màu trắng, đồ ăn yêu thích cũng là lẩu, người em thích là ba mẹ em và anh của em.” Vốn dĩ cậu muốn thêm ba chữ “với anh nữa”, nhưng ngẫm lại cảm thấy dối trá nên không dám thêm.

Gửi xong, Vương Tiểu Khê cũng học theo Lý Lan Phong gửi ảnh chứng minh thư và thẻ học sinh của mình qua, ảnh chứng minh thư của Vương Tiểu Khê cũng không xấu, thoạt nhìn như một tội phạm mềm mại đáng yêu đang bị cải tạo!

Quả nhiên, Lý Lan Phong lải nhải bắt bẻ: “Chỉ thích ba mẹ cậu anh cậu, không thích tôi à? Tôi cũng nói thích cậu rồi.”

Vương Tiểu Khê vội vàng đổi ý: “Thích thích! Thích anh! Vừa nãy quên mất!”

Lý Lan Phong nghiêm ngặt như một ông giáo sư già: “Lập tức sửa lại, gửi lại cho tôi một lần.”

Vương Tiểu Khê ấm áp như gió xuân, ngoan ngoãn như cháu nội, vội vàng sửa lại gửi cho Lý Lan Phong: “… Người em thích là ba mẹ em anh của em với anh.”

Hot boy Lý lén lút cap màn hình, lại chuyển hình ảnh vào một album tên là “bắt nạt nhóc bại hoại”.

Vương Tiểu Khê bị ép thổ lộ, khuôn mặt nhỏ khóc tang nằm lại trên giường, qua loa phát tiết uất ức và lúng túng của mình trên weibo: “A a a a a! Tôi sắp điên rồi!”

Khu bình luận lập tức có nam sĩ ngây thơ không rõ chân tướng hỏi Vương Tiểu Khê vì sao không vui, thậm chí còn có nam sĩ ngây thơ mang ý đồ xấu gửi inbox cho lì xì an ủi Vương Tiểu Khê, nỗ lực cấp tốc kéo gần khoảng cách với Vương Tiểu Khê.

Cùng lúc đó, điện thoại di động của Lý Lan Phong nhảy ra một thông báo: “@XXX ngài chú ý đặc biệt vừa đăng một hoạt động mới…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.