Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 39: Chương 39: Mì thịt bò và nấm bự




Thẩm Ngôn bị hai vợ chồng này truy sát đến tè ra quần, đường đường một hội trưởng lại bị đánh thành một tên thiểu năng, giãy dụa không có kết quả đành phải cam chịu offline, mắt rưng rưng một lần nữa mở sách bài tập toán ra, hung tợn một hơi đẩy ngã ba bài.

Ba cái đầu người, còn là liên sát! Nhóc Thẩm Ngôn ham chơi yên lặng tự high, tưởng tượng bài tập thành game thủ của trận doanh đối địch.

Lúc này, cửa thư phòng bỗng nhiên bị Vương Đại Hải đẩy ra một cái khe, giọng nói trầm thấp hàm hậu truyền vào tai Thẩm Ngôn: “Bạn học, buổi tối anh nấu chút mì thịt bò có được không? Em có ăn kiêng gì không?”

“Được ạ, ” lỗ tai Thẩm Ngôn hơi giật giật, “Em không có ăn kiêng, cám ơn ca ca.”

Vương Đại Hải cười ra một hàng răng trắng: “Cám ơn cái gì, không có em thì anh cũng phải làm mà.”

Nói xong, anh quay người đóng cửa lại cho Thẩm Ngôn, chẳng được bao lâu, liền có tiếng dao và thớt chạm nhau ngoan cường xuyên qua ván cửa.

Thẩm Ngôn hơi suy nghĩ, không tiếng động bước đi thong thả đến mở cửa ra một khe nhỏ, âm thanh cắt gọt kia liền rõ ràng lên, còn xen lẫn với tiếng ong ong khe khẽ của lò điện cùng với tiếng rau dưa bị cắt đứt sàn sạt vang lên giòn giã. Qua chốc lát nước sôi sùng sục, theo từng đám từng đám hơi nước trắng mờ bốc lên từ trong nồi, âm thanh máy hút khói bắt đầu làm việc cũng gia nhập phần ăn âm hiệu xa hoa. Thẩm Ngôn nhớ cảnh tượng hồi lớp 1 tan học về nhà, năm ấy mẹ cậu còn chưa đi theo người ta, lúc cậu ở trong phòng làm bài tập, cách ván cửa cũng nghe thấy âm thanh phức tạp rồi lại đều đặn đâu vào đấy như thế.

Rất có cảm giác gia đình.

Thẩm Ngôn lắng tai nghe một lát, đóng cửa trở lại làm bài tập, tim như được ngâm trong một vũng nước ấm áp, làm cậu dần dần thả lỏng trong hoàn cảnh vẫn còn xa lạ này.

Hai mươi phút sau, Vương Đại Hải đến gọi Thẩm Ngôn ăn cơm.

Trên bàn đặt hai bát mì sợi to, thịt bò hầm mềm rục bày từng miếng từng miếng hơn phân nửa bát mì, sợi mì trắng dài ngâm ở trong nước nóng, một nhúm hành hoa như cái bảo tháp be bé chất ở trên mặt, mùi thịt nồng nặc, trên bàn còn có một tô khoai tây sợi cùng với một tô trứng vịt bắc thảo đậu phụ, khắp nơi đều lộ ra mùi vị khói lửa nhân gian.

“Nhanh vậy?” Thẩm tiểu thiếu gia mười ngón không dính nước mùa xuân biểu thị kinh ngạc.

“Thịt bò anh đã hầm xong từ trước, tối hôm qua lấy nồi nhỏ hầm nguyên một đêm, nát nhừ rồi, em cứ ăn thoải mái, trong nồi vẫn còn.” Động vật ăn thịt Vương Đại Hải cười ha hả nói, mở cửa ngăn mát của tủ lạnh ra đến mức lớn nhất, bày đồ uống ướp lạnh bên trong cho Thẩm Ngôn xem, “Em xem em muốn uống gì?”

“Coca, cám ơn ca ca.” Thẩm Ngôn nói ậm ừ không rõ, miệng nhai một miếng thịt bò nạm thơm mềm đến mức gần như vừa vào miệng liền tan ra, đôi mắt chậm rãi trợn tròn, nói, “Cái này ăn ngon quá, còn ngon hơn ngoài tiệm nữa.”

Vương Đại Hải dùng khăn giấy lau lau miệng lon coca, mở ra đặt lên bàn giúp Thẩm Ngôn, đắc ý vò đầu: “Đồ ăn anh nấu đầu bếp bình thường không so được đâu, chân truyền từ ba anh đó.”

Thẩm Ngôn đang ăn không còn miệng để nói, chỉ có thể nhanh chóng gật đầu lấy làm đồng ý, gần như sắp gật ra cả tàn ảnh.

Vương Đại Hải gắp một đũa mì và thịt to, hự một cái nhét hết vào trong miệng, một ngụm bằng ba ngụm của Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn ngậm chặt môi, lưng ưỡn cực thẳng, văn nhã nhai mì không hề có một tiếng động, đồng thời dùng vẻ mặt như cười mà không phải cười nhìn Vương Đại Hải ăn đến gió cuốn mây tan. Thật ra cậu cũng không có ác ý gì, chỉ là đơn thuần cảm thấy tướng ăn của Vương Đại Hải rất vui mắt, giống như con hổ to, ngoàm một phát dường như mất non nửa cái bát.

Hai người đối diện chốc lát, Vương Đại Hải nuốt ực một ngụm mì, màu da ngăm đen của anh không nhìn ra mặt đỏ hay mặt trắng, chỉ là biểu cảm dường như không tốt lắm. Vì vậy đũa thứ hai Vương Đại Hải liền gắp ít hơn không ít, còn theo bản năng bắt chước bộ dáng của Thẩm Ngôn, đem thân thể như tòa tháp sắt ngồi đoan chính hơn chút.

Trong đôi mắt lanh lợi trong suốt của Thẩm Ngôn sinh ra chút ý cười như tiểu hồ ly, dường như nhìn ra gì đó nhưng lại không nói ra, chỉ yên tĩnh tiếp tục ăn mì.

Hai người mặt đối mặt ăn mì, Thẩm Ngôn bất thình lình tung ra một câu: “Em nghĩ tới cha em.”

Vương Đại Hải: “Hả?”

Giọng điệu Thẩm Ngôn nhẹ nhàng nói: “Đoạn thời gian mẹ em mới vừa đi, cha em không biết làm gì khác, lúc đó trong nhà cũng không có tiền, mỗi ngày ông ấy đều nấu mì sợi cho em, cũng là hai người mặt đối mặt ngồi chung bàn ăn mì như thế, em ăn nguyên một tháng.”

Vương Đại Hải sờ sờ mặt mình, buồn bực nói: “Ý là, anh giống cha em hả?”

Thẩm Ngôn nghiêng mặt cười ra tiếng: “Không phải ý này.”

Bé Thẩm Ngôn lúc đó mới tám tuổi bởi mặt mũi quá giống mẹ, là đối tượng giận chó đánh mèo chủ yếu của cha, hai cha con ngồi đối diện trong căn phòng yên tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi, ăn bát mì không mùi không vị, thể trạng ba Thẩm không tính là cường tráng, nhưng dưới cái nhìn của Thẩm Ngôn lúc đó mới tám tuổi đã có thể coi là cao to như tháp sắt. Đoạn thời gian đó mỗi tối ăn cơm, chỉ cần bé Thẩm Ngôn nói một câu không đúng ý cha hoặc là có chỗ nào biểu hiện không gia giáo, liền có khả năng dẫn tới một trận châm chọc khiêu khích kiểu “không hổ là con ruột của bà mẹ hám trai của mày”, bé Thẩm Ngôn đành phải quy củ, yên lặng không một tiếng động, ăn từng miếng từng miếng mì, không dám thở mạnh một chút. Nếu như muốn liệt kê ký ức ấu thơ bết bát nhất của Thẩm Ngôn, thì liên tục ăn mì chung với cha trong một tháng tuyệt đối có thể trúng cử top 3.

Chín năm sau, ngày hôm nay, vẫn là cảnh tượng ở trong nhà đối diện ăn mì, nhưng thay vào đó lại là một bát mì mỹ vị đến mức làm người ta hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi, cùng với một người dịu dàng khoan hậu, nhiệt độ thiếu hụt nghiêm trọng vào chín năm trước tựa như đều được bù đắp lại vào hôm nay, Thẩm Ngôn cảm thấy quanh người ấm áp thoải mái, giống như được ánh mặt trời cực nóng chiếu xuống.

“Vậy là có ý gì?” Vương Đại Hải hỏi.

“Chính là…” Thẩm Ngôn nỗ lực tổ chức ngôn ngữ, lại phát hiện suy nghĩ tinh tế như vậy rất khó dùng ngôn ngữ biểu đạt rõ ràng, liền lắc lắc đầu, “Không có gì, tùy tiện nói thôi ạ.”

Vương Đại Hải không thể làm gì khác hơn là tiếp tục vùi đầu ăn mì.

Sau khi ăn xong, Thẩm Ngôn về thư phòng làm bài tập, còn Vương Đại Hải, theo đuổi suốt đời đối với thời thượng chỉ là “sạch sẽ” thì không biết gắn sai sợi dây thần kinh nào, rửa chén xong vẫn luôn ngâm mình trong phòng vệ sinh soi gương, đem mặt xoay tới xoay lui, tiến hành công cuộc tìm tòi tỉ mỉ đối với vân da trên mặt.

Vương Đại Hải tìm một chốc không tìm ra được nguyên cớ, ngơ ngác đi ra khỏi phòng vệ sinh, ngồi ở trên sofa chống trán lấy điện thoại di động ra, mở giao diện wechat của Vương Tiểu Khê xong lại quẫn bách tắt đi, cứ như vậy mấy lần, Vương Tiểu Khê đang làm ổ trong lòng Lý Lan Phong xem phim bỗng nhiên nhận được một cái wechat ly kỳ: “Tiểu Khê, hỏi em chuyện này, anh nhìn có già không?”

Vương Tiểu Khê: “Anh bị bắt cóc hả? Cầu cứu trá hình hả?”

Vương Đại Hải: “…”

Vương Đại Hải: “Không phải, nếu em không quen biết anh, thì em nhìn anh giống mấy tuổi?”

Vương Tiểu Khê nâng người về phía trước, tạm dừng phim điện ảnh, lại nằm trở về trên ghế sofa hình người Lý Lan Phong, đánh chữ: “Muốn nghe nói thật ư?”

Vương Đại Hải: “Ừm.”

Vương Tiểu Khê thẳng thắn nói: “Nếu xem mặt thì cỡ 26 27, nhìn anh không thấy già chút nào, có điều nếu ngày thường anh có thể chú ý việc bảo dưỡng da dẻ một chút, thì khẳng định còn có thể càng trẻ tuổi.”

Vương Đại Hải khó hiểu phát ra từ tận đáy lòng: “Vậy nếu không xem mặt thì sao? Không xem mặt thì xem cái gì?”

Vương Tiểu Khê sâu xa nói: “Áo quần ăn diện, nhìn quần áo thì số tuổi của anh tương đối bấp bênh, có lúc như hơn hai mươi tuổi, có lúc như hơn ba mươi, thậm chí có lúc… cảm giác anh không phải anh trai em, là cha em.”

Lần thứ hai trong hôm nay bị người ta nói là cha, Vương Đại Hải như bị sét đánh, mặt tối sầm lại cứng đơ trên sofa, từ một tòa tháp sắt biến thành một tòa tháp đen.

Vương Tiểu Khê: “Anh sao vậy, rốt cuộc cũng muốn gia tăng hình tượng rồi hả? Có cần em đi dạo phố với anh không, nói một câu thôi.”

Vương Đại Hải gãi gãi đầu, giả vờ bình tĩnh: “Không vội, chỉ tùy tiện tìm em tâm sự thôi, tuần sau em rảnh rồi nói đi.”

Vương Tiểu Khê đáp một chữ “được”, lại làm ổ trong lòng Lý Lan Phong tiếp tục xem phim.

Mười phút sau, Vương Đại Hải lại gửi tới một cái wechat, vẫn dùng cái giọng điệu nghị luận chuyện của người khác không hề liên quan tới mình như lúc nãy: “Anh thật không nghĩ ra, sao đàn ông cũng có người thích chăm sóc sắc đẹp vậy, bọn họ chăm sóc thế nào em biết không?”

Vương Tiểu Khê: “…”

Lý Lan Phong: “Anh hai anh, có phải là muốn yêu đương rồi không?”

Vương Tiểu Khê yên lặng chốc lát, tỏ vẻ là ngày mai mình sẽ thống kê một bộ bí kíp chăm sóc sắc đẹp cho nam hoàn thiện gửi cho Vương Đại Hải, Vương Đại Hải giả vờ từ chối: “Không cần, anh chỉ hiếu kỳ, tùy tiện hỏi thôi à.”

Vương Tiểu Khê ngoan ngoãn nói: “Vâng, vậy thì khỏi gửi.”

Vương Đại Hải: “… Gửi đi.”

Thằng nhóc em trai mình, sao lại hư hỏng xấu xa thế?

Vương Tiểu Khê cười đến đau bụng: “Ha ha ha ha ha!”

Anh mình thật là quá đáng yêu, quả thực chính là đại bảo bối!

Rạng sáng ba giờ, Vương Đại Hải mơ mơ màng màng thức dậy, xuống đi toilet.

Đi toilet xong trở về, lúc ngang qua phòng ngủ của Thẩm Ngôn, bước chân Vương Đại Hải dừng lại.

Vương Tiểu Khê ngủ xưa nay luôn không thành thật, khi bé đạp tã lót lớn rồi thì đạp chăn, cho nên Vương Đại Hải chăm sóc em trai mười chín năm qua đã nuôi ra một thói quen —— nửa đêm chỉ cần anh thức dậy, thì anh sẽ qua đắp chăn cho Vương Tiểu Khê, phòng ngừa em trai bị lạnh cảm mạo. Cho nên lúc này đi ngang qua phòng Thẩm Ngôn, Vương Đại Hải cũng xuất phát từ bản năng chăm sóc người ta, nhẹ tay nhẹ chân đi tới đẩy cửa phòng Thẩm Ngôn ra một cái khe nhỏ, kiểm tra tình hình đắp chăn của Thẩm Ngôn.

Trong phòng Thẩm Ngôn không phải tối đen, trên ổ cắm ở chân giường có cắm một cái đèn ngủ màu trắng, ánh sáng nhu hòa chiếu rọi trong phòng rất rõ ràng, mà tướng ngủ của Thẩm Ngôn quả là cũng không thành thật —— cậu ôm hết chăn vào trong ngực mình, cứ như ôm gấu bông, hai cái chân thon dài trần truồng kẹp chăn, bả vai đường nét xinh đẹp, xương quai xanh và ngực lộ hết ở bên ngoài, có lẽ là tiếng mở cửa của Vương Đại Hải quấy nhiễu đến cậu, đôi môi Thẩm Ngôn mấp máy, hàm hàm hồ hồ nói mê, ôm chăn trở mình, lưng hướng về phía Vương Đại Hải… mà trên người cậu, không mặc gì cả.

Vương Đại Hải như một pho tượng đổ bê tông đứng sững ở cửa phòng Thẩm Ngôn, trong đầu cứ như bị vài cây búa size bự luân phiên đập qua, trong tai đều là tiếng thình thịch ầm ầm phát ra lúc trái tim nhảy rộn, có một loại cảm giác kỳ diệu trước nay chưa từng có, lần đầu tiên một đường nóng bừng bổ xuống từ trên đỉnh đầu, bổ thẳng đến nơi nào đó không thể nói ra trên thân thể…

“Ôi chao?” Vương Đại Hải hết hồn, sợ hãi lại tức giận cúi đầu trừng người anh em của mình.

Nấm bự của vua nấm, vào giờ phút này, đứng thẳng lên.

Hết chương 39

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.