Quần Áo Xốc Xếch

Chương 25: Chương 25: Chị dâu tỉnh táo lại




Ngoài cửa Tiêu Thần thật sự hết cách, anh đã dùng bật lửa giả vờ phóng hỏa kích động chuông cứu hỏa cũng không cách nào khiến người trong căn hộ ra khỏi cửa, anh còn có thể làm gì được nữa?

Mộ Tình bên cạnh lắc đầu mấy cái, cô kéo Tiêu thần chạy xuống lầu.Thấy Tiêu Thần không chịu đi, cô nhỏ giọng quát: “Đầu óc anh có vấn đề gì không, đến lúc đó người xung quanh thấy chúng ta ở đây phóng hỏa, bắt chúng ta lại thì sao. Đi mau....”

Cô hận không thể đạp cho anh một cái, giọng nói không được tốt cho lắm: “Nếu như anh bị bảo vệ trị an khu vực này bắt được thì phiền to.”

Tiêu Thần nhíu mày: “Tôi không sợ.”

Mộ Tình nổi đóa: “Nhưng em sợ, được chưa?” Cô đẩy phía sau, vất vả lắm mới cưỡng ép được người đàn ông này cách xa “hiện trường phạm tội”. Bởi vì còi báo động khu phía trên vẫn vang lên inh ỏi, bọn họ không thể đi lên, nhưng Tiêu Thần nhất định không muốn cách quá xa, cho nên Mộ Tình kéo anh vào một quán bar gần đó. Bởi vì chưa tới thời gian sống về đêm, cho nên bây giờ quầy rượu vẫn vắng tanh.

Cô chọn phòng màu xanh phủ sương gọi một chai rượu đỏ, phục vụ chu đáo rót vào ly của Tiêu Thần, đưa tới: “Trong lúc chờ đợi nhàm chán, uống một chén giết thời gian.”

Tiêu Thần nhận lấy, không do dự uống hết, không khí thật trong lành, Mộ Tình đưa ly nào anh cũng không cự tuyệt, bởi vì lúc này anh chỉ muốn uống rượu mà thôi.

Mộ Tình lắc lắc chai rượu đã thấy đáy, bất đắc dĩ cười: “Uống rượu kiểu như anh, anh không sợ say sao?” Cô nhìn Tiêu Thần một cái, phát hiện ra mặt anh đã bắt đầu trắng bệch.Có người sau khi uống rượu sẽ hồng hào, loại người như vậy thật ra ngược lại không biết say.Còn sắc mặt trắng bệch như Tiêu Thần ngược lại càng dễ say.

Mộ Tình ngang nhiên xích lại gần một chút, đỡ cánh tay của anh, hỏi: “Anh không sao chứ?”

Tiêu Thần hất tay cô ra: "Không sao, tôi thì có thể có chuyện gì chứ? Uống rượu xong rồi chúng ta đi thôi.”

"Vội gì chứ!" Mộ Tình thật sự tức giận, cô níu Tiêu Thần lại, ôm lấy người anh từ phía sau, buồn bã nói: “Thần, tại sao bây giờ làm bạn với em một chút anh cũng không chịu? Anh cứ đối xử mãi với em như vậy sao?”

Cả người Tiêu Thần hơi lay động, anh cười khổ, âm thanh đứt quãng: “Rốt cuộc cô cũng phát hiện ra là tôi không muốn gặp cô. Người bạn nhỏ Mộ Tình, đừng tưởng rằng cô mặc áo ngực cup D là có thể trở thành người lớn, cô còn quá nhỏ, quá non, không thích hợp trở thành người trong thế giới này. Chờ ngày nào đó cô hiểu được sự tình, cô sẽ hiểu những chuyện này.”

Mộ Tình đi tới trước mặt anh, ôm cổ anh, kéo đầu anh xuống, điên cuồng hôn lên mặt anh, môi anh, đôi tay thò vào trong áo sơ mi của anh, chạm vào lồng ngực rộng lớn của anh....Cô vừa hôn vừa khóc: “Em hai mươi tuổi rồi, là người lớn rồi, em thích anh, em yêu anh, em muốn anh, tại sao lại không được chứ?” Cô nắm tay Tiêu Thần đặt lên ngực mình, cô không tin là bản thân mình không có chút sức hút nào với Tiêu Thần.Những năm nay có bao nhiêu người đàn ông theo đuổi cô, một người cô cũng không thèm nhìn, vậy mà Tiêu Thần lại cố tình làm như không thấy cô.Cho dù cô có dùng như bao nhiêu cách thức cũng không cách nào khiến anh động lòng.Cô không tin, sao cô có thể tin được?

Tiêu Thần bắt được tay cô, kéo một cái rồi đẩy cô ngã xuống ghế sofa, nhìn từ trên cao xuống nói: “Suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc là vì tôi không muốn gặp cô, cho nên cô mới muốn tôi phải yêu cô, hay là bởi vì cô thật sự yêu tôi đây?”

Mộ Tình lạnh lùng liếc nhìn anh: “Anh đừng vội nói tôi, nhìn lại anh xem? Anh không quên được Thẩm Niệm An rốt cuộc là bởi vì anh yêu cô ta hay bởi vì không có được cô ta nên mới nhớ mãi không quên? Suy nghĩ cho cẩn thận, anh rốt cuộc yêu cô ta ở chỗ nào? Cô ta có chỗ nào đáng để anh như vậy....”

Tiêu Thần hiển nhiên không nghĩ tới cô chủ họ Mộ này lại có thể nói ra những lời như vậy, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào. Anh đương nhiên biết mình yêu Niệm An, thế nhưng vài năm trước, lúc yêu đương say đắm kết quả có thay đổi hay không? Hiện tại rốt cuộc là vì cái gì mà anh nhớ mãi không quên được cô, hay là bởi vì năm đó bị cô vứt bỏ nên mới không cam chịu, hay là.... Anh sững sờ một chỗ, đầu đau muốn nứt ra.

Trong căn hộ này có một đôi hẹn ước ba ngày thật đúng là không được yên ổn, hết chuông cửa, còi báo cháy cũng đã kêu xong, hiếm có dịp hai người chiến đấu hăng say, đang chuẩn bị đến vu sơn mây mưa, lại có tiếng điện thoại di động nhất định phải vang lên bằng được. Niệm An vỗ mông của Lão Mộ một cái, tự mình đứng dậy nhận điện thoại.Điện thoại di động được cô cài nhạc chuông, mỗi nhóm người là một nhạc chuông khác nhau, mà nhạc chuông này chính là nhạc chuông cô cài cho người thân. Người thân của cô hiện tại chỉ có anh trai và chị dâu, cả hai người bọn họ đều không phải là người có thể đắc tội, cho nên anh không dám chậm trễ.

Lúc cô nghe điện thoại, Lão Mộ ở bên cạnh vẫn còn táy máy chân tay, cố tình không để cho cô thoải mái, cô hung hăng vỗ một cái, dùng ánh mắt bảo anh chớ có làm loạn. Cô bịt ống điện thoại lại, nhỏ giọng nói: “Đừng có nghịch, là Lão Thẩm, giọng của anh ấy là lạ.”

Lời vừa nói xong, đã lấy lại dáng vẻ đàng hoàng.

Lão Thẩm ở đầu bên kia điện thoại nói: “Mấy hôm trước em nói trường học có việc nên hôn lễ lùi lại mấy ngày, đã qua mấy ngày rồi, rốt cuộc mấy đứa đang giở trò quỷ gì vậy?”

Niệm An còn chưa nói tiếng nào, điện thoại đã bị Lão Mộ đoạt lấy, anh khẽ ho một tiếng nói: “Anh Thẩm, thật xin lỗi, nguyên nhân là từ tôi. Tại chuyện làm ăn buôn bán ở Nam Phi có chút vấn đề, tôi muốn đi xử lý, có thể chậm trễ cả tháng. Đến lúc đó tôi sẽ thông báo lại cho anh.”

Niệm An quét mắt nhìn anh một cái: lời này thà không nói còn hơn, anh trai mà biết anh bởi vì chuyện làm ăn khiến hôn lễ bị muộn, có tin là anh ấy cắt đứt tuyến đường buôn bán của anh, ép anh phải bỏ bê công việc để kết hôn trước hay không?

Quả nhiên, Lão Thẩm ở đầu bên kia điện thoại yên lặng một hồi mới nói: “Chuyện làm ăn ở Nam Phi? Vừa hay tôi cũng muốn tới Nam Phi một chuyến, chuyện này để tôi làm giúp anh, anh cứ yên tâm mà kết hôn.”

Lão Mộ khẽ mỉm cười: “Như vậy không được tốt cho lắm, anh Thẩm, vẫn là tôi nên tự mình đi xử lý, không phải Tô Tô vừa mới sinh Quân Ca chưa được bao lâu sao, anh vẫn là nên chăm sóc con bé thì hơn.”

Niệm An ở bên cạnh trợn mắt: Tô Tô sinh Quân Ca đã được mấy tháng, hai đứa trẻ căn bản không tới lượt chị ấy trông, hiện tại chị ấy đang hận không thể lập tức ra ngoài tìm phiền toái đấy.

Quả nhiên lần nữa, điện thoại của Lão Thẩm bị Tô Tô cướp lấy: “Mộ Hữu Thành, anh trái một câu phải một câu, có phải là không muốn kết hôn với Niệm An nhà chúng tôi có phải không? Nếu thật sự là như vậy thì anh cứ nói thẳng, bên nhà tôi có quá nhiều đàn ông xuất sắc muốn giới thiệu cho em ấy, cám ơn anh có mắt không tròng, lòng dạ lang sói.”

Niệm An thở dài một cái, hai vợ chồng họ cùng nhau tấn công, sao Lão Mộ có thể chịu nổi? Cô vỗ bả vai Lão Mộ, ý bảo anh trả điện thoại lại cho mình.

Đối mặt với loại người thẳng tính như Tô Tô, cô không thể nói cùng một giọng với chị ấy được, như vậy sẽ kích thích chị ấy, càng nói càng hưng phấn, cô chỉ còn cách đun nước luộc ếch*.Niệm An dịu dàng nói: “Chị dâu, có phải Thiên Thiên lại dẫn Quân Ca ra ngoài chơi rồi đúng không?”

Vừa nhắc đến đứa bé, Tô Tô sẽ không nổi tính xấu, bùm bùm chát chát tuôn một tràng dài, thiếu chút nữa còn đau lòng khóc lóc, kể chuyện ngày trước bà cô và mẹ chiếm đoạt Thiên Thiên, bây giờ đến lượt cả bà cô, mẹ và Thiên Thiên chiếm đoạt Quân Ca, cô chỉ là công cụ bú sữa, ăn xong là không đến lượt cô động vào. Hơn nữa Lão Thẩm còn muốn cô tiếp tục sinh thêm, xem cô như heo mẹ không bằng....Dù sao chuyện này cũng không quan trọng lắm. Được rồi, người phụ nữ có con chính là không giống bình thường, chỉ cần một chút liên quan đến con cái là bắt đầu kích động.

Ừ thì, cuối cùng phải để Lão Thẩm an ủi, nhưng anh không an ủi thì thôi, vừa an ủi chuyện lại càng be bét. Tô Tô trực tiếp thảo luận cùng anh có muốn triển khai biện luận chuyện sinh đẻ nữa hay không.

Dĩ nhiên trước khi bọn họ biện luận trước mặt mọi người, Niệm An đã thành công tắt điện thoại di động, sau đó quay đầu lại nhướn mày nhìn Mộ Hữu Thành.

Mộ Hữu Thành cười nói: "Thật là lợi hại!"

Tạm thời mới giải quyết xong vợ chồng Lão Thẩm, Lão Mộ nói tiếp tục chuyện vận động vừa rồi, Niệm An đẩy người anh một cái, cười nói: “Tiếp tục cái gì, mau mặc quần áo vào.”

Lão Mộ nằm trên ghế sofa vẫn không nhúc nhích, khóe môi nhếch lên khổ sở mỉm cười.

Thấy anh vẫn không động đậy, Niệm An thờ ơ nhướn lông mày nói: “Anh không đứng lên cũng không sao, dù sao lát nữa hai người bọn họ tới, thật vui có thể nhìn thấy dáng người siêu mẫu của anh. Đúng rồi, có lẽ Tô Tô có thể lại gần sờ một cái, nhìn xem có phải là thật hay không.”

Quần áo của hai người bọn họ vứt lung tung cùng một chỗ, Niệm An nhặt quần áo của mình lên, đồng thời ném quần áo của Lão Mộ về phía anh, kêu: “Đừng lề mề, hai người bọn họ dễ dàng cúp điện thoại như vậy, nhất định đã tới gần đây, với bản lĩnh của bọn họ thì tìm được chỗ này chẳng khó khăn gì.”

Lão Mộ có chút bất đắc dĩ, anh giơ cái áo lót vừa bị ném lên trên mặt, hỏi: “Em xác định cái này là để cho anh mặc sao?”

Đó là cái áo lót họa tiết da báo của cô, hiển nhiên vừa rồi Niệm An ném nhầm. Cô ngẩng đầu, xông tới giành lấy cái áo lót trong tay anh, ai ngờ Lão Mộ lại lui về phía sau trốn tránh, sau đó Niệm An lấy tư thế sói ác vồ mồi đè anh xuống đất....

Hai người ở trên mặt đất triền miên một hồi lâu mới mặc quần áo tử tế, tóc tai xốc xếch, vẫn chưa kịp chỉnh lại quần áo, cũng không kịp chải đầu, ngoài cửa đã truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.

Niệm An và Lão Mộ liếc nhìn nhau: Mẹ nó, hiệu suất này quả thật không phải người bình thường.

Tô Tô và Lão Thẩm xuất hiện vô cùng kịp thời, đúng lúc Niệm An và Lão Mộ vừa chỉnh sửa tóc tai xong, mỉm cười nhìn bọn họ ngay từ lúc mở cửa. Tô Tô bước tới ôm lấy Niệm An, cảm động đến rơi nước mắt: “Niệm An, rốt cuộc cũng nhìn thấy em rồi, nhớ em chết mất.”

Còn Lão Thẩm và Mộ Hữu Thành lúc này đang “thân thiết” bắt tay nhau, chỉ là sức lực lúc bắt tay hơi lớn một chút, sau đó trong ánh mắt còn sát khí hơn cả lúc đánh nhau.

Một giống như đang hỏi: Rốt cuộc anh định thế nào với em gái tôi?

Một giống như đang nói: Anh trước hết tỉnh táo lại đã, chúng ta từ từ nói chuyện.

Một lại thích giống như đang rống: Không phải em gái nhà anh, anh mới phải tỉnh táo.

Một lại thích giống như có chút coi thường: Anh đừng quên, cô ấy là vợ tôi đấy.

....

Làm xong nghi thức gặp mặt, Tô Tô mỉm cười quay đầu nhìn về phía Lão Mộ, nhe răng cười rạng rỡ: “Thật tốt, hôm nay chúng tôi đến biệt thự nhà họ Mộ, người ta chạy ra cái gì mà đổi chủ nhà, khổ cực ghê lắm mới tìm được chỗ này, kết quả là thang máy lại hỏng. Mẹ nó, Mộ Hữu Thành, anh không có tiền không có nhà nên chạy tới nhà Niệm An nhà tôi, lại còn muốn phụ nữ phải phục vụ, là muốn trừ tiền của Niệm An có phải không?” Nói xong còn có xu hướng muốn động thủ.

Lão Thẩm ho một tiếng, nhắc nhở: “Bà xã, tỉnh táo lại cái đã.”

Niệm An kịp thời ôm lấy cô ấy, khuyên nhủ: “Chị dâu, tỉnh táo lại trước đã.”

Lão Mộ một mình đứng bên cạnh, dáng vẻ thực đáng thương.Đối điện với một gia đình tương thân tương ái, mà anh tính cả hai họ cũng chưa được một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.