Quần Áo Xốc Xếch

Chương 45: Chương 45: Ngốc à, anh yêu em!




Ngồi trên ghế, Niệm An Bình tĩnh mở miệng: “Sao anh lại tới đây?”

Người đàn ông ngồi bên cạnh đi giày da giọng trầm thấp, tầm mắt vẫn rơi trên người cô, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cô: “Đi tới công trường xong còn chút thời gian nên tới đây.”

“Ha ha....” Niệm An cười lớn tiếng, cô quay đầu nhìn người đàn ông này, nhíu mày, “Đến đây đi, thẳng thắn một chút.Anh không tới công trường đúng không?”

Người tới là Mộ Hữu Thành, anh đến đúng lúc, đột nhiên đến làm người ta không thể không hoài nghi.

Lão Mộ cười nhẹ: “Ăn cơm chưa?Anh hơi đói, chúng ta tìm chỗ ăn cơm đi.” Anh tự nhiên dắt tay Thẩm Niệm An.

Niệm An hất ra: “Em không đói, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.Anh không tới công trường đúng không? Còn nữa, bệnh viện này là Từ Na nói cho anh? À, hẳn là như vậy? Cô ta liên lạc với anh lúc nào? Hôm nay? Không đúng, ngày hôm qua? Hoặc là sớm hơn? Cho nên hai người thấy em tự biên tự diễn một màn kịch ngu ngốc cho nên buồn cười đúng không?” Cô nắm tay Lão Mộ, lay lay, xa xa thoạt nhìn giống như đang làm nũng người yêu, “Nói cho em biết đi?” Nhưng thực tế ánh mắt cô khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Lão Mộ ấn cô ngồi xuống ghế, muốn cô bình tĩnh lại: “Nghe lời anh, bây giờ tâm trạng em không ổn định, chờ lúc nào em bình tĩnh lại chúng ta thảo luận vấn đề này.Giờ chúng ta đi ăn cơm, cho dù em không đói thì người trong bụng em cũng đói bụng rồi.”

Anh chính là không chịu nói, tại sao? Niệm An không hiểu.Lúc Lão Mộ và Từ Na bắt đầu cùng nhau xem chuyện cười của cô, cô vẫn còn tự cho mình là thông minh sắp xếp mọi chuyện, mà lúc cô thiết kế nội dung vở kịch bị vạch trần, cô đứng ngồi không yên muốn biết đáp án, mà người giật dây vẫn còn bình tĩnh nói tâm trạng cô không ổn định? Là trình độ cô quá thấp hay là Mộ Hữu Thành quá cao tay?

Cơn tức giận tràn ngập trong lồng ngực Niệm An, cô lạnh nhạt nở nụ cười: “Em rất bình tĩnh, cho nên nói đi, nói ngay bây giờ đi.”

Lão Mộ vẫn không để ý: “Chúng ta ăn cơm trước đã, sau đó....”

Lời của anh còn chưa nói xong đã bị một giọng nữ cắt ngang: “Mộ Hữu Thành, anh biết anh khiến cho người ta ghét ở điểm gì không? Đúng vậy, chính là lúc này đây! Nói chuyện với anh sao lại mệt mỏi như vậy, xem như anh thành công đứng phía sau không chế người ta, anh nhất định phải từng chú một chơi trò lăng trì xử tử hay sao? Tâm trạng em không ổn định? Ha ha, anh còn bình tĩnh được sao? Nếu như anh nghe nói đứa bé trong bụng em không phải của anh, anh còn có thể bình tĩnh được không? Đừng giả vờ, muốn bóp chết em à? Tức giận chưa, đến đây đi, khỏi phải thầm nguyền rủa em, không bằng là một người đàn ông bộc phát đi, đừng khiến em cảm thấy anh thật vô dụng!”

Lão Mộ ngây ngẩn cả người, sắc mặt nghiêm nghị hơn bình thường, không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo đáng sợ.Anh nhỏ giọng, ánh mắt sắc bén: “Em lặp lại lần nữa.”

Niệm An không kiềm chế được rời tầm mắt, giọng nói cố gắng bình tĩnh: “Muốn em lặp lại cái gì? Nói đứa bé không phải của anh, hay là nói em cảm thấy anh vô dụng, hay là anh muốn nghe những lời thẳng thắn hơn nữa? A- ?” Cô kêu một tiếng, từ cổ tay truyền đến một cảm giác đau đớn khiến cô không thể nào tiếp tục được nữa, cũng khiến cho cô không thể không nhìn Lão Mộ.

Lần đầu tiên nhìn thấy nét mặt này của Lão Mộ, môi của anh cắn chặt, dáng vẻ hung ác, cánh mũi phập phồng, co rút lại: “Không cần thử chọc giận anh. Anh nhẫn nại cũng có giới hạn.Em đã không muốn ăn cơm thì thôi, vậy thì em giải thích vấn đề đứa bé trước đi, những chuyện khác cứ để từ từ nói.”

Niệm An thấy những lời này thật muốn cười: “Anh muốn biết vấn đề đứa bé, cho nên vấn đề của em để sau rồi nói? Anh thật đúng là ích kỷ! Chỉ là rất xin lỗi, so với anh, em còn là người ích kỷ hơn, cho nên trước khi anh trả lời vấn đề của em, em không thể nghe theo lời anh.Giờ thì cho anh quyết định.” Cô buông tay, tiêu sái làm một tư thế xin mời.

Lão Mộ im lặng hồi lâu, âm thầm thở dài: “Người phụ nữ này, em muốn anh làm sao mới được?”

“Em nói nhiều như vậy, thì ra chưa đủ để anh biết nên làm cái gì? Thật xin lỗi, em cho là em diễn đạt đủ để hiểu.” Niệm An đã không còn bình tĩnh nữa, mới vội vàng muốn biết đáp án đến vậy, sau khi nói chuyện tâm trạng không chỉ đơn thuần là tức giận nữa, có lẽ còn nhiều hơn tức giận....Căng thẳng!

Lão Mộ buông lỏng tay Thẩm Niệm An, giọng điệu trầm thấp: “Người không hiểu là em.Tối hôm qua biểu hiện của em nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng lại không bình thường.Bởi vì điện thoại của em nhỏ gọn, pin điện thoại lúc nào cũng không nhỏ hơn 50%, cho nên điện thoại hết pin căn bản không thể nào.Thứ hai, điện thoại di động của anh có chức năng lưu dữ liệu, mặc dù em đã xóa, nhưng thông qua chức năng này anh có thể thấy ai đã động tay động chân vào.Nhưng những thứ này không đủ để anh biết em ở nơi này, em đoán không sai, người nói cho anh biết chuyện em sắp xếp hôm nay là Từ Na.Em ngốc lắm, em biết hôm nay cô ấy nói cho anh nghe điều gì không?” Giọng Lão Mộ vẫn vững vàng như cũ, nhưng lại khiến cho người nghe thấp thỏm không yên, “Cô ấy nói cho em muốn nhường anh cho cô ấy, mặc dù lý trí nói cho anh biết đây không phải là thật, nhưng anh không thể kiềm chế được lo lắng của mình, lo lắng lời của cô ấy có thể là thật. Hôm nay thực sự anh có đi kiểm tra công trường, nhưng anh không làm được việc gì cả, ở công trường không nghe rõ tình hình bọn họ báo cáo, lúc xem văn kiện, lúc họp, anh đều không có tâm trạng....Cho nên anh gác lại công việc để tới đây.Lúc thấy em cầm dao, lúc đó em có biết tâm trạng anh lo lắng căng thẳng thế nào không? Khi đó tùy em có muốn nói cho anh hay không, anh cũng không cần thiết, anh chỉ xin em tỉnh táo lại.Điều duy nhất anh sợ là em sẽ bị thương, em hiểu không?”

Thấy Niệm An há mồm định nói, Lão Mộ làm một động tác im lặng: “Anh để em giải thích vấn đề đứa bé, không phải anh lo lắng không phải con anh, cho dù không phải, anh cũng sẽ biến nó thành của anh.Anh làm cha Mộ Tình hai mươi năm, làm tiếp cho một đứa nhỏ khác cũng không sao.Huống chi, anh khẳng định đây là con anh.Bởi vì người phụ nữ này xem có vẻ thông minh nhưng kỳ thực ngốc nghếch.Người phụ nữ ngốc giống anh như vậy, ai có thể chịu được em? Tiêu Thần sao? Đừng có chà đạp một thanh niên tốt như vậy chứ!”

Rõ ràng là lời nói châm chọc, nghe thế nào lại khiến cho người ta cảm thấy buồn cười pha kích động đây? Vẫn là lần đầu tiên thấy Lão Mộ nói nhiều như vậy, trong nháy mắt, lần đầu tiên nhiều như vậy, thật không dễ dàng.Lồng ngực bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, vừa thản nhiên lại vừa phong phú.

Niệm An gật đầu: “Được rồi, em thừa nhận là anh đúng, giờ đi ăn cơm.” Nói xong đứng dậy chuẩn bị đi, đáng tiếc còn chưa kịp đi một bước, thân thể liền ngã vào một cái ôm bền chắc trong ngực.

“Nếu như nói anh yêu em không đủ để em tin anh, như vậy anh tin em thế nào? Nếu điều này còn chưa đủ, như vậy anh nhất định ở chỗ này.Ngốc à, xin em biết rõ một chuyện ——“

Lão Mộ ngừng nói khiến Niệm An theo bản năng hỏi ngược lại: “Chuyện gì?”

Lão Mộ cười, cười cực kỳ rực rỡ: “Em đoán đi, đoán đúng có thưởng.”

Kiểu đùa giỡn này của anh thật khiến người ta buồn cười, Niệm An nói: “Đoán em gái anh ấy! Có muốn ăn cơm hay không?Còn không mau buông em ra, không cần nói....Mau buông em ra, người trong bụng đói rồi.”

Bên cạnh bệnh viện có nhà ăn, lúc Niệm An đến cũng chỉ một mình.Mộ Hữu Thành không đi cùng, Niệm An nghĩ anh có lẽ tìm một chỗ làm việc khác, vì vậy cũng không để ý.Lúc đang ăn cô đột nhiên thấy Từ Na xuất hiện, cô ta không chào hỏi một tiếng mà ngồi xuống đối diện Niệm An, cười tươi: “Sao lại ăn một mình? Mộ Hữu Thành không đi cùng cô sao? Cãi nhau à?”

Niệm An cắm đầu cắm cổ ăn, không ngẩng đầu: “Được cô ban tặng, cãi nhau ầm ĩ, thật thoải mái dễ chịu.”

Từ Na chặn tay cô lại, để cô dừng lại nghe mình nói: “Tôi không có bịa đặt, chỉ là tôi nói với anh ấy những chuyện mà tôi biết thôi.Tới bây giờ tôi cũng hết cách với anh ấy, chỉ cần anh ấy hỏi, tôi không thể nào ngăn cản.Cô nên biết, bắt đầu yêu một người là đã thua rồi, hai người cùng thua còn tốt, chứ nếu một người thua....Vậy thì cái gì cũng không có.”

Bởi vì không thể ăn được, Niệm An cau mày, liếc Từ Na một cái: “Xin lỗi, lời cô nói thâm sâu quá, tôi nghe không hiểu.Phiền cô giơ cao đánh khẽ, hiện giờ tôi rất đói.Hay là cô cũng muốn ngồi xuống ăn một chút? Nhưng cô tự chọn món đi, những món này là của tôi, cô đừng mong chạm vào.”

Từ Na sửng sốt một chút, bất đắc dĩ cười: “Mộ Hữu Thành cũng vậy sao? Tôi biết mà, làm sao cô có lòng tốt nhường anh ấy cho tôi được?” Đột nhiên cô ta vung tay một cái, loảng xoảng loảng xoảng, bát đĩa trên bàn như sóng bay đi, lúc tiếp xúc mặt đất trong nháy mắt vỡ vụn, thức ăn rơi đầy trên đất bẩn tạo nên một mảnh hỗn độn.

Toàn bộ người chung quanh phóng mắt tới đây, không rõ bên này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại trút giận lên bát đĩa chứ? Nhân viên phục vụ sửng sốt một chút sau đó nhanh chóng liên hệ với quản lý, gọi người tới xử lý vấn đề này.

Niệm An tức giận: “Từ Na, cô làm gì vậy? Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần. Đạo lý đơn giản như vậy mà cô cũng không hiểu sao, đang yên đang lành tự dưng phát điên cái gì chứ!”

Từ Na cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, trong mắt cô ta mang theo ý cười cùng miệt thị: “Tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại thua cô, chuyện nhiều năm tôi làm không được, tại sao trong mấy năm ngắn ngủi cô lại làm được.Tôi đã hỏi anh rể, anh ấy nói lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy cô đã động lòng.Vừa thấy đã yêu....Nếu như dung mạo cô đẹp, hoặc chỉ cần xinh đẹp hơn tôi, tôi cũng sẽ không cam lòng như bây giờ.Tính cách của cô cũng không phải là tốt, cũng không làm nũng....Cô nói cho tôi biết, cô cảm thấy bản thân cô có chỗ nào tốt đẹp?”

Chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời chính là, muốn ăn cơm nhưng lại có người cố tình không để cho mình ăn.Niệm An nhìn quản lý bên cạnh không dám bước tới nói: “Thật xin lỗi, những đồ ăn này đều do người phụ nữ này làm đổ, tạm thời tâm trạng của cô ấy không ổn định, phiền anh gọi 120 giúp tôi.”

Từ Na kêu lên sợ hãi, cô ta bước một bước xông lại liền tóm lấy bả vai Thẩm Niệm An: “Thẩm Niệm An, cô chết đi.” Nói xong liền đẩy Niệm An về phía sau.Chuyện đột nhiên xảy ra, trong đầu Thẩm Niệm An trống rỗng, một ý nghĩ kinh khủng xẹt qua đầu cô: bị cô ta đẩy như vậy, đứa bé thế nào?

Lúc này Từ Na giống như phát điên, lực trên tay cô ta lớn đến mức không thể nào nào tưởng tượng được.Quản lý, nhân viên phục vụ cũng không đề phòng, vì vậy giờ khắc này chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Na ra tay với Niệm An.

Niệm An cơ hồ theo bản năng nắm lấy vật gì đó bên cạnh rồi sau đó ném về phía Từ Na.Nhắm mắt, hất đầu, đúng như như trong dự liệu, tầm mắt Thẩm Niệm An dừng lại trên tay mình, thứ cô cầm là một bình hoa sứ, mà lúc này, trong tay cô chỉ còn lại một miếng của tấm bình, dường như cả thân bình đã chia năm xẻ bảy trên mặt đất, dĩ nhiên còn đâm vào trên người đối diện.

Niệm An ngẩng đầu lên, cho rằng sẽ nhìn thấy một người phụ nữ người đầy máu me, nhưng sau đó cô đã nhầm.Người cô nhìn thấy lại là——“Mộ Hữu Thành, sao anh lại ở đây?”

Chẳng biết Mộ Hữu Thành đột nhiên xuất hiện lúc nào, dòng máu đỏ sẫm theo chiếc áo tây trang của anh chảy xuống.Anh nhếch miệng khẽ mỉm cười: “Ngốc à, anh mới chỉ đi làm chút chuyện, sao em đã xảy ra chuyện rồi?”

Vẻ mặt của anh đặc biệt dịu dàng, nhưng mà bảo vệ Từ Na ở bên cạnh, anh dùng thân thể của mình chặn lại nguy hiểm vốn rơi đến trên người Từ Na, rốt cuộc dịu dàng của anh là dành cho ai? Lúc này Niệm An không biết là nên vui hay nên buồn.Ai tới nói cho cô biết đi, cô nên phản ứng thế nào đây, đầu óc cô dường như đã chết máy rồi.

Bệnh viện, bác sĩ xử lý xong vết thương của Lão Mộ, Từ Na vẫn an tĩnh đứng ở bên cạnh, cho đến khi Lão Mộ nằm xuống, cô ta mới nhỏ giọng hỏi: “Tại sao anh lại ngốc như vậy? Người bị thương vốn dĩ phải là em.” Nói xong cô ta tự đánh lên người mình, sau đó ôm lấy Lão Mộ.

Xử lý xong hậu quả ở phòng ăn, Niệm An liền chạy tới, đứng ngoài cửa nhìn thấy một màn như vậy, cô xoay người rời đi.Đi tới cửa đụng phải Tiêu Thần.Anhdựa vào tường cười: “Nghe nói Tổng giám đốc Mộ có chuyện, nhưng sao em vừa tới đã đi rồi? Chẳng lẽ sợ quấy rầy người bên trong thân mật?”

Sự nhạo báng của anh khiến Niệm An cười to không dứt: “Nói nhảm, tôi phải sợ sao? Chỉ là tôi quên đồ ăn ở phòng ăn chưa mang về.”

Tiêu Thần bắt cánh tay cô: “Đừng tìm cớ, thành thật chút đi, vừa rồi ở cửa nhìn thấy bọn họ ôm nhau, em cảm thấy thế nào?”

Thẩm Niệm An nhìn xuống tay anh, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi muốn đính chính lại một chút, không phải hai người bọn họ ôm nhau, mà là Từ Na ngã lên người đàn ông của tôi, tay người đàn ông của tôi bị thương, anh ấy không cách nào cự tuyệt được, được chưa?”

Tiêu Thần từng bước từng bước ép sát:“Nếu như vậy, tại sao em còn phải trốn? Trực tiếp vào đuổi người phụ nữ kia đi, nói cho cô ta biết đó là người đàn ông của em, bảo cô ta cách xa một chút.”

“Tôi....” Thẩm Niệm An ngưng lại, cô trầm mặc một hồi, “Tôi muốn đi cái kia, nhưng mà tôi muốn đi vệ sinh, có được không?” Nói xong cô hất tay Tiêu Thần ra, chạy vội vào toilet.

Từ Na nằm trên người Lão Mộ nức nở, Lão Mộ than một tiếng: “Nếu như em cảm thấy áy náy, vậy giúp anh làm một chuyện.”

Từ Na ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện gì?”

“Đi tới cửa xem Niệm An có tới không?”

Lão Mộ vừa nói xong, mặt Từ Na vừa khóc liền cười, tâm tình cũng biến hóa ngược lại: “Tại sao lúc này anh lại muốn nói với em những lời này? Để em lừa mình dối người thêm chút nữa không được sao?”

Lão Mộ lắc đầu: “Em có thể lừa mình dối người, nhưng anh lại không biết.Bảo vệ em cũng là vì lo em bị thương rồi bị rêu rao, người phụ nữ ngốc như vậy không tránh khỏi đau đầu hơn, đây là việc anh không muốn thấy nhất.Chuyện em không muốn về Mỹ, anh cũng không ép, bởi vì em không còn là trách nhiệm của anh.Hôm nay giúp em đỡ, cũng là vì chuyện trước đây, sự quan tâm trước đây khiến em hiểu lầm, anh rất xin lỗi.Chỉ là bắt đầu từ bây giờ, nếu như em làm gì đối với người anh yêu, đừng trách anh xuống tay không nể tình.”

Cạch một tiếng, tiếng mở cửa vang lên.

Niệm An xuất hiện tại cửa, rất tự nhiên đi tới bên giường Lão Mộ: “Em tới rồi, vừa rồi bồi thường chuyện xảy ra ở phòng ăn, quản lý đã cho mấy người chúng ta vào sổ đen rồi, sau này cũng không thể đến ăn, thật khiến người ta đau lòng, đồ ăn của quán đó em còn chưa ăn xong....”

Lão Mộ nâng cánh tay không bị thương lên vuốt tóc cô: “Ngốc à, chỉ cần em muốn là có thể ăn được.”

“Có thật không?”Trong mắt Niệm An sáng rỡ, “Anh mời đầu bếp này tới nhà chúng ta được không?”

Lão Mộ lại thở dài một cái: “Vốn định sắp xếp sau khi tan làm sẽ về làm cơm cho em ăn, đem bản lĩnh của anh ra cho em thấy, nhưng mà bây giờ....Kế hoạch bị nhỡ rồi.”

Hai người bọn họ trò chuyện không coi ai ra gì, giống như Từ Na là người vô hình vậy.

Chợt Niệm An quay đầu: “Cô còn muốn xem miễn phí vở kịch tình yêu vợ chồng bao lâu?” Lời này đúng là nói với Từ Na.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.