Quần Áo Xốc Xếch

Chương 5: Chương 5: Quầy bar kích tình




Ăn uống linh đình, ánh đèn lúc sáng lúc tối, quán bar Kim Đế vẫn cực kỳ náo nhiệt.

Nâng ly cạn chén, tiếng cười không ngớt nối tiếp nhau, trong một căn phòng riêng được bao đầy tiếng nói cười.

Lý Lệ Chân tối nay vẫn vô cùng xinh đẹp, thỉnh thoảng cô lại cùng mọi người xung quanh tán gẫu nhưng ánh mắt vẫn luôn mong ngóng nhìn ra hướng cửa: sắp tới giờ, sao Mộ Tình vẫn còn chưa tới vậy nhỉ?

Đợi thêm khoảng nửa tiếng nữa, cuối cùng Mộ Tình cũng ung dung bước vào, đi cùng cô còn có một cô gái khác.Trong phòng đều là người quen, bọn họ đều đã gặp qua dung mạo của cô chủ Mộ, vốn tưởng rằng cô đã được trời ưu ái ban cho sắc đẹp rồi, không ngờ cô gái đi vào đứng cạnh cô cũng đẹp không kém gì cô, thậm chí còn dịu dàng phóng khoáng hơn cả người phụ nữ truyền thống.

Hai người nắm tay bước vào, cô chủ Mộ giới thiệu nói: “Vị này là cô Thẩm, Thẩm Niệm An.”

Tiếng huýt sáo vang lên, người đàn ông ngồi bên cạnh Lý Lệ Chân lập tức bỏ lại cô nàng, chào đón với vẻ mặt tươi cười: “Không biết cô Thẩm năm nay bao nhiêu tuổi rồi, đã kết hôn chưa? Tôi....”

Đáng tiếc trên môi đột nhiên xuất hiện một ngón tay ngăn cản câu nói tiếp theo của anh, và người ngăn cản ấy chính là Lý Lệ Chân: “Này anh chàng đẹp trai, đừng có mơ tưởng, người ta đã là hoa có chủ rồi, nào đến lượt anh !”

Một người bạn học cũ của Mộ Tình có tên là Viên Viên, cô có khuộn mặt tròn bầu bĩnh nhìn vào rất có thiện cảm.Cô gái này đối với chuyện bà tám trước giờ đều cảm thấy hứng thú: “Người đàn ông của cô Thẩm xinh đẹp đây nhất định là một người rất đẹp trai rồi.Tình Tình, cậu có biết người đó không?”

Khóe miệng Mộ Tình cong lên nói: “Một lão già cực kỳ đẹp trai.”

Lý Lệ Chân chợt thốt lên: “Nói đến lão già, chị lại nhớ đến quyển tiểu thuyết Hỉ Bảo của Diệc Thư mà ngày trước có đọc.Truyện kể về một cô gái gả cho một lão già giàu có, cuối cùng lão già đó chết đi, nữ chính Hỉ Bảo liền trở thành một bà chủ giàu có nổi tiếng.Đáng tiếc cuối cùng cô ta vẫn mất đi người thân, tình yêu, tuổi xuân, sinh mệnh, cuối cùng cũng chẳng còn gì cả.” Lúc này cô mới ra vẻ như mình đã lỡ lời, áy náy nói, “Cô Thẩm, thật xin lỗi, chỉ là tôi chợt nhớ tới quyển tiểu thuyết đó thôi, không có ý nói gì tới cô cả.”

Sự việc vốn cũng chẳng đến nỗi lộ liễu rõ ràng, nhưng cô vừa giải thích xong liền khiến cho mọi người đem Niệm An trước mắt so sánh với Hỉ Bảo trong tiểu thuyết.Một người nổi tiếng giàu có, tuy là thế, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một người phụ nữ chẳng có gì ngoài tiền.

Niệm An không thèm để tâm đến ánh mắt biến hóa của những người chung quanh, cô thản nhiên mở miệng: “Không sao, nếu không phải người trong cuộc, mãi mãi không thể nào hiểu rõ chân tướng.Lệ Chân, không biết cô đã nghe qua lời này chưa?” Lúc cô chờ Hữu Thành tan làm có từng gặp qua Lý Lệ Chân, đồng thời cũng nghe qua chuyện cô ta vẫn luôn thích Hữu Thành.

Lý Lệ Chân nghe xong lời này, trong lòng tức giận nhưng vẫn giả vờ ra vẻ không hiểu: “Lời của cô Thẩm thật thâm sâu, tôi chưa từng nghe qua.”

Lời vừa dứt, giọng của Niệm An lập tức lạnh hẳn đi: “Thật sao? Xem ra cô phải đọc lại nội dung trong cuốn Hỉ Bảo ấy rồi, bởi vì lời tôi vừa nói chính là một câu rất kinh điển trong cuốn tiểu thuyết đó.”

Lý Lệ Chân sượng cứng người không đỡ lời được, đành đổi sang đề tài khác: “Kiến thức của cô Thẩm đây quả nhiên thật thâm sâu, được rồi, mọi người họp mặt ở đây chính là chào đón Tình Tình trở về, sao nãy giờ lại gạt nhân vật chính của chúng ta sang một bên rồi?” Nói xong cô hứng thú hỏi: “Tình Tình, bạn trai của em đâu rồi, tất cả chúng ta đều chưa từng nhìn thấy diện mạo thật của anh ta đấy.”

Hai đầu lông mày Niệm An khẽ nhúc nhích, bởi vì cô nhìn thấy trên mặt Mộ Tình thoáng hiện nét hãnh diện và ngượng ngùng, biểu hiện này Niệm An chưa bao giờ thấy.

Mộ Tình nói anh ta cũng sắp đến rồi.

Một nhóm người vây quanh hỏi chuyện Mộ Tình, hỏi cô những năm qua ở Mỹ sống thế nào, bạn trai có phải là một người tóc vàng mắt xanh không....

Mộ Tình trả lời không ngừng, hơn nữa khi cô nói đến hiểu biết về nước Mỹ, nói đến những chuyện mình từng trải qua tuyệt vời thế nào, mọi người vui vẻ cười liên tục, căn bản không dừng lại.

Đây mới chính là sân khấu của cô bé, Niệm An nghĩ như vậy.Cô vốn mang theo tâm trạng đề phòng tham gia buổi gặp mặt ngày, giờ thấy tình hình hôm nay, cũng không khỏi có chút xúc động.Tình Tình vốn là một cô gái hoạt bát sáng sủa, nếu không phải là cô bé kiên quyết cho rằng Niệm An đoạt mất ba của cô bé, có lẽ cô bé cũng sẽ không oán hận cô sâu sắc như vậy.

Nói chuyện một lát, chợt có người nói muốn chơi một trò chơi vô cùng nguy hiểm đó chính là ‘nói lời thật lòng’, nếu như không nói đúng lời thật lòng thì sẽ bị phạt rượu.Lý Lệ Chân nhanh chóng đổ sạch chai rượu, sau đó đặt vỏ chai rượu lên trên bàn.Mộ Tình bắt đầu vòng quay đầu tiên, chai rượu hướng về phía người nào thì người đó phải nói ra lời thật lòng, nếu không chịu nói thì sẽ bị phạt uống rượu.

Có lẽ vì để Mộ Tình vui vẻ, Lý Lệ Chân chủ động phụ trách công tác hậu cần, chủ yếu làm chân rót rượu cho mọi người....

Mộ Tình quay xong vòng đầu tiên, chai rượu xoay về phía cô gái có tên là Viên Viên.Mộ Tình suy nghĩ trong chốc lát, nhíu mày hỏi: “Ok, vấn đề của tôi là, bạn Viên Viên, nụ hôn đầu của cậu là lúc mấy tuổi vậy?”

Vừa nghe đến vấn đề này, mọi người ai nấy cũng đều hưng phấn.Thông thường gian tình cũng giống như nước sốt tương cay, rất dễ bốc mùi và khuếch tán trong không khí.Đặc biệt gian tình lại có quan hệ tới nụ hôn thì càng giống như nước sốt tương cay mà trộn lẫn với mù tạt vậy, vừa cho vào miệng thì….ôi thôi…chậc chậc....

Bạn học Viên Viên dùng hai tay che lấy khuôn mặt tròn bầu bĩnh của mình gào khóc kêu lên: “Trời ạ, trời ạ, ngượng quá đi mất, sao lại hỏi đến vấn đề này.”

Mọi người sôi nổi hẳn lên: “Nói mau, nói mau, nếu không sẽ bị phạt rượu, cho cậu loại rượu mạnh nhất.”

Uống rượu đối với Viên Viên mà nói chính là cơn ác mộng, tửu lượng của cô cùng lắm chỉ là ba ly, nếu như đúng là loại rượu mạnh nhất, có lẽ chỉ cần một ly cũng đủ khiến cô bất tỉnh nhân sự rồi.Nắm chặt tay, nhắm mắt, nghiến răng hạ quyết tâm, giọng cô lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Mình chưa hôn bao giờ….”

Các bạn học nam đều cảm thấy giật mình, theo thống kê mới nhất trên Internet chưa được công bố chính thức, hiện ở Nhật Bản nụ hôn đầu tiên của thanh thiếu niên rơi vào độ tuổi trung bình là 11,6; đêm đầu tiên rơi vào độ tuổi trung bình là 15, 2 Viên Viên đã hai mươi tuổi rồi, ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa được nếm trải, thật sự rất mất mặt mà.

Bạn học nam khi nãy còn hỏi Niệm An đã kết hôn chưa bỗng trầm mặc, anh nhìn cô bạn gái tên Viên Viên ngồi cách mình không xa thở dài ão não, sau đó đột nhiên hôn lên môi cô, dây dưa một hồi mới lưu luyến buông cô ra, bình tĩnh nói: “Lần sau người khác có hỏi về nụ hôn đầu của cậu, nhớ nói là ngày hôm nay đó.”

Viên Viên mờ mịt, bầu không khí càng thêm náo nhiệt, tiếng hoan hô của mọi người giống như sóng biển mãnh liệt sôi trào, một màn kích tình này vô tình đã đẩy cuộc chơi đến điểm cao nhất.

Niệm An ngồi một bên nhìn, cũng không nhịn được bắt đầu cười theo: Thời học sinh trẻ con không buồn phiền không lo âu, đáng yêu khiến người khác thực hâm mộ.Cô nhớ lại thời học sinh của mình, bọn họ cũng như vậy, nhớ tới đứa cháu gái nhỏ Thiên Thiên, trên gương mặt non nớt luôn giả bộ ngây thơ ấy thực sự luôn có nhiều ý tưởng tinh quái.

Trong lúc còn đang mất hồn, chợt có người huých vào khuỷu tay cô: “Cô Thẩm, chúc mừng cô trúng số độc đắc.”

Niệm An nhìn lại, thì ra là chai rượu vừa đúng xoay về phía cô, thầm nghĩ lần này xong rồi, chắc phải giằng co một hồi với đám bạn nhỏ này rồi.

Viên Viên vui mừng rốt cuộc cũng có thể được hỏi người khác, cười hì hì nói: “Tôi muốn hỏi....”

Đáng tiếc lời còn chưa nói hết đã bị người khác cắt ngang: “Cô coi trọng Mộ Hữu Thành về điểm nào? Tiền tài? Địa vị? Hay cái gọi là sự quyến rũ mà ông ta có?”

Người đặt ra câu hỏi chính là của Mộ Tình, vấn đề đột nhiên xuất hiện khiến người ta ứng phó không kịp.Người ở chỗ này không người nào chưa từng nghe qua tên tuổi của Mộ Hữu Thành – Không phải đó là ba của Mộ Tình sao? Đó là lí do mà tối nay Mộ Tình đưa người phụ nữ cũng chính là mẹ ghẻ tương lai của mình đến? Trời ạ, tin tức này cũng quá kích thích đi chứ....

Lý Lệ Chân mỉm cười liếc nhìn Mộ Tình: Cô chủ nhỏ này thật là không nể mặt người khác, lại nói thẳng những lời này ở trước mặt mọi người.

Ngược lại Niệm An vẫn rất bình tĩnh, cô biết Tình Tình dẫn mình tới đây nhất định không có chuyện gì hay ho, vấn đề đang bị hỏi lúc này cũng đã nằm trong dự liệu, vì vậy mỉm cười nói, “Tất cả đều đúng, ngoài những điều đó ra còn có dụng tâm kín đáo của anh ấy nữa.”

Mọi người bị cái gọi là “dụng tâm kín đáo” gợi lên sự hứng thú cho nên cũng muốn biết cụ thể rõ ràng đó là gì.

Niệm An cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, nhỏ nhẹ tiếp tục nói: “Khi đó tôi cũng có chỗ băn khoăn, vẫn chưa quyết định có nên đến với anh ấy hay không.Người thân cũng tạo rất nhiều cơ hội cho chúng tôi ở bên nhau, tôi muốn trốn tránh cũng không được.Mãi đến khi tôi gặp một chút khó khăn, anh ấy luôn xuất hiện kịp thời giải quyết giúp tôi, anh ấy nói đó là “dụng tâm kín đáo” của anh ấy.Tôi thiết nghĩ, một người đàn ông luôn sẵn lòng tốn nhiều tâm tư chu toàn với mình như vậy, anh ấy hẳn là một người rất đáng giá để tôi nương tựa.Đó là nguyên nhân mà dần dà về sau tôi đã không cự tuyệt nữa và đón nhận anh ấy....”

Lời cô nói hướng về phía người đang rót rượu liên tục kia, vừa từ tốn lại dào dạt cảm xúc khiến cho người ta say mê lúc nào không biết.

Mộ Tình cười lạnh quay đầu đi không nói gì nữa.

Lúc này Lý Lệ Chân lại nở nụ cười thật tươi nói: “Câu chuyện xưa cô Thẩm kể mặc dù rất hay, nhưng nó không đúng luật rồi, theo quy tắc, phải do Viên Viên hỏi mới đúng, vấn đề của Tình Tình chỉ xem như hai người trao đổi riêng thôi.” Nói xong cô đẩy một ly rượu tới trước mặt Niệm An, “Nếu không phạt cô một ly rượu.”

Một khi đã nói ra những lời này, ắt hẳn đề tài sau đó có lẽ sẽ kéo dài về chuyện giữa cô và Mộ Hữu Thành.Cô chấp nhận trả lời câu hỏi của Tình Tình là bởi vì muốn Tình Tình thay đổi cách nhìn của Tình Tình về mình, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô chấp nhận đem chuyện riêng của mình ra công bố với tất cả mọi người.Vì vậy cô nhanh tay cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Quả nhiên là giày vò người ta, chất lỏng ấy vừa rót vào miệng khá nhẹ, nhưng trượt xuống cổ họng rồi mới phát hiện cảm giác của nó rất nồng, xuống tới bụng thì lại càng giống như lửa đốt, từ từ khơi dậy nhiệt độ khắp cả người.

Trò chơi ‘nói lời thật lòng’ vẫn được tiếp tục, Mộ Tình cũng bị xoay trúng một lần, một bạn học nam thích mấy trò kỳ quái nói thẳng, “Con gái ở Mỹ đều sống rất thoáng, không biết cậu có tích cóp được chút kinh nghiệm nào không, nếu có thì chia sẻ cho anh em biết đi.....”

Anh vừa nói xong, trên trán liền bay tới vô số hạt đậu phộng, khiến anh chỉ đành ôm đầu bỏ chạy.

Thật không may, viên đậu phộng đó là do Mộ Tình ném, cô nhìn thấy dáng vẻ anh bạn kia cầu xin tha thứ thì cười vô cùng vui vẻ.

Niệm An tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, thầm nghĩ tới việc có lẽ nên sắp xếp Tình Tình tiếp tục đi học ở trong nước, tiếp xúc với các bạn cùng trang lứa có lẽ sẽ khiến tâm tình cô bé thoải mái hơn, nhưng không biết ý tưởng này sẽ phát sinh biến hóa gì nữa đây? Cô chợt nhớ lại lớp học mà cô dạy cũng giống như ngôi nhà của những đứa trẻ cần dốc sức tu bổ, trong đầu cô lại có thêm chút ý tưởng.

Bỗng nhiên lúc này có một người từ phía sau ôm lấy Niệm An, để đầu trên vai cô nỉ non nói: “Anh tới rồi.” Âm thanh quen thuộc này, mùi hương quen thuộc đó, giống như sấm sét đánh thẳng vào đầu Niệm An.Trong đầu cô liền hiện lên tên của một người – Tiêu Thần!

Trước mặt bao nhiêu người, thế mà anh ta lại dám điên cuồng như vậy?

Niệm An giãy giụa như chạm phải điện, muốn tránh khỏi cái ôm của anh ta.Đáng tiếc cái ôm đó của anh ta như thể được rèn từ sắt thép, càng giãy giụa thì càng bị ôm chặt.

Anh ta nhất định là bị điên rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.