Chương 1214: Ai đang vui cười? Ai đang khóc?
Lưu bộ trưởng, sao vậy? Không phải cô bảo tôi viết bài đó sao?
Hoàng Năng theo bản năng hỏi.
Câm miệng!
Lưu Á trực tiếp mắng:
Lúc ấy tôi có nói là anh trực tiếp bày tỏ sao? Tôi chỉ nói nếu có chứng cứ thật sự, tin tức công bằng chính trực thì có thể để cho mọi người biết. Nhưng bây giờ anh nói cho tôi biết, anh có chứng cứ sao? Không chứng cứ, anh dám ngấm ngầm hại người, nhằm vào lãnh đạo chủ chốt của chính phủ huyện ủy sao? Hoàng Năng, anh thật sự quá lớn mật!
Hoàng Năng bối rối!
Hoàng Năng thật sự bối rối. Hắn vốn cho rằng mình sẽ nhận được lời khen ngợi về bài viết ngày hôm qua. Nhưng nhìn lại, rõ ràng không phải là chuyện như vậy. Thái độ của Lưu Á hôm nay so với thái độ ngày hôm qua, quả thực chính là hai cực trái ngược. Nhưng có một số việc không phải ánh muốn phủ nhận là có thể phủ nhận được. Ngày hôm qua có rất nhiều người của chính quyền huyện đều nhìn thấy. Là Lưu Á cô bảo tôi đi theo cô tới phòng làm việc của Tô Mộc tiến hành phỏng vấn. Hiện tại nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, nếu cô dám xem tôi thành người chịu tội thay ném ra ngoài, tôi sẽ không ngồi yên.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tới bây giờ Hoàng Năng vẫn mơ hồ không hiểu.
Hoàng Năng, chiều qua anh và tôi từ chính quyền huyện ra ngoài ra, tất cả mọi chuyện sau đó tôi đều không biết. Bài viết của anh là do tôi ký tên sao?
Lưu Á hỏi.
Không phải!
Hoàng Năng nói.
Cái này là sự thật. Bởi vì người ký tên chấp thuận bài viết này là Phó chủ nhiệm của bọn họ ký. Lúc đó Hoàng Năng còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Trong lòng hắn nghĩ có thể quá muộn, Lưu Á không có thời gian qua ký tên! Chỉ có điều cũng không sao, không quan tâm là ai ký, chỉ cần đứng dưới tên của mình là mình có thể nổi danh. Bây giờ nghĩ lại, khẳng định khâu ký tên này xảy ra vấn đề. Hơn nữa vấn đề xảy ra tuyệt đối không nhỏ.
Reng reng reng!
Ngay thời điểm Hoàng Năng muốn lớn gan hỏi thăm, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Lưu Á nhấc điện thoại. Bên kia truyền tới giọng quát lớn của bộ trưởng Bộ tuyên truyền Thị ủy Trịnh Sơ Vu.
Lưu Á, ban tuyên truyền huyện Hoa Hải các cô rốt cuộc làm việc thế nào vậy? Sao có thể để một bài viết còn chưa thông qua xét duyệt, không có một chút chứng cứ rõ ràng nào đưa tin ra ngoài? Đừng nói với tôi là ban tuyên truyền các cô không biết gì. Tôi hiểu rất rõ về Hoàng Năng. Đó chính là một trợ lý vô liêm sỉ, chính là người ban tuyên truyền huyện ủy các cô. Chuyện này tôi muốn có một câu trả lời hợp lý. Bây giờ cô lập tức qua huyện Hoa Hải chô tôi. Tôi ở chỗ này chờ cô, chờ cô giải thích cho tôi!
Ầm!
Trịnh Sơ Vu quả quyết dập điện thoại. Lưu Á bây giờ thật sự sắp phát điên. Cô ta hung hăng trừng mắt Hoàng Năng một cái sau đó trầm giọng nói:
Hoàng Năng, anh thật sự đâm tôi một phát thật đau. Anh làm việc thật tốt!
Nói xong Lưu Á liền vội vàng đi ra ngoài. Hoàng Năng cũng không biết mình đi ra ngoài thế nào. Chỉ biết khi hắn đi ra, từ trên bàn làm việc của thư ký Lưu Á, hắn nhìn thấy hai tờ báo. Một tờ là nhật báo Hoa Hải. Tít trên đang bìa chính là bài viết của hắn. Mà ở bên cạnh tờ báo này, chính là một tờ nhật báo Tây Phẩm. Khi Hoàng Năng nhìn qua tiêu đề ở trang đầu, trong đầu chợt hỗn loạn.
Hoàng Năng rốt cuộc đã biết vấn đề xảy ra ở chỗ nào!
Hơn nữa vấn đề này không xảy ra thì thôi, vừa xảy ra không ngờ lại lớn như vậy. Thảo nào Lưu Á bị quát lớn sau đó còn bị gọi lên tỉnh. Hoàng Năng bây giờ thật sự mặt xám như tro tàn. Hắn tự tay cầm đao chấp bút, hình như đã thấy tiền đồ ảm đạm không ánh sáng nhào tới trước mặt.
Kết thúc!
Tất cả đều kết thúc!
Hoàng Năng thả người ngã xuống đất. Chỉ có điều lúc này người đi qua bên cạnh hắn, sau khi đưa mắt nhìn hắn, không ngờ không có một người nào tiến lên chủ động đỡ hắn dậy. Mọi người nhìn thấy bộ dạng Hoàng Năng hiện tại, đều kính trọng mà xa cách.
Mọi người đều biết, ở trong quan trường trách nhiệm của lãnh đạo có hai loại. Một loại là trách nhiệm chủ yếu của lãnh đạo. Một loại là trách nhiệm quan trọng của lãnh đạo. Loại đầu chính là trong phạm vi chức trách. Đối với vài chuyện được phân công quản lý không làm tròn chức trách, do đó tạo thành tổn thất chắc hẳn phải chịu trách nhiệm; Loại sau chính là ở trong phạm vi chức trách, đối với công tác được phân quản lý, không thực hiện chức trách, tạo thành tổn thất chắc hẳn phải chịu trách nhiệm.
Không quan tâm là loại nào, chỉ cần là trách nhiệm của lãnh đạo, trên cơ bản đều thuộc về trách nhiệm gián tiếp. Nhưng cho dù là gián tiếp, cũng không thể trở thành lý do để anh công tác không nghiêm túc, yêu cầu đối với cấp dưới không nghiêm ngặt, muốn mượn điều này trốn tránh sự trừng phạt.
Lưu Á đã quen thuộc với quy củ trong quan trường, biết lần này cho dù có thể thoát khỏi trừng phạt nghiêm trọng, nhưng cũng không thoát khỏi xử phạt đối với trách nhiệm của một lãnh đạo. Chỉ có điều may là Lưu Á vẫn tính là nhạy bén. Vào phút cuối cùng để cho một Phó chủ nhiệm thay mình ký tên. Nếu thật sự do mình ký tên để xuất hiện bài báo này trên truyền thông, tính mạng chính trị của Lưu Á xem như đã chấm dứt. Cho dù sau này có người hỗ trợ dẫn dắt, cũng không có khả năng xoay người.
Bởi vì đây là vấn đề tư tưởng chính trị nghiêm trọng!
Thân là trưởng ban của ban tuyên truyền huyện ủy, lại dám dùng quyền công lén sử dụng riêng, lấy quyền lực mà quốc gia giao cho cô, đi làm chuyện trái lại với ý nguyện của quốc gia. Nếu nói chuyện như vậy là chính xác, coi như về tình có thể tha, mọi chuyện có thể không sao. Nhưng điều đáng chết chính là, chuyện như vậy lại là sai lầm. Dưới tình huống như vậy, Lưu Á có thể không chịu trách nhiệm sao?
Lý bí thư!
Ngay thời điểm Lưu Á ngồi xe chạy về phía thành phố Tây Phẩm, Lý Tuyển lại gọi điện thoại tới.
Cô bây giờ đang ở đâu?
Lý Tuyển trầm giọng nói.
Hiện tại tôi đang ở trên đường chạy về tỉnh. Vừa rồi Trịnh bộ trưởng của Bộ tuyên truyền Thị ủy gọi điện thoại bảo tôi đến giải thích về chuyện báo báo sáng sớm nay. Bí thư, chuyện này quả thực chính là hồ đồ, là do ban tuyên truyền huyện ủy đôn đốc kiểm tra phát sinh sai lầm. Tôi sẽ gánh chịu trách nhiệm. Đối với các nhân viên có liên quan, tôi sẽ nghiêm túc xử lý.
Lưu Á trầm giọng nói.
Đúng là một nữ nhân thông minh!
Chỉ nói mấy câu như vậy, liền khiến Lý Tuyển đang chấn động bất an, liền bình tĩnh trở lại. Trong lời nói của Lưu Á tiết lộ ra ý tứ đã rất rõ ràng. Chuyện này không có liên quan gì đến cô ta. Cô ta không biết. Lưu Á nếu như không biết, cũng có nghĩa là chuyện ngày hôm qua Lưu Á báo cáo với mình cũng không có. Nghĩ đến Lưu Á làm việc nhất định là sẽ vô cùng lão luyện, trái tim đang treo cao của Lý Tuyển cuối cùng rơi xuống.
Đây là một sự kiện mang tính chất rất xấu. Đợi sau khi cô từ trên tỉnh về, ban tuyên truyền huyện ủy phải lập thành tổ điều tra, tiến hành điều tra một lượt về tòa nhật báo và ban tuyên truyền. Phải hoàn toàn quét sạch những người có dã tâm, những sâu mọt ôm mục đích không thể cho ai biết!
Lý Tuyển quyết đoán nói.
Vâng!
Lưu Á nói.
Thật đúng là một bí thư huyện ủy đủ ngoan độc, giống mình. Lưu Á nghĩ tới giọng nói của Lý Tuyển, đã có thể đoán được tâm tình biến hóa của cô ta. Nói thật ra, Lưu Á biết nếu như chuyện thật sự rơi xuống trên đầu mình, Lý Tuyển tuyệt đối sẽ làm giống như cô ta hiện nay, biến cô tay trở thành người chịu tội thay, đẩy ra bên ngoài.
Phải nói rằng, ở trong quan trường kiêng kị nhất đó là đứng sai đội!
Cái gọi là đứng sai đội, cũng không chỉ có giới hạn ở mức độ làm sai như vậy. Quan trọng hơn chính là, nếu như sau khi đứng sai đội, người phía sau anh đều sẽ bỏ rơi anh không chút do dự. Đây mới là điều khiến người ta cảm thấy bi ai nhất.
Tô Mộc, tôi thật sự đã xem thường anh!
Hiện tại Lưu Á đột nhiên nghĩ đến lời ngày hôm qua Tô Mộc đã nói. Suy nghĩ thật cẩn thận, từ đầu tới cuối, hắn không hề nói chuyện này không liên quan tới hắn, nhưng cũng không nói có liên quan. Chỉ có điều Lưu Á bây giờ thật sự cảm thấy rất bội phục Tô Mộc. Vì những thiếu nữ kia mất tích, thật sự không tiếc tiến sâu vào cảnh khốn cùng. Hơn nữa phải biết rằng khu biệt thự Hoa Bỉ Ngạn không giống như nơi này. Đây chính là sản nghiệp dưới trướng của gia tộc Âu Dương. Tô Mộc bây giờ đối phó chính là Âu Dương Dung. Vở kịch này thật đúng là càng lúc càng có thú vị.
Tô Mộc, không biết anh có thể gắng gượng tới cùng hay không!
….
Phòng làm việc của bí thư huyện ủy!
Bây giờ Lý Tuyển thật sự cảm thấy có chút kiệt sức. Cô ta không để ý tới Liễu Linh Lỵ đang đứng ở trước mặt, ngã vào salong, trên mặt lộ ra thần sắc khiếp sợ. Trong chuyện này mặc dù không phải do Lý Tuyển làm chủ đạo, nhưng cũng không phải không có quan hệ gì với cô ta. Dù sao Lưu Á đã báo cáo với mình. Chỉ có điều, chỉ cần Lưu Á không thừa nhận, Lý Tuyển sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Lại nói, sau này cho dù Lưu Á thừa nhận, chỉ cần Lý Tuyển không gật đầu, cũng không có ai có thể gây khó dễ đối với cô ta.
Dù sao hậu trường cuả Lý Tuyển cũng rất cứng rắn. Hậu trường một ngày không đổ, cô ta tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào!
Bí thư!
Liễu Linh Lỵ nhỏ giọng nói.
Liễu Linh Lỵ rất ít khi thấy Lý Tuyển khẩn trương giống như bây giờ. Thật ra, chuyện xảy ra đêm qua, sáng sớm hôm nay cô ta đã biết. Khi cô ta nhìn thấy bài báo trên nhật báo Hoa Hải, ban đầu có chút lo lắng. Hóa ra các cô ấy ở đằng sau xúi giục chuyện này. Nếu như chuyện này thật sự thành công, đối với Tô Mộc không thua gì một trùng kích mang tính tai họa. Chỉ có điều khi Liễu Linh Lỵ thấy nhật báo Tây Phẩm đặt ở bên cạnh, lo lắng trong nháy mắt đã biến mất.
Đã biết oan gia này sẽ xử lý tốt chuyện này. Thật không ngờ xử lý lại quyết đoán như thế, phản kích như vậy có sức thuyết phục hơn bất kỳ một ngôn ngữ nào!
Anh nói huyện Hoa Hải các anh làm việc thế nào, tại sao có thể đối ngược với tỉnh như vậy!
Về công tác phá án và bắt giam trong vụ án các thiếu nữ mất tích, phía bên cục thành phố đương nhiên biết chân tướng. Phía bên cục thành phố vừa nói ra chân tướng, huyện Hoa Hải các người dưới tình huống không có chứng cứ, ngang nhiên đưa ra lời chỉ trích vu tội như vậy!
Đây tính là cái gì?
Như vậy còn có chút tính tổ chức tính kỷ luật nào không?
Đây rõ ràng là muốn đối nghịch với tỉnh!
Tôi không sao. Tôi muốn yên tĩnh một chút. Sáng sớm hôm nay ai tới cũng không gặp!
Lý Tuyển phất tay một cái nói.
Vâng!
Liễu Linh Lỵ cẩn thận ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Khi ở đây chỉ còn lại có một mình Lý Tuyển, trên mặt cô ta lộ ra một sự mệt mỏi. Đó là sự mệt mỏi không có bất kỳ sự che dấu nào. Nghĩ đến một đòn phản kích này của Tô Mộc, Lý Tuyển cảm thấy bất đắc dĩ nói không nên lời. Thật không ngờ Tô Mộc thậm chí có năng lực biết trước.
Chắc là trùng hợp?
Nếu như nói lần này không phải là trùng hợp, vậy tình huống sẽ nghiêm trọng!
Tô Mộc, bây giờ chắc hẳn anh đang cười đi?