Quan Bảng

Chương 171: Chương 171: Ai không báo công an người đó là cháu trai.




Báo công an thì báo công an, ai sợ ai? Là các người chủ động gây chuyện trước, lại không phải chúng ta!

Ôn Ly hét lớn, như một trái ớt anhy, vô cùng nóng nảy.

Tôn Tân tham lam đảo mắt nhìn qua bộ ngực cao ngất của Ôn Ly, ánh mắt có chút oán hận trừng mắt nhìn Tô Mộc, nếu không có Tô Mộc, hiện tại cô gái này đã hầu hạ dưới chỗ kín của mình!

- Tô Mộc, không nghĩ tới nhân sinh có nơi nào mà không gặp lại ah, ở địa phương này mà chúng ta cũng có thể gặp mặt. Thế nào? Mới cùng Diệp Tích tách ra vài ngày, anh đã không kiềm nén được, tìm tân hoan sao? Một lần tìm hai người, tiểu thân thể của anh có thể thừa nhận nổi không? Nếu không hiện tại tôi gọi cho Diệp Tích, mời cô ấy tới đây giúp đỡ anh, miễn cho anh hư thoát rồi không ai quản.

Tôn Tân âm trầm nói.

- Miệng mồm hôi thối!

Ôn Ly lớn tiếng mắng.

Ngụy Mạn không mở miệng, lạnh lùng đứng bên cạnh, nhìn thấy Tôn Tân cùng đám người hầu sau lưng hắn, Ngụy Mạn đã biết bọn họ là ai. Tuy so sánh chức quan giữa cha cô cùng cha Tôn Tân còn kém xa, nhưng cũng không có nghĩa cô sẽ thỏa hiệp. Tính tình của cô trời sinh lãnh ngạo, tuyệt đối phải phản kháng tới cùng.

- Ôn Ly, con gái không nên động một chút mắng chửi người, thục nữ một chút tốt hơn, xem Ngụy Mạn kìa, tốt hơn em nhiều lắm.

Tô Mộc mỉm cười nói, Ôn Ly khẽ cười vươn đầu lưỡi, lại cười hì hì lui ra sau lưng ôm cánh tay Ngụy Mạn, không tiếp tục mở miệng mắng chửi người.

- Tôn Tân, chuyện đêm nay là do người của anh làm không đúng. Nhưng nếu hắn đã được giáo huấn, chuyện này xem như đã xong. Anh mang theo hắn đi khám tổn thương là được, bao nhiêu tiền thuốc men tìm tôi thanh toán. Không chuyện khác nữa, chúng ta đi trước.

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Đi? Ai cho anh đi!

Tôn Tân lớn tiếng nói:

- Anh nói không còn chuyện của anh thì xong sao, người ta kinh doanh quán bar, anh ở đây nháo sự xong đánh người còn vỗ mông muốn đi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy. Muốn giải thích thì quỳ xuống dập đầu ba cái, nếu không tôi sẽ báo công an đùa chết anh!

- Đúng vậy, đánh người rồi còn muốn đi, không có cửa đâu!

- Mẹ nó, dám ở địa bàn Thịnh Kinh gọi nhịp với huynh đệ chúng ta, ăn gan hùm mật gấu sao?

- Cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy, gọi một cuộc điện thoại cho người trực tiếp bắt hắn là được.

- Hắc hắc, hai con nhỏ kia cũng không tệ, lưu lại bồi Tôn thiếu uống rượu, nói không chuẩn Tôn thiếu cao hứng sẽ bỏ qua cho các người.



Đổng Xương đứng bên cạnh không rên một tiếng, khi nào nên nói chuyện khi nào nên câm miệng hắn biết rõ. Lúc này là lúc đến lượt đám nha nội biểu hiện, hắn làm sao có thể quét hứng trí của bọn họ. Hiện tại bảo an quán bar đã vây quanh, hắn không tin tên thư sinh kia có thể gây ra bao nhiêu động tĩnh.

- Đậu Đậu, em có phát hiện hay không, ánh mắt mấy người Tôn Tân không đúng.

Trịnh Mục đột nhiên nói.

- Hiện tại anh mới phát hiện sao?

Trịnh Đậu Đậu hờ hững nói.

- Như thế nào? Em cũng đã phát hiện đúng không? Loại ánh mắt này, loại thần thái này rõ ràng chính là…hít thuốc phiện! Đúng vậy, chính là bộ dạng sau khi hít thuốc phiện! Khó trách một đám kiêu ngạo như vậy, nguyên lai đều hít thuốc phiện. Hắc hắc, nếu như không đoán sai, bọn hắn khẳng định không phải lần đầu tiên tụ tập hít thuốc phiện.

Trong mắt Trịnh Mục chớp động tinh quang bức người.

- Anh ở đây chờ một chút, đừng gây sự, em đi sẽ trở lại!

Trịnh Đậu Đậu nói xong liền đứng dậy rời đi, có thật nhiều người che khuất nên không ai thấy được cô đã rời khỏi.

Ngoại trừ Tô Mộc!

Trong khoảnh khắc đó hắn đã cẩn thận quét mắt nhìn toàn trường, mỗi động tác thật nhỏ của mọi người đều không thể thoát khỏi ánh mắt của hắn. Nhờ có Mai Tranh huấn luyện, nếu chúng năng lực khống chế toàn trường cũng không có, còn nói gì tới làm tinh anh. Mà ngay lúc Trịnh Đậu Đậu đứng dậy đi lên lầu bốn, khóe môi Tô Mộc lộ ra mỉm cười.

Trịnh Đậu Đậu đúng là Trịnh Đậu Đậu, cô xuất thân từ bộ đội đặc chủng, ở trong trường hợp phức tạp như bây giờ, lập tức hiểu được nên làm sao mới là tốt nhất.

Nghĩ tới đây, tâm tình Tô Mộc liền thả lỏng.

Hắn từng làm việc trong quán bar, làm sao không nhìn ra nhóm thanh niên trước mắt không thích hợp, ngoại trừ Đổng Xương, kể cả tên thanh niên bị đòn kia, không ai ngoại lệ, toàn bộ vừa hít xong thuốc phiện. Dưới tình huống như thế, báo công an thì ai sợ ai.

- Có sợ không?

Tô Mộc ôn nhu nhìn Ôn Ly cùng Ngụy Mạn hỏi.

- Không sợ!

Ôn Ly vẫn nguyên bộ dạng không sợ trời không sợ đất, cô không biết nội tình của đám người kia, nổi điên lên đúng là không biết sợ hãi.

- Có anh ở đây, em không sợ!

Mặc dù Ngụy Mạn biết nội tình đám người Tôn Tân, nhưng nghe lời nói của Tô Mộc, nhìn thấy nụ cười của hắn, chẳng biết tại sao trong lòng không còn chút sợ hãi.

- Phải, có anh ở đây, không cần sợ!

Tô Mộc mỉm cười xoay người, không chút kiêng nể nhìn chằm chằm Tôn Tân:

- Tôn Tân, anh đã muốn chơi, tôi tiếp tục chơi với anh. Báo công an phải không? Báo đi!

Thoáng tạm dừng, ánh mắt hắn chợt âm lãnh:

- Ai không báo thì là cháu trai!

Báo công an đi! Ai không báo người đó là cháu trai!

Một câu thật tinh tế!

Làm đàn ông làm tới mức này mới gọi là thống khoái!

- Báo công an! Báo công an! Báo công an!

Trong quán bar chưa bao giờ thiếu người xem náo nhiệt, cũng chưa bao giờ thiếu loại người thích gây nháo lớn chuyện, lại không biết do ai xúi giục, toàn bộ nam nữ trong quán bar đều hô to lên. Như vậy chẳng khác gì nói…Tôn Tân không phải thật hung hăng càn quấy đi? Nếu thật hung hăng càn quấy thì báo công an ah, bị người kỵ lên đầu còn không dám làm gì, vậy còn gì là đàn ông, thậm chí còn thua cả đàn bà.

Sắc mặt Tôn Tân xanh mét, tâm tình cực độ phẫn nộ, trong ngực giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Đúng như suy đoán của Tô Mộc, bọn hắn hít thuốc phiện, hơn nữa còn không ít. Lúc này còn chưa kịp hưởng thụ sung sướng, bị người kích thích đại não càng nóng lên, liền không quan tâm bắt đầu rống to.

- Tô Mộc, đây là mày tự tìm đường chết, cũng đừng trách tao. Đến lúc đó để cho Diệp Tích nhìn thấy bộ dáng này của mày, hắc hắc, cơ hội của thiếu gia đã tới rồi! Đổng Xương, báo công an, gọi điện cho Trương đại đội, gọi hắn mang người tới đây, nói tôi bị người tập kích trong Vân Hải.

Đổng Xương có thể kinh doanh được quán bar lớn như Vân Hải, vẫn phải có năng lực. Cho dù ở trong tình huống như thế, trong đáy lòng hắn cảm thấy không ổn, nhưng vẫn duy trì đầu óc tỉnh táo đi tới thấp giọng nói:

- Tôn thiếu, có nên giải quyết êm thấm một chút hay không, nếu thật sự trở mặt đối với ai cũng không tốt.

- Câm miệng! Đổng mập mạp, đừng quên quán rượu này làm sao mở ra, chọc giận thiếu gia, có tin ngày mai tôi sẽ cho ông đóng cửa hay không, nhanh gọi điện cho Trương đại đội, bảo hắn mau chóng tới đây!

Tôn Tân hét lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.