Mấy người Bàng Hải Triều đang trò chuyện vu ivẻ trong phòng, không ngờ trịa đây có người to gan làm chuyện như vậy. Khi cửa phòng bị đá văng ra thì không ai phản ứng lại, tập thể ngồi ngây người. Mãi khi Mai Đóa Nhi, Trần Bích Loa ngang nhiên đi tới, sáu người Bàng Hải Triều mới giật mình tỉnh táo lại.
Bàng Hải Triều lạnh lùng quát:
Nàng là ai?
Cô nãi nãi của ta!
Khi Trần Bích Loa, Mai Đóa Nhi đá văng cửa phòng, lĩnh ban mới bị hỏi chuyện tận mắt chứng kiến, giật bắn người vội vàng xoay đi chạy ra đằng sau. Khách trong hai căn phòng đều là nhân vật nhà hàng Tử Vân không đắc tội nổi, mặc kệ sự việc tiếp theo như thế nào, chỉ có Lưu Khải Thụy ra mặt mới giải quyết nổi.
Mai Đóa Nhi khinh thường nói:
Ta là ai? Ta thì muốn biết các ngươi là ai?
Bàng Hải Triều độc ác cảnh cáo:
Cuồng vọng vô tri, nàng là tiểu thái muội nhà ai mà dám càn rỡ tại đây? Có tin là bây giờ ta báo cảnh sát bắt các người lại không? Thật nực cười, từ khi nào môi trường trị an của huyện Hoa Hải kém như vậy? Xem ra sau khi trở về ta phải nói lại với phụ thân!
Nếu Tô Mộc nghe lời này liền biết Bàng Hải Triều định mượn dịp này gây chuyện. Ai không biết cơ quan bạo lực huyện Hoa Hải hiện đang nằm trong tay Tô Mộc, nếu xảy ra vụ án trị an thì là tát mặt Chương Duệ, Tô Mộc mất mặt mũi. Tô Mộc tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
Nhưng Mai Đóa Nhi, Trần Bích Loa nghe vào tai chẳng có chút gái trị uy hiếp. Không tính công tử bột hạng nhất nhưng trong Thịnh Kinh thị, lực lượng vòng tròn nhỏ thì không phải ai cũng có tư cách trêu chọc Trần Bích Loa, Mai Đóa Nhi nổi. Hai người này không phá người khác là người ta đã thắp nhang. Bàng Hải Triều dám nạt bọn họ, vừa lúc hợp ý Trần Bích Loa, Mai Đóa Nhi.
Trần Bích Loa nói:
Cái gì tiểu thái muội hay không? Ngươi nói chuyện sạch sẽ chút. Chúng ta thích làm vậy rồi sao? Mới rồi chúng ta đi toilet ra, đi lầm cửa nên mới vậy. Được rồi, chúng ta đã đi lộn phòng, về là được.
Mai Đóa Nhi nhướng mày nói:
Sao nhận sai phòng được?
Biểu tình của Mai Đóa Nhi như thật sự đi lầmp hòng:
Cửa phòng nhà hàng này không thiết kế hơi cá tính chút, tất cả giống y như nhau, hèn gì đi nhầm cửa. Các vị, xin lỗi.
Trần Bích Loa, Mai Đóa Nhi nói xong làm bộ xoay người đi. Khi chân hai người mới xoay gót, còn chưa hoàn toàn xoay lại thì Bàng Hải Triều đã gầm lên:
Thái độ đó là sao? Các người đi nhầm phòng? Thật không vậy? Bao nhiêu cánh cửa, ta không tin các người sẽ đi nhầm cửa! Đừng nói nhiều, mau lại đây xin lỗi chúng ta!
Đang chờ ngươi nói câu đó!
Mai Đóa Nhi hay Trần Bích Loa đều quen thuộc làm chuyện này, hai người vốn không định đi thật, nói nhầm cửa chỉ là cái cớ. Trần Bích Loa, Mai Đóa Nhi cần cái cớ này, có nó thì hai người làm chuyện gì khác cũng trở nên đương nhiên. Đây là hai người chôn xuống cái bẫy lớn cho mình và cho người nhà tìm đến.
Mai Đóa Nhi nói:
Xin lỗi? Tại sao chúng ta phải xin lỗi? Đi nhầm phòng chứ có gì? Các ngươi có cần trợn mắt hung dữ hét vào mặt chúng ta vậy không?
Mai Đóa Nhi cười khẩy nói:
Đúng rồi, chúng ta sẽ không xin lỗi!
Không xin lỗi?
Bàng Hải Triều quét qua hai khuôn mặt khác nhau nhưng khí chất đều thoát tục, nhếch môi cười tà:
Ta nói này hai người, chuyện hôm nay là các người sai. Chỉ cần các người chịu qua đây bưng rượu lên uống ba ly với ta, sau đó cùng ta hát một bài thì bỏ qua. Nếu không, các người nghĩ chỉ xin lỗi một tiếng là được? Các ngươi biết ta là ai không? Các ngươi biết bọn họ là ai sao?
Bốn vị hành trưởng ngồi cạnh bàn nhìn Trần Bích Loa, Mai Đóa Nhi đột nhiên xông vào tỏ vẻ rất ngạc nhiên. Nhưng khi thấy hai nàng có chút nhan sắc thì đều lộ vẻ mặt hớn hở, Bàng Hải Triều nhạy bén bắt giữ được điều đó, trong lòng càng biết làm cách nào kéo bốn người xuống nước.
Bàng Hải Triều làm việc thích nhất là đúng bệnh hốt thuốc.
Không sợ ngươi không tham tiền, chỉ sợ ngươi không có nhược điểm. Miễn ngươi có điểm yếu là ta sẽ nắm thóp chặt chẽ, tấn công dồn dập, bắt lấy ngươi. Bàng Hải Triều dựa vào thủ đoạn này nên làm việc luô nthuận lội đủ đường.
Hai tiểu nha đầu, không cần biết các người là ai, nếu đã xông vào vậy chờ bị làm thịt đi.
Mai Đóa Nhi lạnh lùng hỏi:
Ôi chao, hù ta chắc? Ta muốn kiến thức xem bốn vị kia là ai? Ngươi là ai? Dám nói kiểu đó với ta? Ta giống tiểu thái muội chỗ nào? Còn muốn ta cùng người uống rượu, ca hát? Có cần cùng ngươi làm thêm chuyện khác không?
Trong vòng tròn nhỏ của Đỗ Phẩm Thượng hỏi ai miệng lưỡi bén nhọn thì đó là Mai Đóa Nhi. So với Mai Đóa Nhi thì nói giỡn như Khương Ninh chỉ là trò con nít. Mai Đóa Nhi có thể nó iđến cuối cùng khiến ngươi á khẩu, mỗi câu nàng nói làm ngươi đau còn hơn bị kim đâm.
Khoa trương nhất là lời nói của Mai Đóa Nhi rất thổ phỉ, chậm rãi lột đồ của ngươi ra, cho ngươi trần trụi lộ ra trước mắt công chúng.
Ví dụ những lời nói có thể nói Mai Đóa Nhi vạch hết tim đen, nàng nói xong lạnh lùng liếc bốn vị hành trường. Ai nấy tai to mặt lớn, người đến tuổi trung niên có vóc dáng tham ô hu bại.
Hành trưởng kiến hành sắc mặt âm trầm nói:
Thật buồn cười, nàng là con nít nhà ai sao dám nói lời xấc xược như thế?
Hành trưởng kiến hành nói như thể gã là người đàng hoàng, không biết khi bọn họ bàn bạc đối phó Tô Mộc thì đã bị Mai Đóa Nhi xếp vào sổ đen.
Đúng rồi, nói kiểu gì vậy? Thật là mất dạy láo lếu!
Không biết con cái nhà ai mà vô lễ vậy?
Nên gọi phụ huynh qua đi!
Hành trưởng kiến hành nã pháo, ba người khác bắt đầu lớn tiếng quát mắng. Trong tiếng la lối, nụ cười trên mặt Mai Đóa Nhi ngày càng âm hiểm. Đúng vậy, là âm hiểm. Bây giờ Mai Đóa Nhi càng cười càng cho người cảm giác rất nham hiểm.
Người quen thuộc Mai Đóa Nhi đều biết sắp có kẻ xui xẻo.
Mai Đóa Nhi nghiêng đầu, đá lông nheo:
Bích Loa, ngươi nghe thấy không? Bọn họ thật sự mắng ta, nói ta không có gia giáo, đòi kêu phụ thân của ta đến. Bốn người kia, không, nên nói là năm người, muốn lần lượt từng người mắng vốn phụ thân của ta. Ngươi nói xem bọn họ có giống ông chú biến thái không?
Trần Bích Loa lạnh nhạt nói:
Chú biến thái? Giống. Nhưng nếu bọn họ đã muốn tìm thúc thúc tâm sự vậy chúng ta hãy gọi điện cho thúc thúc đi.
Mai Đóa Nhi nói:
Ta thấy cũng phải.
Bàng Hải Triều nhìn hai người biểu hiện nói cười, gã sớm mất hết kiên nhẫn:
Này hai người kia, rốt cuộc muốn sao? Điều kiện ta vừa nói rốt cuộc các người có chịu làm hay không? Nếu không làm thì nhân lúc còn sớm cút cho ta, ta có cách thu thập các người sau. Nếu muốn chạy? Cũng được, nhưng đừng để ta bắt lấy, không thì sẽ cho các người sống không bằng chết!
Trần Bích Loa lạnh lùng hỏi:
Ngươi đang hù chúng ta?
Bàng Hải Triều tùy ý nói:
Nàng nói sao thì vậy đi.
Bốp! Bốp! Bốp!
Một tràng vỗ tay phát ra từ ngoài cửa, người vỗ tay là Đỗ Phẩm Thượng. Đứng bên cạnh Đỗ Phẩm Thượng dĩ nhiên là nhóm Khương Ninh. Tô Mộc thì không ra mặt, hắn nghe Lưu Khải Thụy nói Mai Đóa Nhi, Trần Bích Loa đi vào phòng riêng của ai thì ung dung ngồi xuống chỗ cũ. Có mặt nhóm Đỗ Phẩm Thượng, gây chuyện lớn mấy Tô Mộc cũng không sợ.
Tô Mộc không cần biết lý do tại sao Mai Đóa Nhi ngang ngược xông vào, hắn rất có lòng tin với nàng, biết nàng sẽ không vô duyên vô cớ làm vậy. Mai Đóa Nhi đã làm tức là có đạo lý của nàng, miễn chiếm phần lý thì Tô Mộc sẽ không xen vào.
Chờ khi vụ việc um sùm lên lại tinhd,
Đỗ Phẩm Thượng cười khẩy nói:
Oai thật, ta còn tưởng ở nơi như huyện Hoa Hải sẽ không có kẻ vênh váo như vậy, giờ xem ra ta ếch ngồi đáy giếng. Không ngờ nơi đây có nhân vật như vậy, hăm dọa người rất là hùng hồn.
Biểu tình của Bàng Hải Triều sắp đứt dây thần kinh:
Rốt cuộc các ngươi là ai?
Dang ăn cơm yên lành vì sao xảy ra chuyện lung tung thế này? Nhưng Bàng Hải Triều có ánh mắt nhìn người.
Chỉ nói nhóm Đỗ Phẩm Thượng đến vào, khí chất chẳng hề sợ hãi là biết bọn họ không phải người bình thường. Chẳng lẽ có người cố ý gây sự với gã? Không thể nào, đừng nói trong huyện Hoa Hải, dù là ở toàn huyện Hoa Hải nào ai dám gây hấn với Bàng Hải Triều?
Ngược lại bốn hành trưởng khi thấy nhóm Đỗ Phẩm Thượng cùng xuất hiện thì nhíu mày, bọn họ biết hậu quả gây lớn chuyện. Dù sao thân phận của họ hơi nhạy cảm, một mình xuất hiện tại đây còn dễ nói.
Hiện tại hành trưởng của bốn ngân hàng cùng có mặt tại đây, nếu nói chuyện hoàn toàn trong sáng thì ai tin? Quan trọng là nếu đồn lên cấp trên thì thì bọn họ biết làm sao?
Trong ấn tượng chuyện như vậy dựng lên thì khó chứ hủy hoại thì rất nhanh.
Bàng tổng, chúng ta xin đi trước.
Bàng Hải Triều cười nói:
Được được, bốn vị, chuyện hôm nay rất xin lỗi, ngày sau ta sẽ mở tiệc mời bốn vị.
Được rồi, được ròi.
Nhưng khi bốn hành trưởng đứng dậy định đi thì Đỗ Phẩm Thượng vẫn chặn cửa, không hề có ý tránh đường.
Bốn vị muốn đi vậy sao?