Hiện giờ trong lòng Thái Kim Đường như có ngọn lửa đang thiêu đốt lên. Nói thật, thậm chí hắn còn muốn giết người. Dựa vào cái gì? Vì sao? Các người có thể ngang ngược càn rỡ như thế. Cho dù mày là chủ tịch huyện thì thế nào? Là có thể nhục nhã tao như vậy sao?
Lão Lâm, anh nói rốt cục Lý bí thư nghĩ như thế nào?
Thái Kim Đường nhìn chằm chằm Lâm Nghi Đạt đang ngồi bên cạnh, nghiến răng nói. Nếu nói hiện tại hắn không hề có chút oán hận chính là giả dối, ở trong lòng hắn nghĩ thầm, nói thế nào Lý Tuyển cũng là bí thư huyện ủy, dù khi đó Tô Mộc gọi điện cho nàng, có chút ý tứ bức vua thoái vị, nhưng nếu nàng không muốn đáp ứng, còn có rất nhiều loại biện pháp, tỷ như trực tiếp phủ nhận, tỷ như đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận, lựa chọn nào cũng tốt hơn bây giờ. Hiện tại muốn làm gì? Đây là muốn bỏ qua hắn, lẽ nào lại như vậy! Chẳng lẽ nàng không sợ hãi nếu làm vậy những người đi theo nàng rét lạnh tâm tư sao? Nên nhớ đây là quan trường, là nơi đao quang kiếm ảnh. Chỉ cần nàng lộ ra chút ý tứ yếu đuối, sau này sẽ bị bỏ qua.
Ý tưởng của Thái Kim Đường, Lâm Nghi Đạt cũng hiểu được. Hiện tại nhìn bộ dáng của hắn, đáy lòng Lâm Nghi Đạt dâng lên cảm giác cô tịch. Nên nhớ hắn cũng không phải do Lý Tuyển đề bạt, mà là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy ngày trước, đợi sau khi Lý Tuyển thượng vị mới dựa vào. Nếu không phải hắn có được một phiếu trong hội thường ủy, ai biết Lý Tuyển sẽ đối đãi hắn thế nào. Không biết có bị xem là vật hi sinh như Thái Kim Đường hay không, bị ném bỏ sang một bên. Nhưng dù trong lòng biết việc này, Lâm Nghi Đạt cũng không dám nhiều lời. Nếu hắn dám nói loạn, sẽ bị người bắt lấy nhược điểm. Ở trong quan trường làm bất cứ chuyện gì cũng phải cẩn thận, nếu có sơ sẩy sẽ bị người kéo xuống ngựa.
Lão Thái, có lẽ Lý bí thư cũng có nỗi khó xử của mình. Ông không thể nói như vậy, những lời như vậy tôi sẽ xem như không nghe qua, được chứ?
Lâm Nghi Đạt nghiêm túc nói.
Lão Lâm, anh cũng biết tôi chỉ càu nhàu mà thôi, chẳng lẽ tôi còn không biết mình là người của ai sao? Nói thật, tôi vô cùng bất mãn với Tô Mộc, hắn dựa vào cái gì dám làm như vậy? Còn trực tiếp điều tổ công tác xuống đây, hắn muốn làm cái gì? Hắn làm như vậy có phù hợp quy củ hay không? Hắn làm như vậy có hội báo qua với Lý bí thư hay không? Chẳng lẽ hắn cho mình là chủ tịch huyện thì không cần tuân thủ quy củ sao? Chủ tịch huyện cường thế như vậy, còn có ai nguyện ý gia nhập vào làm việc với hắn!
Lão Thái, ông uống nhiều quá, chiều nay về nhà ngủ một giấc đi!
Nói xong Lâm Nghi Đạt liền đứng dậy rời khỏi.
Thái Kim Đường nhìn theo thân ảnh Lâm Nghi Đạt, trên mặt hiện lên phẫn nộ, trực tiếp cầm chai rượu ngửa cổ uống ừng ực cạn cả chai rượu, sau đó té xuống đất.
Phẫn nộ thì thế nào? Nếu phẫn nộ có thể giải quyết vấn đề, còn cần nghĩ những phương pháp khác để làm gì?
Vào buổi trưa, Lý Tuyển nghe được tin tức tổ điều tra liên hợp đã đi vào cục tài chính huyện. Hoạt động thí điểm kiểm tra gì đó, theo Lý Tuyển xem ra chỉ là một bảng quảng cáo thật buồn cười, chân tướng sự tình rốt cục là gì, ai không biết rõ ràng? Chẳng lẽ còn cần đi hỏi thăm sao?
Tô Mộc, anh muốn làm cái gì? Chẳng lẽ nhất định phải đem cục tài chính gây sức ép gà bay chó chạy mới thỏa mãn sao? Chẳng lẽ anh thật sự muốn đem huyện Hoa Hải biến thành một mảnh hỗn loạn mới hài lòng sao?
Lý Tuyển tức giận nói.
Bí thư, tôi nghĩ việc này tốt nhất trong lòng cô nên có chuẩn bị. Bởi vì chính khoản của cục tài chính chỉ có một vạn, đây là sự thật, không ai có cách nào thay đổi. Mà nói tới việc này, tôi đã nhận được tin tức, Thái cục trưởng thật sự có tiểu kim khố, mà mười phút trước tiểu kim khố đã bị phong tỏa, số tiền lên tới năm trăm vạn!
Liễu Linh Lỵ thấp giọng nói.
Cái gì?
Lúc này vẻ mặt phẫn nộ của Lý Tuyển hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ khiếp sợ:
Cô lặp lại lần nữa, việc này có thật không?
Thật sự, hơn nữa tôi còn nghe nói hiệu suất công tác của tổ điều tra rất cao, đã điều tra ra bên trong có rất nhiều khoản chi đều chênh lệch rất lớn. Còn nữa, trong cục tài chính có một nhân viên công tác, đã chứng thật mình có liên can trong sự kiện này, là do hắn làm sổ sách giả!
Lời của Liễu Linh Lỵ như quả bom nổ tung khiến Lý Tuyển không còn biết nói gì, nàng mềm nhũn ngồi xuống ghế, khuôn mặt vô cùng đen tối.
Thật sự có tiểu kim khố! Cục tài chính có tiểu kim khố, Lý Tuyển cũng biết, nàng cũng biết không riêng gì cục tài chính, mà những cơ quan trực thuộc huyện cũng có. Chuyện này không tính là bí mật, nhưng có cần khoa trương như vậy hay không? Chính khoản trong cục chỉ có một vạn, mà tiểu kim khố có năm trăm vạn, chênh lệch tới năm trăm lần, bảo những người khác nên suy nghĩ thế nào, việc này Thái Kim Đường làm sao giải thích được rõ ràng.
Bí thư…
Liễu Linh Lỵ nhỏ giọng hô.
Lý Tuyển trực tiếp phất tay:
Cô đi ra ngoài trước đi, tôi muốn bình tĩnh một chút. Nếu không có chuyện gì thì đừng cho ai vào. Từ giờ tới chiều tôi cũng không muốn nghe ai hội báo!
Dạ!
Liễu Linh Lỵ đứng dậy rời đi, khi trong phòng chỉ còn lại một mình Lý Tuyển, vẻ mặt nàng biến thành băng sương, Lâm Nghi Đạt, anh đúng là hại thảm tôi! Chính Lâm Nghi Đạt tiến cử Thái Kim Đường cho nàng. Xảy ra chuyện như vậy, nếu nói Lâm Nghi Đạt không hề hay biết, Lý Tuyển quả quyết sẽ không tin.
Nghĩ tới đây, Lý Tuyển liền gọi điện cho Lâm Nghi Đạt.
Lý bí thư!
Lâm Nghi Đạt, anh nói cho tôi nghe một chút đi, chuyện của Thái Kim Đường là sao vậy? Vì sao thật sự có tiểu kim khố, vì sao lại có sự chênh lệch giữa một vạn cùng năm trăm vạn?
Lý Tuyển bực tức quát.
Lý bí thư, việc này…
Anh lập tức qua đây cho tôi!
Dạ! Dạ!
Lâm Nghi Đạt lau mồ hôi trán, hắn biết Lý Tuyển nhất định sẽ tìm hắn, vì vậy đã chuẩn bị. Chẳng qua vừa rồi nghe thanh âm của Lý Tuyển không được nhẹ nhàng, đang thật sự tức giận. May mắn hắn không lưu lại uống rượu với Thái Kim Đường, nếu không hắn thật không biết nên làm gì bây giờ. Thái Kim Đường, chuyện tới nông nỗi này tôi chỉ có thể bán đứng ông, ông đừng nên oán tôi, đây đều do ông tự chuốc lấy.
Mặc cho ai cũng không nghĩ tới lời của Tô Mộc là lời vui đùa, nói sẽ có tổ điều tra trên tỉnh xuống, thật sự đến rất nhanh, buổi trưa đã xuất hiện trong huyện Hoa Hải, buổi chiều đã vào cục tài chính. Đợi sau khi họ đi vào, có Văn Nhân Đình hiệp trợ, muốn biết chuyện gì thật sự quá dễ dàng.
Ngọn lửa trong cục tài chính bốc cháy hừng hực, khiến toàn bộ cơ quan ngành trong huyện đều nhìn chằm chằm. Bọn họ đều suy đoán ngọn lửa này sẽ đốt tới mức độ nào, Tô Mộc còn muốn làm thế nào. Nhưng không ai thật sự cho rằng Tô Mộc muốn nhắm vào Thái Kim Đường, bởi vì không cần thiết. Chỉ nói Tô Mộc mời được tổ điều tra tỉnh đi xuống, người ta muốn xử lý Thái Kim Đường còn khó khăn sao? Nếu không phải do nguyên nhân này, chính là muốn chỉnh đốn tác phong của cục tài chính. Nghĩ tới thái độ mỗi khi tới làm việc, mọi người đều muốn cho cục tài chính nếm khổ mới là tốt nhất.
Trong huyện Hoa Hải xảy ra chuyện như vậy, Tây Phẩm thị làm sao không biết? Nhưng biết thì thế nào? Nên nhớ Tương Hoài Bắc được phân công quản lý nơi này, mà gần đây huyện Hoa Hải đã ký kết được vài hiệp thương, chỉ cần nhìn những căn cứ đang được xây dựng, sẽ không ai dám tùy tiện gây rối. Hơn nữa sau lưng Tương Hoài Bắc chính là bí thư thành ủy Bàng Chấn Kỳ, chỉ cần hắn không mở miệng soi mói, cũng không ai dám gây chuyện với huyện Hoa Hải.
Ngay khi mọi người còn đang nhìn chằm chằm huyện Hoa Hải, lại có một tiểu nhân vật càng bi ai hơn cả Thái Kim Đường. Đó chính là Tiêu Mãnh Trữ, hôm nay đã không còn ai liếc mắt nhìn hắn. Thậm chí người nịnh bợ hắn lúc này đều lộ vẻ mặt chán ghét.
Đây chính là sự thật trong quan trường! Đây chính là bi ai trong cuộc sống! Nhưng Tiêu Mãnh Trữ không biện pháp tiếp nhận nhục nhã như vậy, hắn là người tâm tính hẹp hòi, sao có thể nuốt xuống khẩu ác khí.
Thái Kim Đường, tất cả đều do ông tạo thành, đều là ông, nếu không có ông, tôi làm sao biến thành như vậy! Ông là vương bát đản!
Tiêu Mãnh Trữ uống cạn ly bia, nghĩ tới Thái Kim Đường dặn dò hắn gây khó khăn cho Tiêu Tri Lâm, trong lòng hắn liền giận dữ. Còn nói xảy ra chuyện gì cũng sẽ bảo vệ hắn, bây giờ thế nào? Trong lòng hắn thật sự nổi giận!