Quan Bảng

Chương 1259: Chương 1259: Bị đâm! Trọng thương! Bệnh tình nguy kịch!




Chương 1259: Bị đâm! Trọng thương! Bệnh tình nguy kịch!

Trên thế giới này bao giờ cũng sẽ có một vài người, từ nhỏ trong miệng đã ngầm thìa vàng, không bị bất kỳ lần chịu tội nào, cũng không biết cái gọi là hạnh phúc trân quý như thế nào. Âu Dương Dung chính là một loại người như vậy. Từ thời khắc Âu Dương Dung sinh ra ở thành phố Tây Phẩm này, nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, không có bất kỳ nguy hiểm và bất kỳ khó khăn nào. Nhiều năm, cuộc sống của hắn trôi qua như vậy. Ở trong đời Âu Dương Dung, từ trước đến nay chưa từng có chuyện xui xẻo nào.

Ngoại trừ mấy ngày hôm trước bởi vì chuyện khu biệt thự Hoa Bỉ Ngạn bị bắt giam lại!

Chuyện đó thật sự là nỗi đau đớn khổ sở trong lòng Âu Dương Dung. Mỗi lần tới buổi tối hắn đều bị giật mình tỉnh giấc. Mỗi lần giật mình tỉnh giấc, trong đầu Âu Dương Dung sẽ rõ ràng hiện ra bóng dáng của Tô Mộc. Tô Mộc thật sự giống như đã trở thành một bóng ma, không ngừng dây dưa Âu Dương Dung, hành hạ Âu Dương Dung.

Âu Dương Dung biết mình muốn một lần nữa khôi phục lại cuộc sống trước kia, nhất định phải giải quyết được bóng ma đè nặng trong lòng này. Nhưng Âu Dương Dung cũng biết, Tô Mộc dù sao cũng là huyện trưởng huyện Hoa Hải. Nếu như thật sự không có biện pháp, vậy không cần phải suy nghĩ. Hoặc là không làm, nếu làm phải khiến Tô Mộc không bắt được bất kỳ nhược điểm nào. Lo lắng suông cũng không có cách nào.

Trong chuyện của Chu Bát Cân thật ra cũng có phần của Âu Dương Dung. Là Âu Dương Dung kích động Chu Bát Cân đi đánh cược. Chỉ có điều thật không ngờ Chu Bát Cân không có năng lực, sau thời gian dài như vậy cũng không giải quyết được lão sư kia. Điều này quả thực làm mất mặt mũi của cha hắn. Hắn cũng không có tư cách đi theo Âu Dương Dung tiếp tục lăn lộn nữa.

Anh cho rằng Chu Bát Cân vì sao phải liều mạng như vậy. Cũng bởi vì hắn biết nếu như mình không thành công, hậu quả lại tương đối thê thảm. Cho dù Chu Kính Dư không bị gia tộc Âu Dương bỏ qua, mình cũng sẽ bị Âu Dương Dung trực tiếp một bước đá văng ra ngoài. Nếu thật sự như vậy, tương lai hắn làm sao có thể tiếp tục lăn lộn trong cái vòng này.

Chu Kính Dư thật sự không biết mình làm sao rời khỏi ngôi biệt thự này. Chỉ có điều trước khi rời đi hắn đã nhận được lời bảo đảm của Âu Dương Dung. Chu Bát Cân rất nhanh sẽ được thả ra. Về phần sống chết của tên thư ký kia, thật ra không có người nào chủ động nhắc tới. Chu Kính Dư tin tưởng dựa vào mặt mũi của gia tộc Âu Dương, chung quy sẽ hữu ích hơn so với mình ở chỗ này mù quáng lăn đi lăn lại.

Trò hay cũng đã bắt đầu?

Bên trong biệt thự chỉ còn lại có một mình Âu Dương Dung. Lúc này, trên tương mặt anh tuấn của hắn không ngờ lại lộ vẻ dữ tợn. Không có người nào biết hiện tại sau khi Âu Dương Dung bị Tô Mộc hung hăng giẫm ở dưới chân, tâm lý chợt xuất hiện hiện tượng biến thái rất nhỏ. Biến thái như vậy trực tiếp dẫn đến chuyện Âu Dương Dung làm việc càng lúc càng không kiêng nể gì cả.

Giống như chuyện Âu Dương Dung phân phó đêm nay. Mặc dù hắn chặt đứt tất cả manh mối có liên quan đến hắn, nhưng hành động như vậy cũng thật sự đủ cuồng vọng. Chỉ cần có chút lơ là, sẽ khiến Âu Dương Dung thân bại danh liệt.

Nhưng Âu Dương Dung thì? Hắn không những không có bất kỳ sự sợ hãi nào, ngược lại càng chìm đắm trong đó. Toàn thân rốt cuộc trực tiếp đứng lên, bắt đầu nhảy loạn ở trong đại sảnh của biệt thự trống trải.

Là cái gì khiến Âu Dương Dung điên cuồng như vậy?

Đương nhiên là sắp trả thù được!

Âu Dương Dung loại người từ trước tới nay chưa từng bị thua thiệt, bất kể như thế nào cũng không thể nuốt được cơn giận này xuống. Phải biết rằng mấy ngày qua mặc dù bị Âu Dương Nghị Phong không cho phép đi ra ngoài, nhưng Âu Dương Dung vẫn có tự do rất lớn. Hơn nữa Âu Dương Dung làm việc từ trước tới nay đều rất có kết cấu. Cho nên sau khi đồng ý trả số tiền lớn, lúc này một kẻ liều mạng đã xuất hiện ở huyện Hoa Hải, hơn nữa ở ngay trong bên ngoài căn nhà của Sở Tranh.



Chuột, mày nói tiểu tử kia hiện tại có thể không ra ngoài hay không?

Một người đầu trọc thấp giọng hỏi.

Làm sao có thể? Anh Quang, Sở Tranh tuyệt đối sẽ ra ngoài. Chúng ta đã ở đây theo dõi suốt mấy ngày. Mỗi đêm vào thời điểm này hắn tuyệt đối sẽ ra ngoài chạy bộ.

Một nam tử dáng người gầy yếu nói. Hắn chính là chuột.

Nói cũng phải. Chuột, lần này đi theo tao ra ngoài làm chuyện này, có cảm giác hối hận hay không?

Người được gọi là anh Quang kia trầm giọng nói:

Phải biết chuyện này không giống với những chuyện chúng ta làm trước đây. Nếu như thật sự làm, tính chất sẽ tương đối ác liệt. Cho dù chúng ta chạy trốn tới chân trời góc biển, đều sẽ bị truy bắt.

Chuột nhếch miệng cười.

Không sợ, chỉ cần theo anh Quang làm việc, em sẽ không có bất kỳ sợ hãi nào. Em tin tưởng vào anh Quang!

Ngốc!

Anh Quang cười, dùng sức xoa cái đầu của chuột, trên mặt lộ ra thần sắc hồi tưởng.

Chỉ cần chúng ta làm xong chuyện đêm nay, sau này cũng không cần tiếp tục lo lắng về chuyện ăn uống nữa. Chỉ có điều, chuột, chuyện anh đã nói với cậu, cậu đều nhớ chứ? Mấy thứ bảo cậu giấu đi, cậu đã giấu kỹ rồi chứ?

Anh Quang nghiêm túc hỏi.

Đúng vậy!

Chuột nói.

Vậy là tốt rồi. Cậu nhớ kỹ cho tôi, trên thế giới này cậu không thể tin tưởng bất kỳ kẻ nào. Ai cũng không thể tin. Như vậy mới có thể có tư cách để tiếp tục sống. Anh Quang có thể đưa cậu từ trong hốc núi nghèo khó kia ra, cậu có thể sáng tạo ra huy hoàng hay không đều phải trông cậy vào chính cậu. Chuyện này vốn chỉ cần một mình anh tiếp nhận là được. Nhưng vì lý do an toàn, một lát nữa không quan tâm xảy ra chuyện gì, cậu đều phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể đi ra. Nhiệm vụ của cậu chính là tiếp ứng, hiểu không?

Thần thái anh Quang nghiêm túc và trang trọng chưa từng thấy.

Anh Quang, anh tại sao lại nói nghiêm trọng như vậy. Nếu như thật sự có nguy hiểm, chúng ta không làm nữa là được rồi?

Chuột nói.

Không làm? Hiện tại đã không thể không làm được rồi. Thôi đi, Sở Tranh tới rồi. Nhớ kỹ lời anh đã nói với cậu là được!

Sau khi anh Quang phân phó xong, liền trực tiếp đứng dậy, trong miệng đầy mùi rượu, thân người cũng lảo đảo, thoạt nhìn chính là một con ma men đã uống say.

Xuất hiện ở trên cầu thang của tiểu khu này chính là Sở Tranh!

Sở Tranh cũng không ở tỏng ký túc xá do đơn vị phân, mà thích thuê một gian phòng ở bên ngoài, bản thân ở tương đối tự tại và thanh nhã. Cái tiểu khu này mặc dù nói là tiểu khu cũ, nhưng quý ở cái yên tĩnh. Đây là điều Sở Tranh thích nhất. Mỗi ngày vào buổi tối trước khi ngủ, hắn đều sẽ ra ngoài chạy chậm một vòng.

Chạy bộ rèn luyện thân thể chẳng qua là tìm cớ mà thôi. Sở Tranh muốn thông qua chạy bộ như vậy, ghi nhớ tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong ngày, từ đó thu được bài học kinh nghiệm. Làm một thư ký, Sở Tranh hiểu rõ ràng mình phải làm thế nào.

Nếu như hiện tại không nhân lúc có điều kiện như vậy, học hỏi nhiều hơn về con đường làm quan của Tô Mộc, sau này có muốn học, sợ rằng cơ hội chính là tương đối xa vời. Nếu như thật sự đợi đến khi bị thả ra ngoài, không có những kinh nghiệm này, rất dễ bị xa lánh. Nói vậy, Sở Tranh không chỉ ném đi mặt mũi của mình, còn có thể làm mất mặt Tô Mộc. Cho nên hiện tại hắn phải bỏ ra càng nhiều tinh lực và mồ hôi hơn những người khác, để tương lai một ngày kia có thể thăng chức nhanh hơn.

Tô huyện trưởng thật sự không thích loại người sợ đầu sợ đuôi. Giống như Chương Duệ ngày hôm nay quả quyết bắt giam Dương Ninh Thần, chính là rất hợp với tính tình của hắn.

Xem ra, cơ sở vườn sinh thái Hà Sanh sẽ khiến cho các lãnh đạo hương trấn ngày mai bắt đầu vọt tới chính quyền huyện tiến hành cướp giật.

Ở trong công tác cơ sở không nhất định phải nói ra hết tất cả mọi chuyện. Loại chuyện rơi vào trong sương mù như vậy, cũng một loại thủ pháp.

. . .

Sở Tranh không ngừng phân tích cắt tỉa như vậy. Trong lúc hắn đang suy ngẫm, mặc dù nhìn thấy từ phía đối diện có một tên đầu trọc đi qua, cũng không mấy để ý. Vừa định tránh ra, ai ngờ được lại có biến hóa khác thường xảy ra. Đáng lẽ có thể lách qua người tên đầu trọc, không ngờ hắn từ phía sau trong giây lát móc ra một thanh đao mã tấu, lập tức không do dự chút nào, quả quyết đâm thẳng về phía người Sở Tranh.

Một đao!

Lại một đao!

Một đao nữa!

Sau khi tên đầu trọc đâm mạnh sáu đao sau mới vội vàng chạy đi. Sáu đao này mặc dù không đến mức lấy đi tính mạng của Sở Tranh lúc đó, nhưng sáu đao này lại thật sự khiến Sở Tranh lập tức ngã xuống đất. Trên mặt hiện ra sự khủng hoảng. Từ trước tới nay chưa bao giờ Sở Tranh cảm giác sức sống trôi qua rõ ràng như vậy.

Máu tươi chói mắt khiến Sở Tranh cảm thấy mơ hồ!

Mùi máu tanh khó ngửi kích thích khứu giác của Sở Tranh!

Sở Tranh co quắp ngã xuống đất, thật sự liều mạng dùng chút sức tàn cuối cùng, bấm số điện thoại của Đoạn Bằng.

Đoạn Bằng, tôi bị đâm, ở ngay chỗ tiểu khu đang thuê ở. . .

Sau khi nói xong một câu như vậy, Sở Tranh thật sự không còn bất kỳ sức lực nào. Cảm giác toàn thân đau đớn, khiến Sở Tranh trực tiếp nằm úp sấp trong vũng máu, hôn mê.

Bên kia Đoạn Bằng nhận được điện thoại của Sở Tranh, trong nháy mắt, từ trên giường nhảy dựng lên, thuần thục lao ra khỏi gian phòng, lái xe chạy về hướng Sở Tranh. Vừa lái xe, hắn đồng thời vừa bấm số cấp cứu gọi cho bệnh viện huyện.

Đoạn Bằng rất thẳng thắn, nói thẳng người bị tập kích chính là Sở Tranh thư ký của Tô huyện trưởng. Vì hắn sợ bệnh viện huyện kéo dài thời gian. Trên thực tế nói như thế là rất chính xác. Sau khi nghe nói Sở Tranh bị đâm trọng thương, xe cứu thương của bệnh viện huyện gần như ngay lập tức được lái đi. Theo xe còn là bác sĩ có chuyên môn cao đối với cấp cứu.

Lãnh đạo!

Đoạn Bằng gọi điện thoại cho bệnh viện xong, lại gọi tới cho Tô Mộc. Bên kia Tô Mộc còn chưa ngủ, chỉ có điều cũng đã chuẩn bị thu thập đồ để nghỉ ngơi. Muộn thế này còn nhận được điện thoại của Đoạn Bằng, Tô Mộc thật sự có chút bất ngờ.

Bằng tử, thế nào?

Tô Mộc hỏi.

Lãnh đạo, vừa nhận được điện thoại của Sở Tranh, nói hắn bị đâm. Bây giờ đang ở bên tiểu khu kia. Tôi nghe giọng nói của hắn dường như không ổn. Một câu nói còn chưa nói hết đã không thấy có tiếng động gì nữa. Hiện tại tôi đang chạy tới đó!

Đoạn Bằng vội vàng nói.

Cái gì?

Tô Mộc bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ. Mình không có nghe lầm chứ? Đoạn Bằng nói cái gì? Nói Sở Tranh bị đâm? Là ai, là ai lại dám to gan như vậy, làm ra loại chuyện điên rồ như vậy? Lẽ nào bọn họ không biết Sở Tranh là ai? Không biết Sở Tranh có thân phận là gì sao?

Ngang nhiên ám sát cán bộ hành chính quốc gia như vậy, thật sự muốn khiêu khích với đảng sao?

Bằng tử, cậu nhanh qua đó xem thử Sở Tranh có chuyện gì. Hiện tại tôi sẽ lên đường chạy tới đó, nói địa chỉ cho tôi!

Tô Mộc trầm giọng nói.

Tiểu khu Thắng Lợi số ba, đơn nguyên l, phòng 302!

Đoạn Bằng vội vàng nói.

Một lát nữa lại gặp!

Tô Mộc trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng nghĩ, Sở Tranh anh ngàn vạn lần đừng có chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.