Quan Bảng

Chương 1423: Chương 1423: Bị động? Từ đầu tới cuối đều là chủ động!




Từ khi Cao Lệ Trấn trở thành phó bí thư ban kỷ luật thanh tra Tây Phẩm thị tới nay, cũng không gặp qua người khó chơi như vậy. Chỉ cần hắn ra tay, thậm chí không cần đích thân đi làm mà để người của ban kỷ luật thanh tra ra mặt, không cần biết là ai, chỉ cần nghe tên cơ quan sẽ lập tức chịu thua tức khắc. Người khó triền như Tô Mộc, hắn thật sự chưa từng gặp, lúc này cảm thấy đầu ông ông nhức nhối.

Cho tới bây giờ trong đầu Cao Lệ Trấn đều vang lên lời phân phó của Tần Phong lúc khởi hành tới đây.

Mang Tô Mộc trở về, nhưng không thể bức bách quá mức, chỉ cần có thể mang hắn đi, làm ra bộ dáng là được. Về chuyện cuối cùng có điều tra hắn hay không, để sau hãy nói!

Đây đã là lời nói xuất phát từ trong lòng Tần Phong, trừ phi là người tâm phúc, nếu không Tần Phong sẽ không chủ động nói ra lời như vậy. Trên thực tế Tần Phong cũng đã có ý định bồi dưỡng Cao Lệ Trấn. Bằng không nhiệm vụ như thế hắn chắc chắn sẽ không phái Cao Lệ Trấn đi làm.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao tới hiện tại Cao Lệ Trấn còn chưa áp dụng biện pháp cứng rắn!

Nếu thật sự ra tay, sẽ khó trả lời với Tần Phong. Dù sao ý tứ của Tần Phong đã minh xác, lúc này còn chưa tới lúc chân chính hạ thủ tàn nhẫn với Tô Mộc, vẫn còn cần duy trì ý thức thanh tỉnh nhất định.

Nhưng dù là vậy cũng không phải nguyên nhân để Tô Mộc có thể diễu võ giương oai, ngang ngược càn rỡ như vậy đi? Nếu thật sự bức hắn nóng nảy, hắn cũng không quản điều gì khác, tuyệt đối ra tay bắt Tô Mộc trở về.

Ngay lúc Cao Lệ Trấn định áp dụng biện pháp, một thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên, Đào Hoa uyển chuyển đi tới. Chuyện xảy ra lúc giữa trưa nàng đã không ra mặt, nếu lúc này tiếp tục trơ mắt nhìn Tô Mộc bị người mang đi, nàng lại không nói câu nào, vậy chỉ mong Tô Mộc xảy ra sự cố là tốt nhất, nếu hắn không xảy ra việc gì, nàng đã hao hết tâm tư kinh doanh nơi này chỉ sợ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Cho nên lúc này Đào Hoa phải ra mặt.

Cho dù chỉ tỏ thái độ cũng tốt.

Các anh đang làm gì ở chỗ của tôi? Các anh là ai? Dựa vào cái gì đấu đá lung tung xông vào, gây rối khách của tôi. Các anh có biết hiện tại tôi có thể tố cáo các anh! Để công an bắt tất cả các anh!

Đào Hoa lớn tiếng nói.

Nhìn thấy Đào Hoa đi vào, Cao Lệ Trấn không khỏi nhíu mày.

Nói thật, Cao Lệ Trấn cũng có ấn tượng đối với Đào Hoa. Biết nàng có nhân mạch trong thành phố, có rất nhiều trường hợp đều nhìn thấy nàng xuất hiện. Chỉ cần nàng có mặt, không có sự tình gì không làm được. Cho nên hắn thật sự không muốn vạch mặt với Đào Hoa, tâm tình này nếu bị Tô Mộc biết được nhất định sẽ buồn bực mà chết.

Đây là chuyện gì chứ!

Tô Mộc đường đường chủ tịch huyện, mặt mũi còn không bằng một chủ nhà hàng? Cao Lệ Trấn làm việc như vậy sao?

Vấn đề kinh tế? Vấn đề tác phong?

Hoàng Luận Đàm nhìn thấy Đào Hoa xuất hiện, trong đầu không khỏi hiện lên hai vấn đề mà Cao Lệ Trấn đã nói, trước đó hắn đang tự hỏi không biết Tô Mộc có thật sự phạm tội hay không. Nếu hắn thật sự phạm tội, mình nên làm như thế nào, có cần tiếp tục lui tới với hắn hay không. Hiện tại xem ra mình không cần đi tìm hiểu những vấn đề như thế.

Vấn đề kinh tế? Với sản nghiệp hiện giờ của Tô Mộc, thật sự không cần lo lắng vấn đề này!

Vấn đề tác phong, mẹ nó, trừ phi các người chỉnh chết hắn, nếu không việc đó cũng gọi là vấn đề sao? Hơn nữa Tô Mộc còn chưa kết hôn, làm gì có vấn đề tác phong nghiêm trọng gì! Quả thật vô cùng buồn cười!

Cho nên Hoàng Luận Đàm lập tức quyết định, cùng Tô Mộc nhúng tay vào vũng nước đục lần này.

Cô là ai?

Cao Lệ Trấn hỏi.

Tôi là người phụ trách nơi này, ông có sự tình gì thì có thể nói với tôi!

Đào Hoa nói.

Chúng tôi là người của ban kỷ luật thanh tra thành phố, hiện tại chúng tôi đang phá án, những người không phận sự đều phải tránh sang bên. Cô là người phụ trách nơi này thì thế nào? Nơi này không có chuyện của cô, hiện tại lui ra ngoài cho tôi!

Cao Lệ Trấn trầm giọng nói.

Người của ban kỷ luật thanh tra thành phố?

Đào Hoa cố ý lộ vẻ mặt kinh ngạc, đột nhiên xoay người hỏi Tô Mộc:

Tô chủ tịch, tại sao anh lại bị người của ban kỷ luật thanh tra chú ý đây? Rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Đúng là biểu diễn thật phấn khích!

Nếu Tô Mộc không biết nội tình của Đào Hoa, có lẽ sẽ cảm thấy khó hiểu, sẽ cảm động vì trò biểu diễn của nàng. Nhưng sau khi hắn biết nàng là gián điệp, góc độ suy nghĩ vấn đề đương nhiên khác hẳn. Biết nàng không khả năng cố ý xuất hiện ở đây, nàng nói như vậy khiến trong lòng hắn càng thêm phòng bị nàng gấp bội lần.

Đào Hoa, nơi này không có chuyện của cô, cô đừng xen vào!

Tô Mộc nói.

Nhưng mà…

Không cần nhưng mà!

Tô Mộc nói thẳng.

Vậy được rồi!

Đào Hoa xoay người nhìn Cao Lệ Trấn:

Tôi mặc kệ các anh là ai, nhưng tôi tin tưởng Tô chủ tịch tuyệt đối không phạm sai lầm, các anh làm như vậy nhất định là oan uổng người tốt. Các anh tốt nhất sớm thả Tô chủ tịch, nếu không nhân dân huyện Hoa Hải sẽ không bỏ qua, tôi cũng sẽ không bỏ qua, tôi sẽ vào thành phố đòi công đạo!

Không còn xuất diễn nào càng đặc sắc, càng cảm động hơn xuất diễn của nàng!

Ban kỷ luật thanh tra chúng tôi chắc chắn sẽ không oan uổng người tốt!

Cao Lệ Trấn nói, tuy không nói nửa câu sau nhưng người có mặt đều hiểu rõ hắn muốn nói gì, đáy lòng Tô Mộc lập tức hiện lên lãnh ý.

Đây là do các người tự chuốc lấy!

Nếu lần này hắn không đâm thiên chuyện này, không cho các người chút giáo huấn, ban kỷ luật thanh tra thành phố lại nghĩ mình có thể muốn làm gì thì làm, thật sự cho rằng Tây Phẩm thị là thiên hạ của mình, muốn làm thế nào thì làm sao!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Mộc xoay chuyển.

Cao phó bí thư, ông muốn mang tôi về phối hợp các vị điều tra phải không?

Tô Mộc hỏi.

Phải!

Cao Lệ Trấn nói.

Tốt lắm, tôi phối hợp các ông, chúng ta đi thôi!

Tô Mộc nói.

Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Trước đó Tô Mộc vẫn giữ thái độ mạnh mẽ cứng rắn, hiện tại lập tức đồng ý, điều này làm cho Cao Lệ Trấn có chút khó hiểu. Nhưng không sao cả, nếu Tô Mộc đã quyết định đi theo hắn rời khỏi nơi này, xem như nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành xong.

Tốt lắm, vậy thì đi thôi!

Cao Lệ Trấn nói.

Chờ đã!

Nhưng đúng lúc này Hoàng Luận Đàm cũng mỉm cười đứng dậy:

Các ông không phải nói tôi cũng bị tình nghi sao? Tôi ở đây ngang nhiên đút lót, có phải các ông cũng nên mang luôn tôi đi không?

Đầu óc người này không phải có bệnh chứ?

Người khác có đánh chết cũng không muốn đi ban kỷ luật thanh tra, người này chẳng những muốn đi, còn yêu cầu mãnh liệt như vậy. Vì muốn đi còn nói ra lý do như thế. Nếu bọn hắn không mang người đi theo, thật sự có chút ngượng ngùng. Nhưng làm vậy được không? Nhiệm vụ của hắn là bắt Tô Mộc, nếu không muốn cành mẹ đẻ cành con, vẫn tận lực không làm.

Bí thư, có người này tôi tin tưởng việc thẩm vấn của chúng ta sẽ càng thêm dễ dàng. Hơn nữa tôi đã chụp ảnh toàn bộ thức ăn ở đây, chỉ nói tiền rượu cùng thức ăn cũng phải hơn ngàn đồng. Ông nói chỉ có hai người còn ăn nhiều như vậy, không có vấn đề ai mà tin đây?

Hoa Nhạc tiến lại gần thấp giọng nói.

Tiểu nhân!

Đáy lòng Tô Mộc khinh thường mắng.

Tâm tình vốn do dự của Cao Lệ Trấn sau khi nghe được lời nói của Hoa Nhạc cũng quyết đoán:

Nếu là như vậy thì cũng mang hắn đi, chúng ta đi thẳng tới ban kỷ luật thanh tra thành phố!

Dạ!

Chuyện không thể tưởng tượng lại xảy ra như thế!

Một vị chủ tịch huyện cùng một vị công tử ca có thể đi ngang trong thủ đô như Hoàng Luận Đàm lại bị người thản nhiên mang đi, hơn nữa đây tuyệt đối là một tệ nạn, còn là tệ nạn trí mạng nhất.

Bởi vì cách làm việc của Cao Lệ Trấn rất không phù hợp quy củ!

Không có ủy viên thành ủy đủ trọng lượng đi cùng, những người này dám bắt người đi!

Thậm chí cũng không hề thông báo với bí thư huyện ủy Lý Tuyển, đây là hành động gì?

Cứ dựa vào những lời đồn đãi lung tung lại bắt một chủ tịch huyện, quyền lực ban kỷ luật thanh tra thành phố thật sự khá lớn!

Cho dù là Tương Hoài Bắc cũng không biết việc này!

Cao Lệ Trấn vốn cho rằng việc làm của mình không hề lưu lại cái đuôi, ai ngờ lúc bọn hắn đưa Tô Mộc lên xe, toàn bộ giám thị theo dõi quá trình chấp pháp của bọn họ đều bị lưu lại làm bản sao. Mà tin tức này cũng lập tức được hội báo về thủ đô.

Phàm là những người đang giám thị Đào Hoa đều thuộc về tổng tham. Mà tổng tham là do Từ Trung Nguyên nắm giữ, Tô Mộc là chủ tịch huyện Hoa Hải, những người này đương nhiên hiểu biết. Nhiệm vụ của họ chính là một khi nơi này có dấu vết gì phát sinh, đều phải chủ động hội báo, việc Tô Mộc cùng Hoàng Luận Đàm bị bắt làm sao là việc nhỏ?

Hơn nữa bọn họ đều biết Tô Mộc là cháu nuôi của Từ Trung Nguyên, cháu của Từ lão lại bị người của ban kỷ luật thanh tra Tây Phẩm thị mang đi, họ làm sao không báo cáo?

Trong nhất thời Từ gia tại thủ đô liền náo động!

Về phần Từ Trung Nguyên sẽ động thủ hay không, Tô Mộc không biết, nhưng hắn hiểu rõ từ thời khắc hắn bị mang đi, quyền chủ động đã nằm trong tay hắn. Có lẽ người khác cho rằng hắn bị động, nhưng hắn không cho rằng như thế!

Quyền chủ động thế này, sẽ làm một số người nào đó phải trả giá bằng máu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.