Chương 909: Biến thành trải đường
Một khi trên người đã không còn quầng sáng quyền lực chiếu rọi, không cần ai nói, sẽ bị người đổ xô bổ nhào qua như châu chấu. Đừng nói anh chủ động xin dời đi, chỉ cần anh toát ra nửa điểm không muốn đi, rất nhanh sẽ đem chỗ của anh san thành bình địa.
Đây chính là điểm tốt của quyền lực.
Mà ưu đãi này chính Đổng Việt Minh hiểu thật rõ, chính bởi vì có quyền lực, mặc dù bề ngoài hắn xấu xí nhưng vẫn có mỹ nữ vây quanh như mây. Chỉ cần là nữ nhân trong huyện Dương Tràng, chỉ cần bị hắn nhìn trúng, không ai có thể chạy thoát. Trong đó có nữ giáo viên xinh đẹp, nhân viên công vụ, người mẫu gì đó. Nếu Đổng Việt Minh không phải là bí thư huyện ủy, hắn sao có thể hưởng thụ được đãi ngộ như thế?
Nhưng hiện tại trong lòng Đổng Việt Minh như tro tàn!
Khi hắn bị mang lên xe rời khỏi huyện Dương Tràng, hắn liền biết được sự tình phát triển không ổn. Hắn đã đánh giá cao bản thân, vì vậy rơi vào tình cảnh này. Dùng lý do điều tra sự kiện tai nạn của Thạch Trung Vũ, nhưng chỉ là một bảng quảng cáo. Từ khi bảng quảng cáo mở ra, kế tiếp chính là điều tra toàn bộ vấn đề của hắn.
Đồng chí, thương lượng một chuyện, tôi muốn gọi điện thoại được không?
Thật sự, chỉ gọi điện về nhà tôi mà thôi!
Các người đang muốn làm gì? Nên nhớ là các người mời tôi hợp tác điều tra, không phải bị song quy!
Tôi là bí thư huyện ủy Dương Tràng, các người làm như vậy không phù hợp quy định! Tôi phải kiện các người, tôi muốn tìm tổ chức đòi công đạo!
…
Mặc cho Đổng Việt Minh nói gì, hai người ngồi hai bên vẫn nghiêm túc không cử động, không ai phản ứng tới hắn. Hai người chặt chẽ phong tỏa cửa xe, đồng thời gắt gao canh chừng Đổng Việt Minh. Chỉ cần hắn dám có ý tứ nháo sự, sẽ mạnh mẽ khống chế hắn. Họ đã nhận được lệnh của Trần Tĩnh Chi, sau khi mang người về Bạch Hoa thị, trực tiếp đưa tới quân khu. Không cần biết Đổng Việt Minh nói gì, cũng không cho phép phối hợp, tuyệt đối không cho hắn cơ hội liên hệ với bên ngoài!
Mệnh lệnh quyết đoán như vậy, chẳng lẽ còn cần nghi ngờ sao?
Dưới tình hình như thế, cuối cùng Đổng Việt Minh cũng không tiếp tục làm ầm ĩ, dựa lưng ra sau ghế, trên mặt lộ nụ cười già nua chua sót. Hắn biết thời đại của mình đã triệt để trôi qua, hiện tại hắn chỉ lo lắng Đổng Hiểu Cường, không biết con trai hắn có việc gì hay không? Theo lý mà nói sẽ không xảy ra sự cố, hi vọng Hiểu Cường có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Huyện Dương Tràng, thật sự phải từ biệt!
Nhưng nếu muốn hắn nhận thua như vậy thì không có khả năng. Cho dù bị bắt, cũng phải có chứng cớ. Nếu không có bằng chứng, muốn định tội hắn, hắn tuyệt đối không phục!
Trong mắt Đổng Việt Minh lướt qua vẻ lạnh lùng, đáy lòng càng dữ tợn!
Nếu như nói lúc này Đổng Việt Minh nghĩ cách vùng vẫy giãy chết, như vậy trong một chiếc xe đi cùng, chủ tịch huyện Lâm Động Nghiễm đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Lâm Động Nghiễm khác với Đổng Việt Minh, những chuyện của Đổng Việt Minh đã làm hắn cũng không tham dự, nhưng đây không phải lý do hắn có thể tránh thoát trách nhiệm. Ngược lại hắn biết kết quả của mình càng thảm hại hơn Đổng Việt Minh.
Hắn hối hận không nên làm như lúc trước!
Chẳng những Đổng Việt Minh cùng Lâm Động Nghiễm đều không biết chuyện xảy ra trong núi Dương Tràng, dù là các ủy viên huyện ủy cũng không rõ ràng trong núi Dương Tràng đã phát sinh tội ác thế nào. Nhưng lúc này huyện Dương Tràng vô cùng náo nhiệt, nhưng vẻ náo nhiệt như vậy thật sự làm người đau lòng cùng thất vọng. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, họ rất khó tin tưởng ở trong một huyện nghèo khó như vậy còn có loại căn cứ như thế.
Căn cứ như vậy nếu không bị phát hiện, để ba kho vũ khí đều chảy ra ngoài, hậu quả kia ai có thể gánh vác? Nghĩ tới đây, Trần Tĩnh Chi cảm thấy rét lạnh.
May mắn có Tô Mộc nhắc nhở!
Trần sở trưởng, tôi giới thiệu với ngài, vị này chính là Từ Long Tước Từ thượng tá. Từ thượng tá, vị này chính là Trần Tĩnh Chi Trần sở trưởng sở công an tỉnh Giang Nam.
Tô Mộc đơn giản giới thiệu.
Chào hỏi xong, Trần Tĩnh Chi cảm khái nói:
Lần này thật sự nhờ có các vị hỗ trợ, nếu không thật không dám tưởng tượng nơi này sẽ có kết cục thê thảm thế nào. Chuyện này tôi sẽ đích thân nói rõ với bên quân khu, nói thế nào cũng phải thỉnh công cho các vị, đừng cự tuyệt, đây là các vị nên được!
Vậy đa tạ Trần sở trưởng!
Từ Long Tước cười nói.
Nên làm!
Trần Tĩnh Chi đáp.
Báo cáo, bên trong không phát hiện Đổng Hiểu Cường!
Đúng lúc này một thanh âm báo cáo vang lên, sắc mặt Từ Long Tước nhất thời có chút khó xem, đã hành động cẩn thận như vậy, chẳng lẽ còn để cho Đổng Hiểu Cường chạy thoát? Phải biết rằng chuyện hôm nay là vì muốn bắt giữ Đổng Hiểu Cường, nếu hắn chạy trốn còn có ý gì? Nghĩ tới đây Từ Long Tước liền nóng nảy.
Sao lại thế này?
Từ Long Tước tức giận hỏi.
Có hai con đường chạy trốn!
Cái gì? Hai con đường!
Từ Long Tước có chút ngoài ý muốn.
Từ thượng tá, việc này không thể trách các vị, không nghĩ tới Đổng Hiểu Cường giảo hoạt như vậy, lại làm sẵn hai đường chạy trốn, để thủ hạ làm vật hi sinh hấp dẫn hỏa lực. Người như vậy thật sự rất âm hiểm, rất xảo trá.
Tô Mộc nói.
Đây cũng là do tôi không làm tròn bổn phận!
Từ Long Tước lắc đầu nói.
Từ thượng tá, chuyện này anh cũng không cần tiếp tục tiếc nuối, chỉ cần toàn bộ vũ khí đều thu được, đại đa số hung phạm đều bị bắt, cứ vậy là được rồi. Về phần Đổng Hiểu Cường, hắn đừng mong chạy thoát. Phạm vi khu vực này đều bị chúng tôi giám thị, cho dù con đường kia có dài chẳng lẽ còn xuyên qua được cả dãy núi Dương Tràng sao? Hơn nữa chúng tôi đã tìm được lối ra, chuyện còn lại giao cho chúng tôi làm đi. Tôi cam đoan với anh, trong vòng ba giờ Đổng Hiểu Cường sẽ bị bắt quy án!
Trần Tĩnh Chi lớn tiếng nói.
Phải đó, Từ thượng tá, anh cũng nên cấp cho chính phủ địa phương làm chút chuyện đi.
Tô Mộc cười nói.
Lúc này Từ Long Tước mới thả lỏng một chút, nhưng vẫn cảm thấy không vui. Nhưng sự tình đã là như thế, hắn cũng không có cách nào. Dù sao lúc đó hắn nhận được nhiệm vụ giải cứu Tô Mộc cùng Lâm Mộng Kiều, khống chế số súng ống đạn dược kia, hai nhiệm vụ đó đã hoàn thành, về chuyện vây bắt Đổng Hiểu Cường, xem như là kèm theo mà thôi.
Vậy chuyện kế tiếp phải nhờ Trần sở trưởng!
Từ Long Tước nói.
Không thành vấn đề!
Trần Tĩnh Chi xoay người truyền mệnh lệnh, Từ Long Tước âm thầm gật đầu, Trần Tĩnh Chi quả nhiên là nhân tài.
Từ Long Tước biết lực lượng Từ gia đều nằm trong quân đội, mà lực lượng bên chính trị lại không có vài người, ít nhất có thể nói cũng không hùng hậu. Cho nên chuyện Từ Trung Nguyên thu nhận Tô Mộc làm cháu nuôi, Từ Long Tước cũng không có bao nhiêu ý kiến. Nhất là sau khi gặp Tô Mộc, tính tình hai người hợp ý, càng làm Từ Long Tước xem Tô Mộc như huynh đệ của mình.
Đợi sau khi Từ Trung Nguyên tới trăm tuổi, mà hắn đã xây dựng xong nhân mạch trong quân đội, lại có Tô Mộc trợ giúp trong quan trường, hắn biết Từ gia sẽ không ngã.
Cho nên hắn mới quan tâm hành động của Trần Tĩnh Chi.
Nhìn thấy Trần Tĩnh Chi xuất hiện ở nơi này, Từ Long Tước biết được là do Tô Mộc thông báo. Làm phó sở trưởng sở công an tỉnh, tự mình dẫn đội phá vụ án buôn lậu vũ khí, tuyệt đối sẽ tạo thành chiến tích cho Trần Tĩnh Chi. Nếu Tô Mộc đem chiến tích này tặng cho Trần Tĩnh Chi, đã nói Tô Mộc có an bài, làm cho Trần Tĩnh Chi thiếu nhân tình của hắn. Hoặc là nói ngày sau Tô Mộc thượng vị, Trần Tĩnh Chi có thể hỗ trợ phần nào.
Sinh trong gia đình như Từ gia, tâm tư Từ Long Tước muốn đơn giản cũng không được!
Tô Mộc, tôi đi đây!
Tước ca, đa tạ!
Có chuyện gì lớn đâu!
Đợi đội ngũ của Từ Long Tước rời khỏi, Trần Tĩnh Chi đi tới trước mặt Tô Mộc, một màn vừa rồi làm cho hắn vô cùng cảm xúc. Trần Tĩnh Chi cũng không tin lời của Từ Long Tước, nếu chuyện này không quan hệ tới Tô Mộc, phân đội đột kích của Từ Long Tước sao lại xuất hiện ở đây, lại dùng xu thế lôi đình vạn quân hoàn toàn hủy diệt căn cứ của Đổng Hiểu Cường.
Đương nhiên nếu Tô Mộc không nói, Trần Tĩnh Chi sẽ không hỏi.
Tô chủ nhiệm…
Trần sở trưởng, nơi này không có người ngoài, hiện tại cũng không phải giờ đi làm, đừng nghiêm túc như vậy, ngài là cha của Bích Loa, tôi sẽ theo nàng gọi ngài một tiếng Trần thúc đi.
Tô Mộc cười nói.
Vậy sao được? Tiểu nha đầu Bích Loa không biết sâu cạn, là do nàng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Tô lão đệ, cậu không thích gọi chức quan, vậy chúng ta tùy ý một chút.
Trần Tĩnh Chi cười nói.
Lão đệ, lão ca, việc này thật sự là trêu chọc người.
Nếu bị Trần Bích Loa hay biết, phỏng chừng nàng sẽ hét lớn!