Bởi vì mơ hồ biết vị tên là Hoàng Luận Đàm lần này đến Minh Duyệt sơn trang có lai lịch không nhỏ, cho nên Địch Tắc Thành đã sắp xếp cho bọn họ căn phòng xa hoa nhất. Sau khi tiến vào trong phòng, ngoài Tô Mộc, Hoàng Luận Đàm và Hoàng Luận Địch, Mộ Bạch và Đoạn Bằng cũng không đi vào, mà lưu lại bên ngoài.
Có một số tràng diện có thể cho Mộ Bạch nhận thức, nhưng có một số nội dung nói chuyện không nên để Mộ Bạch biết quá sớm.
Hạng người gì, ở trường hợp gì, nói lời như thế nào, đều có quy định bên trong.
Ánh mắt Hoàng Luận Địch nhìn về hướng Tô Mộc toát ra một loại mùi vị suy tư, nói thật hắn vừa mới biết thân phận của Tô Mộc, nhưng thân phận bí thư huyện ủy thật sự không khiến cho hắn có bao nhiêu ý tứ khiếp sợ. Cho dù Tô Mộc còn rất trẻ, nhưng chỉ hơi bất ngờ một chút, chứ không có suy nghĩ gì.
Bởi vì Hoàng Luận Địch biết, với nội tình của Hoàng gia, nếu Hoàng Luận Đàm tiến vào con đường làm quan, đồng dạng cũng có thể làm được vị trí bí thư huyện ủy.
Thật ra cho dù là hiện tại, bên trong Hoàng gia, tất cả những người xấp xỉ tuổi với Tô Mộc, đều là cán bộ lãnh đạo cấp chính xử. Chỉ có điều những người này giấu mình trong uỷ ban trung ương và các bộ tương đối nhiều, không muốn lộ diện.
Nhưng Hoàng Luận Địch biết chắc, tối nay là Hoàng Luận Đàm muốn tới đây, phân phó hắn tìm một chỗ, bảo là muốn hàn huyên với Tô Mộc. Người có thể làm cho Hoàng Luận Đàm kính ngưỡng và bội phục như thế không nhiều lắm, Tô Mộc có thể làm được, chỉ riêng điểm này, đã khiến cho Hoàng Luận Địch kính trọng vài phần.
Anh, làm sao anh lại tự nhiên tới đây?
Hoàng Luận Địch trấn định tất cả cảm xúc ngổn ngang cười hỏi.
Hôm nay tôi đặc biệt tới đây, chính là vì tìm vị huynh đệ này. Tam nhi, không phải tôi nói với cậu, hôm nay tôi cho cậu một cơ hội. Vị đang ngồi trước mắt cậu chính là thần tài, nếu cậu tạo dựng quan hệ tốt với hắn, còn tốt hơn nhiều cậu lăn đi lăn lại với những kẻ kia. Hơn nữa phải biết rằng, những gì hắn mang đến cho cậu đều là chính đạo, sẽ không có bất cứ phiền phức gì.
Hoàng Luận Đàm cười nói.
Vậy sau này tôi phải nhờ vào Tô ca kiếm cơm rồi.
Hoàng Luận Địch cười nói.
Hoàng Luận Đàm gọi Tô Mộc là huynh đệ, Hoàng Luận Địch là người khôn khéo, có thể đoán được vài phần trong đó. Nếu là bí thư huyện ủy khác, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng Tô Mộc đáng để hắn như vậy.
Khách khí, sau này ở thành phố Thương Thiện, có chuyện gì còn cần Hoàng thiếu gia hỗ trợ.
Tô Mộc cười nói.
Cậu khách khí gì chứ, Hoàng thiếu gia cái gì, tôi ở đây hắn còn dám xưng là Hoàng thiếu gia, trực tiếp gọi tên là được.
Hoàng Luận Đàm nói.
Đúng vậy, gọi tên đi, hoặc gọi tôi là Hoàng Tam đều được.
Hoàng Luận Địch vội vàng cười làm lành.
Vậy tôi sẽ gọi tên, Luận Địch, thật sự là cái tên rất hay. Tôi cảm thấy người như Hoàng thị trưởng, đặt tên khẳng định đều có chủ ý.
Tô Mộc cười nói.
Tam nhi, mau lên, nếu chúng tôi đã tới đây chơi đùa, vậy mau kêu người mang thức ăn lên đi, tôi sắp chết đói rồi. Cơm nước xong chúng ta lại giải trí một chút, tôi nghe nói nơi này có một suối nước nóng rất thú vị, lát nữa chúng ta cùng đi tắm.
Hoàng Luận Đàm nói.
Vâng, nơi này có một suối nước nóng đích xác không tệ, tên là suối nước nóng Chí Tôn. Thật ra suối nước nóng này có trang bị tốt hơn mấy chỗ khác một chút, chất nước cũng tốt hơn một chút mà thôi, không ngờ lại nổi tiếng như vậy!
Hoàng Luận Địch nói.
Vậy thì mau mang thức ăn lên đi!
Hoàng Luận Đàm nói.
Trong thiên triều, văn hóa bàn rượu thật sự rất lưu hành, rất nhiều chuyện có thể đánh nhịp định ra trên bàn rượu.
Trên bàn rượu, mối quan hệ giữa đôi bên cũng có thể rút ngắn trong thời gian ngắn nhất. Tô Mộc ngồi chính giữa, vừa ăn uống trò chuyện với hai người, vừa lặng lẽ vận chuyển quan bảng. Hoàng Luận Đàm lần này tới đây rốt cuộc muốn làm gì, Tô Mộc không hiểu rõ thật sự không yên lòng.
Bí mật: muốn mượn mượn hơi quan hệ với Tô Mộc, lấy lòng Đoàn hệ, giải quyết chuyện lần này ở huyện Ân Huyền.
Mình đã biết là không thể nào đơn giản như vậy!
Khi bí mật này xuất hiện trên quan bảng, Tô Mộc đã biết rõ Hoàng Luận Đàm muốn làm gì rồi. Thì ra là như vậy, Trương Bắc Hạ là một quan viên rất nhỏ, trong thiên triều, nhất là trước mắt gia tộc như Hoàng gia, tuyệt đối không có bất kỳ địa vị gì.
Nhưng đừng quên vị trí bất đồng của Trương Bắc Hạ, hắn là người của Đoàn hệ, còn vị trí hắn để trống là cho Tô Mộc, Tô Mộc lại là Chu Phụng Tiền bổ nhiệm.
Sau khi cắt tỉa chuỗi quan hệ này, sẽ nhìn ra chỗ bất đồng trong chuyện này.
Thật ra nói đơn giản một chút, nếu như Hoàng Vĩ Sâm không phải là thị trưởng thành phố Thương Thiện, như vậy chuyện này tuyệt đối sẽ không có ảnh hưởng quá lớn, Hoàng gia cũng sẽ không có bất kỳ chú ý với nơi này. Nhưng ai bảo Hoàng Vĩ Sâm lại là thị trưởng ở đây, Trương Bắc Hạ bị lấy vấn đề tác phong để tước bỏ vị trí bí thư huyện ủy, Hoàng gia sợ là Đoàn hệ sẽ đổ khoản nợ này lên trên đầu Hoàng gia.
Nói trắng ra là, Hoàng gia chính là không muốn đắc tội với Đoàn hệ.
Mà hiện tại người Đoàn hệ phái ra là Tô Mộc, Tô Mộc lại là được đại lão Chu Phụng Tiền của Đoàn hệ bổ nhiệm, Hoàng gia dĩ nhiên biết chuyện này là thế nào. Hơn nữa quan hệ giữa Hoàng Luận Đàm và Tô Mộc còn tại đó, như vậy bọn họ tuyệt đối có thể gắn chặt lần kết giao này.
Về phần Hoàng Luận Đàm lấy đồ cổ gì, để cho Tô Mộc tiến hành giám định, đều chỉ là ngụy trang. Hoàng Luận Đàm thật sự không nghĩ rằng, Tô Mộc thật sự có thể giám định những món đồ cổ kia.
Cái gì? Cậu nói cậu thật sự hiểu?
Hoàng Luận Đàm uống xong một chén rượu, ngạc nhiên nói.
Hiểu sơ sơ, nhưng so với anh, có lẽ là biết thêm một chút. Có phải đồ cổ thật hay không, tôi chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra.
Tô Mộc tự tin nói.
Đợi đã!
Hoàng Luận Đàm hiện tại cũng chẳng quan tâm đến ăn cơm, trực tiếp ném chìa khóa xe cho Hoàng Luận Địch, kêu hắn phái người bê chiếc rương từ sau xe vào bên trong. Bên trong đó đích xác là có chứa mấy món đồ cổ. Số lượng cũng không nhiều, chỉ có ba thứ, nhưng ba thứ này đều rất có lai lịch.
Một bức họa, một khối ngọc, một pho tượng Phật.
Tô ca, anh thật sự biết cái này sao?
Hoàng Luận Địch nhìn ba đồ vật đặt lên bàn, tò mò hỏi.
Nếu như Tô Mộc thật sự hiểu, vậy Hoàng Luận Địch thật sự có chuyện muốn nhờ cậy hắn. Bởi vì lúc trước Hoàng Luận Địch thật sự đã cất chứa không ít đồ, nhưng vẫn ngại thân phận không dám đi giám định. Số đồ này có thể chứa đầy ba chiếc rương lớn, nếu Tô Mộc thật sự hiểu, giao cho Tô Mộc giám định, vẫn tốt hơn những người khác. Dù sao quan hệ giữa Tô Mộc và Hoàng Luận Đàm không phải rất thân thiết sao?
Tôi biết!
Việc đã đến nước này, Tô Mộc cũng không có chút do dự, quyết đoán gật đầu, đứng dậy bắt đầu quan sát ba thứ này. Sau khi đưa tay sờ qua từng đồ vật, quan bảng trong đầu hắn cũng bắt đầu chuyển động.
Ba thứ này đều là hàng thật, bất cứ thứ nào cũng có lai lịch rất lớn. Thứ trân quý nhất chính là pho tượng Phật phía sau, dĩ nhiên là đại biểu cho một loại nghệ thuật gia công kim loại cao cấp nhất.
Khi Tô Mộc làu làu nói ra lai lịch và tình huống của ba món đồ này, Hoàng Luận Đàm đã khiếp sợ từ trên ghế đứng lên, nhìn Tô Mộc giống như đang nhìn một con quái vật.
Tôi chỉ nghe nói đấu giá Xuân Thu có bóng dáng của cậu, trước kia còn nghĩ có phải là dựa vào quan hệ của cậu vận hành hay không, hiện tại tôi mới biết được, thì ra đấu giá Xuân Thu chính là cậu ở phía sau màn làm giám định sư. Không sai, ba thứ này cậu đều nói đúng, bởi vì ba thứ này đều đã trải qua giám định mới lấy tới đây. Tô Mộc, tôi cũng không gạt cậu, tôi làm như vậy chỉ là thuần túy muốn lấy cớ gặp mặt cậu, không ngờ, cậu thật sự khiến cho tôi kinh hãi!
Coi như là đủ thẳng thắn!
Nếu như nói Hoàng Luận Đàm không biết lai lịch của ba thứ này, Tô Mộc mới không tin. Với giá trị của ba thứ này, Hoàng Luận Đàm cũng không thể tùy tiện lấy ra, ném tùy tiện ở trên xe.
Tôi từng nói với anh là tôi biết, vậy thì thật sự là tôi biết.
Tô Mộc cười nói.
Tô ca, có thể mời giúp một việc được không?
Hoàng Luận Địch vội vàng nói.
Giúp đỡ cậu giám định sao?
Tô Mộc cười nói.
Đúng vậy, ở chỗ tôi có một số đồ, thật sự cũng muốn để cho Tô ca hỗ trợ giám định, được không? Tô ca yên tâm, anh muốn thu phí như thế nào thì cứ thu, tôi sẽ không bạc đãi anh.
Hoàng Luận Địch vội vàng nói.
Nói nhảm gì vậy, cậu cho rằng có tiền thì rất giỏi sao? Cậu cho rằng với thân phận giống như Tô Mộc, có thể quan tâm đến số tiền đó sao?
Hoàng Luận Đàm quát lên.
Đúng, đúng, tôi sai rồi!
Hoàng Luận Địch vội vàng xin lỗi.
Tô Mộc nhìn vẻ mặt hai người, không nói thêm gì, mỉm cười nói:
Hai người đừng ở đây nói linh tinh nữa, nên làm như thế nào trong lòng tôi đã có tính toàn. Luận Địch, đồ của cậu hôm nào rãnh rỗi tôi sẽ tới thành phố xem cho cậu.
Đa tạ Tô ca!
Lúc này vẻ mặt Hoàng Luận Địch rõ ràng đã trở nên tốt hơn rất nhiều, khi bưng chén rượu lên mời, trong nháy mắt ngón tay đụng chạm Tô Mộc, quan bảng cho thấy trị số độ thân mật đã nhảy lên tới sáu mươi.
Coi như là hảo cảm không tệ!
Bởi vì tài năng Tô Mộc vừa lộ ra, thật sự khiến cho Hoàng Luận Đàm và Hoàng Luận Địch kinh hãi, cho nên tiếp theo không khí càng trở nên tốt đẹp hơn. Nếu như không phải biết Tô Mộc không thích loại cảm giác hộp đêm, Hoàng Luận Địch tuyệt đối đã gọi người tiến vào. Nhưng nơi này mặc dù nói không có loại hộp đêm, nhưng cũng không có nghĩa không có nữ nhân.
Phải biết rằng ở thế giới nam nhân, nếu không có nữ nhân, cuộc sống sẽ buồn chán hơn rất nhiều.
Anh, Tô ca, bây giờ chúng ta đi ngâm mình ở suối nước nóng Chí Tôn đi, nhìn hai người mỗi ngày bận rộn, xem chừng thân thể cũng đau nhức rồi. Khi ngâm mình ở suối nước nóng, tôi sẽ tìm hai thợ đấm bóp chính tông xoa bóp cho hai người, bảo đảm hai người sẽ hài lòng.
Hoàng Luận Địch nói.
Tiểu tử này giống như là dẫn mối vậy!
Hoàng Luận Đàm cười mắng.
Có thể dẫn mối cho hai vị, cũng coi như là vinh hạnh của tôi .
Hoàng Luận Địch cười nói.
Suối nước nóng Chí Tôn ở phía sau Minh Duyệt sơn trang, ở chỗ này thông qua cách thiết kế khác biệt, phân chia thành nhiều gian phòng tắm nước nóng. Suối nước nóng Chí Tôn nằm ở chỗ cao nhất của suối nước nóng, rất có cảm giác như một loạt ngọn núi nhỏ.
Tô Mộc sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, dù sao cũng không là vấn đề gì lớn, đi ngâm mình với Hoàng Luận Đàm. Chỉ có điều khi ba người mới vừa tiến vào gian phòng của suối nước nóng Chí Tôn, còn chưa kịp cởi quần áo, từ bên ngoài đã đi tới hai đại hán vạm vỡ, sau khi nhìn thấy bọn họ, liền không chút khách khí xông lại.
Người nào cho các ngươi tiến vào! Mau đuổi ra!