Quan Bảng

Chương 1554: Chương 1554: Bối cảnh của Long Loan




Từ trước tới nay chưa từng có ai có thể sỉ nhục Ứng Giam Lục như vậy!

Phải biết rằng ở thành phố Bảo Đãi này, Ứng Giam Lục thật sự là nhân vật số một. Cho dù là đám nha nội đỉnh cấp, cũng không ai dám bỏ qua hắn. Bởi vì ở thành phố Bảo Đãi này, Ứng Giam Lục đã là nha nội ở hàng ngũ đỉnh cấp. Cha mẹ của hắn đều không phải là người bình thường, cho nên mới dưỡng thành tính cách kiêu ngạo hống hách như hắn.

Trước đây vốn muốn đưa hắn ra nước ngoài học, ai ngờ được hắn lại chết sống không đi, nhất quyết học đại học Yến Bắc.

Mà hành vi của Tô Mộc đêm nay đã xúc phạm nghiêm trọng tới sự uy nghiêm của hắn, không chút lưu tình tát vào mặt hắn. Điều này làm cho Ứng Giam Lục thật sự không có biện pháp nào chịu được. Nhìn theo bóng lưng của đám người Tô Mộc, trong ánh mắt hắn lộ ra sự điên cuồng.

Dám chơi cùng tao sao? Tao không quan tâm mày là ai, nếu đã đắc tội tao, tao sẽ trừng trị mày một trận ra trò!

Ứng Giam Lục nói xong liền đứng lên, cầm bó hoa tươi trong tay ném xuống đất, sau đó lập tức liền sải bước rời khỏi đó.

Vù!

Một trận gió đêm thổi qua. Những cánh hoa hồng trên mặt đất bắt đầu tùy ý nhẹ nhàng tung bay. Trái tim được tạo bằng cánh hoa vốn nên rất đẹp, không biết vì sao, vào lúc này khiến người ta có cảm giác rất chật vật chán chường hiu quạnh.

Ứng Giam Lục sẽ nghĩ như thế nào sẽ làm thế nào, Tô Mộc hoàn toàn không có ý định quan tâm. Lúc này hắn được Quan Ngư khoác tay, tùy ý đi về phía ngoài trường học.

Quan Ngư, em chuẩn bị đưa anh đi đâu? Bây giờ đã là mười một giờ đêm. Khuya như vậy lẽ nào em không trở về ký túc xá ở sao? Còn nữa, tại sao em lại xuất hiện ở nơi này? Lúc này em không phải nên ở kinh thành sao?

Tô Mộc hỏi.

Là anh nói đói bụng, là anh nói muốn mời em đi ăn đêm mà! Thế nào? Lẽ nào nhanh như vậy anh đã không muốn giữ lời hứa sao?

Quan Ngư trề môi, nói.

Lúc này trên người Quan Ngư đã lộ ra bóng dáng của một nữ nhân. Tô Mộc nhìn gương mặt Quan Ngư, trong lòng có một dòng nước ấm chảy xuôi, rất thoải mái.

Được, được. Em nói ăn khuya thì chúng ta đi ăn khuya. Chỉ có điều giờ này, gần trường học còn có chỗ nào ăn sao? Các em có đói bụng không? Anh thật sự rất đói bụng!

Tô Mộc hỏi.

Vậy phải hỏi Long Loan!

Quan Ngư hỏi.

Gần trường học thật sự có mấy chỗ buôn bán suốt đêm. Chỉ có điều nếu vào giờ này, cũng không nhất thiết phải quá khoa trương. Mình biết một quán nhỏ, bán đến mười hai giờ đêm. Thức ăn ở quán đó cũng rất ngon. Chúng ta qua đó đi!

Long Loan nói.

Được, nghe lời bạn. Ai bảo bạn là người vùng này.

Quan Ngư cười híp mắt nói.

Long Loan, thật sự rất tên kỳ cục!

Trong lòng Tô Mộc lẩm bẩm.

Ba người rất nhanh xuất hiện trong một quán nhỏ. Sau khi tùy ý gọi vài thứ, Quan Ngư liền bắt đầu vội vàng ăn.

Quan Ngư, bạn ăn như vậy, chẳng lẽ không sợ béo sao?

Long Loan bất đắc dĩ nói.

Béo sao? Thể chất của mình như vậy, muốn béo cũng khó. Yên tâm đi, mình biết tình trạng của mình thế nào. Đúng rồi, mình còn chưa giới thiệu hai người với nhau. Đây là Tô Mộc, là anh mình. Vị này chính là Long Loan, là tỷ muội tốt, em quen được ở đại học Yến Bắc.

Quan Ngư giới thiệu.

Chào em!

Tô Mộc mỉm cười vươn tay ra. Chỉ là mới vừa duỗi tay ra ngoài, lại cảm giác có chút xấu hổ. Hiện tại đã là thời đại nào rồi, còn bắt tay.

Chỉ có điều ngay thời điểm Tô Mộc có chút lúng túng, Quan Ngư thật sự nắm tay hắn, cười nói:

Chào anh, em là Long Loan, tỷ muội tốt nhất của Quan Ngư.

Chào em, anh là Tô Mộc, anh trai tốt nhất của Quan Ngư.

Lại nói tiếp Tô Mộc so với Long Loan cũng không lớn hơn không được bao nhiêu tuổi. Sau khi hàn huyên một hồi, hai bên đã bắt đầu quen thuộc trò chuyện. Có thể nhìn ra Long Loan cũng là một người tính cách rộng rãi. Sở dĩ Quan Ngư xuất hiện ở nơi này, hoàn toàn là bởi vì tới nơi này thăm Long Loan.

Quan Ngư và Long Loan quen biết nhau trong một cuộc thi biện luận. Ứng Giam Lục lúc đó cũng tham gia cuộc thi biện luận, cho nên hắn mới có thể biết Quan Ngư. Cũng chính từ đó trở đi, hắn bắt đầu dây dưa với Quan Ngư. Sau khi biết Quan Ngư đến đại học Yến Bắc, dây dưa này lại càng lúc càng tệ hại hơn, khiến Quan Ngư thật sự rất đau đầu.

Long Loan, hóa ra là người của Long gia. Thân phận bối cảnh này cũng thật sự khá lớn. Chỉ có điều nhìn dáng vẻ Ứng Giam Lục, chắc hẳn không biết Long Loan là ai. Nếu không, cũng sẽ không đến mức không để ý Long Loan như vậy.

Trong lòng Tô Mộc thầm nghĩ.

Trong nhắt mắt khi vừa bắt tay, quan bảng xoay tròn, khiến Tô Mộc biết nội tình của Long Loan. Cho nên Tô Mộc mới có thể lộ ra thần sắc như vậy.

Tên họ: Long Loan

Chức vụ: Phó chủ tịch hội sinh viên đại học Yến Bắc

Yêu thích: Du ngoạn

Mức độ thân mật: Bốn mươi!

Lên chức: Tạm thời không có

Bệnh không tiện nói ra: Tạm thời không có

Riêng tư: Có nên sử dụng chút biện pháp khác, hoàn toàn ngăn chặn ý nghĩ xấu của Ứng Giam Lục hay không!

Nhân mạch: Long Chấn Thiên. . .

Thôi miên: Tạm không

Nếu như đổi lại thành người khác, không nhất định có thể thật sự biết tư liệu như vậy có ý nghĩa như thế nào. Nhưng Tô Mộc ở đây lại rất quen thuộc, trong lòng cũng khiếp sợ. Bởi vì hắn biết Long Chấn Thiên là ai. Hắn không có cách nào không biết.

Thân phận Long Chấn Thiên hiển hách như vậy. Sau khi đến tỉnh Yến Bắc, Tô Mộc cũng đã ghi nhớ tất cả tư liệu của các quan lớn cấp tỉnh bộ vào trong đầu. Trong đó Long Chấn Thiên cũng đối tượng được Tô Mộc trọng điểm chú ý.

Long Chấn Thiên là thường ủy Tỉnh ủy tỉnh Yến Bắc, bí thư ủy ban Chính Trị và Pháp Luật tỉnh, sở an ninh quốc gia tỉnh Yến Bắc, sở trưởng sở công an tỉnh Yến Bắc.

Có thân phận hiển hách như thế, Long Loan dám đối phó với Ứng Giam Lục là chuyện đương nhiên. Chỉ có điều không biết Quan Ngư có hiểu rõ thân phận thực sự của Long Loan hay không? Cũng không biết Long Loan có phải bởi vì sau khi biết thân phận của Quan Ngư, mới có quan hệ mật thiết với cô như vậy hay không.

Thời điểm Tô Mộc quan sát Long Loan, Long Loan cũng đang quan sát Tô Mộc. Bởi vì bên tai Long Loan nghe được nhiều nhất chính là Tô Mộc làm sao, Tô Mộc thế nào. Hình như ở trong lòng Quan Ngư, Tô Mộc chính là nam nhân lợi hại nhất trên thế giới này.

Long Loan vẫn luôn mang thái độ hoài nghi. Cho dù hiện tại nhìn thấy, vẫn cho là như vậy. Tô Mộc bộ dạng vẫn tính là không tệ, thuộc về loại người khiến người ta vừa nhìn liền có cảm giác rất thoải mái. Nhưng chỉ như vậy mà thôi, không có gì ngoài cái này. Long Loan thật sự không phát hiện ra, Tô Mộc có chỗ nào hấp dẫn cô.

Không chừng gia hỏa này lừa đảo, muốn tán đổ Quan Ngư mà thôi!

Khi ý niệm này vừa xuất hiện, bản thân Long Loan cũng cảm giác có chút buồn cười. Quan Ngư từng nói cô và Tô Mộc quen biết như thế nào. Nếu như thật sự là lừa đảo, Quan Ngư bây giờ còn có thể ngồi ở chỗ này sao? Về phần nói đến lừa dối, cho dù Quan Ngư không có khả năng quan sát trên phương diện này, chẳng lẽ Quan gia không có sao?

Không sai. Long Loan biết thân phận của Quan Ngư. Về điểm ấy từ trước tới nay Quan Ngư cũng chưa từng từng nghĩ phải giấu diếm. Trên thực tế Quan Ngư cũng biết nội tình của Long Loan. Hai người lần đầu tiên gặp mặt, cũng đã có cảm giác được. Sau đó lại thông qua gặp gỡ, cả hai đều biết.

Sau khi biết được, giữa hai bên ngược lại không cảm thấy có gì không được tự nhiên.

Gia hỏa vừa rồi là ai? Làm sao lại dây dưa với em như vậy?

Tô Mộc ăn hoành thánh, cười hỏi.

Anh còn cười. Cái tên kia thật sự làm em ghét muốn chết. Ỷ vào trong nhà có chút tiền, ỷ vào trong nhà có chút quyền, thật sự quá vô pháp vô thiên. Ứng Giam Lục cho rằng em không biết, nhưng thật ra em lại biết rõ ràng. Con người hắn không biết đã gây họa cho bao nhiêu thiếu nữ ngu ngốc.

Khi Quan Ngư nói lên điều này, trong lòng cảm thấy căm phẫn khó nhịn nổi.

Được rồi. Không nói về hắn nữa. Chuyện này anh sẽ giải quyết.

Tô Mộc nói.

Được!

Quan Ngư cười nói.

Anh Tô, em chỉ nghe Quan Ngư nói về anh, còn không biết bây giờ anh làm việc ở đâu? Còn nữa, anh làm sao lại trùng hợp xuất hiện ở bên trong đại học Yến Bắc này như vậy?

Long Loan hỏi.

Đúng vậy, tại sao anh lại ở chỗ này?

Quan Ngư hỏi.

Tại sao anh lại ở chỗ này à?

Tô Mộc tùy ý nói:

Nói ra, thật sự vừa khéo. Bởi vì anh muốn đi kinh thành, lúc đi có hơi muộn. Hơn nữa không muốn phải đi đường suốt đêm, cho nên ở lại nơi này. Nhưng khuya rồi ngủ không được, cho nên đi ra ngoài đi bộ một chút. Ai ngờ được liền gặp được các em. Các em nói xem có khéo hay không?

Thật đúng là vừa khéo!

Long Loan bất đắc dĩ nói.

Điều này có thể nói cái gì? Thật sự quá trùng hợp!

Về phần hiện tại anh đang công tác ở nơi nào? Anh ở thành phố Thương Thiện tỉnh Yến Bắc. Đi làm tại một huyện trong đó!

Tô Mộc nói.

Anh ở tỉnh Yến Bắc sao?

Long Loan ngoài ý muốn nói.

Có cần phải ngạc nhiên như thế không?

Tô Mộc uống nước hoành thánh, nói.

Đương nhiên. Em không ngờ anh cũng làm việc ở đây.

Long Loan nói.

Anh mình là. . .

Xịch!

Ngay khi Quan Ngư ở bên này vừa định nói ra thân phận của Tô Mộc, bên ngoài quán ăn đột nhiên vang lên tiếng lốp xe ma sát với mặt đường. Thời điểm này đã khuya, bên ngoài đường cũng không có xe cộ gì. Cho nên sau khi chiếc xe này đột nhiên dừng lại, loại tạp âm này vẫn thật sự đủ vang dội.

Là cái tên kia!

Đoạn Bằng và Mộ Bạch ở lại bên ngoài không vào. Sau khi nhìn thấy người từ trên xe bước xuống, thần sắc không khỏi biến đổi. Chỉ có điều hai người cũng không hề động đậy. Bởi vì trước khi nhận được ám chỉ của Tô Mộc, bọn họ vẫn phải sự duy trì khiêm tốn.

Lại nói, tên gia hỏa như vậy, thật sự đừng mong hình thành bất cứ uy hiếp gì đối với Tô Mộc. Cho nên Đoạn Bằng liền để Ứng Giam Lục, khí thế hung hăng đi vào quán ăn. Chỉ có điều Đoạn Bằng cũng theo sát phía sau, đứng ở cửa.

Quan Ngư, em thật sự ở chỗ này!

Sau khi Ứng Giam Lục đi vào lớn tiếng kêu.

Trên mặt Quan Ngư đang nở nụ cười. Sau khi nhìn thấy Ứng Giam Lục đến, nụ cười lập tức biến mất, thay vào đó là một sự lạnh lùng.

Ứng Giam Lục, tôi phải nói với anh bao nhiêu lần, anh mới chịu nhớ. Tôi sẽ không đáp ứng yêu cầu của anh. Tôi sẽ không làm bạn gái của anh. Bởi vì tôi đã có bạn trai. Làm phiền anh sau này không cần trở lại can thiệp vào cuộc sống bình thường của tôi, không cần trở lại dây dưa với tôi, được không?

Bạn trai? Ai, hắn sao?

Ứng Giam Lục xem thường nhìn về phía Tô Mộc.

Này, anh chính là bạn trai của Quan Ngư sao? Anh đứng lên cho tôi, tôi muốn quyết đấu với anh!

Quyết đấu?

Tô Mộc nghe được như vậy từ, thật là có cảm giác bất đắc dĩ. Bây giờ đã là thời đại nào, còn quyết đấu? Chỉ có điều dường như tiểu nha đầu Quan Ngư này khi nghe đến từ quyết đấu, trên mặt lại lộ ra nụ cười ranh mãnh.

Tôi không rảnh để ý tới cậu. Nhân lúc hiện tại tâm tình tôi cũng không tệ lắm, cậu nên mau chóng rời khỏi đây đi.

Tô Mộc không đứng dậy bình tĩnh nói.

Rời khỏi đây?

Sắc mặt Ứng Giam Lục âm trầm, nói xong, đi từng bước lên phía trước, vươn tay ra chụp vào vai Tô Mộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.