Giống như Mộ Bạch nghi ngờ vậy, theo cách nhìn người của Mộ Bạch, Thường Vân không tệ. Nhưng hắn lại không phải là người duy nhất có thể lựa chọn làm trưởng ban Tài Chính huyện. Tối thiểu hắn biết, ở trong ban Tài Chính huyện có hai Phó ban cũng biểu đạt ý tứ muốn đứng vào hàng ngũ của Tô Mộc.
Chỉ có điều, vì sao Tô Mộc lại dứt khoát lựa chọn Thường Vân này như vậy?
Hoặc nói, thật sự cho rằng kỹ năng chuyên nghiệp của Thường Vân không tệ sao? Theo kinh nghiệm của Mộ Bạch, vẫn thật sự không nghĩ ra được trước đây Tô Mộc tại sao lại không chút do dự, nắm lấy vị trí hiệu trưởng của trường đảng huyện ủy.
Mộ Bạch không biết, Tô Mộc sẽ cảnh tỉnh hắn.
Người như Mộ Bạch, giống Đỗ Liêm, Trương Quan Trung, Sở Tranh trước đây, tất cả đều là tâm phúc của Tô Mộc. Bọn họ nếu có thể lớn lên, đối với Tô Mộc tuyệt đối sẽ có trợ giúp lớn.
Hơn nữa hiện tại bọn họ đều là cấp dưới được trao quyền, có nhân mạch bày ra đó, tin tưởng bọn họ có thể vững bước phát triển.
Hôm nay Mộ Bạch tất nhiên đang được Tô Mộc bồi dưỡng và khảo sát trong hàng ngũ. Hơn nữa phải biết rằng, Mộ Bạch có một ưu thế lớn hơn so với những người khác. Đó chính là xuất thân tuyệt đối trong sạch, không có dây dưa với bất kỳ quan hệ xã hội nào.
Mộ Bạch chỉ còn lại có gia đình của mình, có thể trở thành thế nào?
Nguyên nhân lựa chọn Thường Vân là bởi vì Thường Vân là người trong lớp bồi dưỡng huấn luyện ở trường đảng.
Tô Mộc chậm rãi nói.
Lớp bồi dưỡng huấn luyện ở trường đảng sao?
Thời điểm Mộ Bạch nghe được điều này, thần sắc không khỏi sửng sốt. Nhưng rất nhanh đầu óc hắn nhanh chóng chuyển động. Hắn cũng không phải là người ngu. Nói chính xác, trong khoảng thời gian này, hắn được rèn luyện ở trong quan trường, cả người đã suy nghĩ nhiều hơn so với trước đây. Cho nên hiện tại sau khi Tô Mộc nhắc nhở, hắn rất nhanh đã bắt đầu nhớ tới.
Tại sao phải cố ý nhắc tới lớp bồi dưỡng huấn luyện ở trường đảng huyện ủy này?
KhiTô Mộc vừa đến nơi này, quả quyết kiêm nhiệm hiệu trưởng trường đảng huyện ủy. Những người đó lại là người mà bên trong các cơ quan không được coi trọng. Thường Vân chính là ví dụ nổi bật nhất.
Tô Mộc trọng điểm đề bạt Thường Vân, đây là nói sẽ cho những người còn lại hi vọng. Có thể bảo đảm ở mức độ lớn nhất sự trung thành của bọn họ đối với Tô Mộc, đồng thời còn có thể cho bọn họ hi vọng. Để cho bọn họ biết, chỉ cần đi theo Tô Mộc, sẽ có ngày ra mặt.
Nhất định là như vậy.
Tô Mộc nắm lấy lớp bồi dưỡng huấn luyện ở trường đảng huyện ủy, coi như dùng đá thử vàng mở ra cục diện ở huyện Ân Huyền. Không nghi ngờ chút nào, khối đá thử vàng này thật sự sử dụng rất tốt. Trong thời gian ngắn nhất, cứ như vậy đã thử ra.
Bí thư, tôi đã biết!
Mộ Bạch bừng tỉnh hiểu ra nói.
Biết là tốt rồi. Sau đó làm việc phải nhìn nhiều suy nghĩ nhiều, không hiểu thì hỏi lại. Có thể tự mình nghĩ thông thì không cần hỏi thăm, biết không?
Tô Mộc nói.
Vâng!
Mộ Bạch quyết đoán nói.
Thu thập đi, chuẩn bị cùng đi vào kinh thành.
Tô Mộc nói.
Hiểu rõ!
Trong lòng Mộ Bạch thầm vui sướng.
…
Một giờ sau.
Trên không trung với vô vàn vì sao đang lóe sáng. Cảnh sắc đêm nay vẫn tính là không tệ. Đối với huyện Ân Huyền đang ô nhiễm nghiêm trọng, có thể thấy cảnh đêm như vậy, hiện tại đã là một hy vọng xa vời. Theo ô nhiễm nặng thêm, cho dù là ở vùng núi như trấn Thủy Tước, cũng bắt đầu xuất hiện khói bụi.
Nếu như thật sự đợi đến khi khói bụi hoàn toàn bao trùm toàn huyện Ân Huyền, Tô Mộc cũng không biết khi đó mọi người sẽ phải sinh sống ở trong hoàn cảnh thế nào.
Đều là khói bụi sao sao?
Trước đây cho dù có người mắc tật bệnh, cũng bởi vì nhân tố khác. Mà bây giờ, nếu như có người thật sự ngã bệnh, lại bởi vì khói bụi. Bởi vì nguyên nhân mình tự tay tạo ra loại ô nhiễm này, vậy thật sự là chuyện đáng buồn nhất.
Mặc cho nói vậy có hơi xa!
Sau khi Tô Mộc vừa nghĩ vậy, thần sắc không khỏi ngưng trọng thêm vài phần.
Bằng Tử, tôi ngủ một lát. Nếu thật sự không tốt, đêm nay chúng ta ở lại Kinh Giao. Chỉ cần có thể bảo đảm ngày mai vào kinh là được.
Hiểu rõ.
Đoạn Bằng gật đầu nói.
Mộ Bạch thật ra không có ở trên chiếc xe này của Tô Mộc, mà đi cùng với Thường Vân. Người đi theo Thường Vân đến đây tên là Dương Linh Động. Có thể đi theo Thường Vân đến đây, chứng minh Dương Linh Động là người Thường Vân có thể tín nhiệm, là người của Thường Vân ở trong ban Tài Chính huyện.
Cũng đúng. Mặc dù lực khống chế của Thường Vân đối với ban Tài Chính huyện yếu hơn nữa, muốn xếp vào vài tâm phúc, lại không có bất kỳ khó khăn nào.
Thường trưởng ban, sau này điện thoại di động của anh cũng không thể động một chút là tắt máy được. Biết không? Vì có thể tìm được anh, tôi đã tốn rất nhiều sức lực.
Mộ Bạch cười, đùa.
Đương nhiên, bảo đảm sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa. Mộ lão đệ, tôi có thể gọi như vậy được chứ?
Thường Vân cười nói.
Thường trưởng ban, anh muốn gọi thế nào cũng được.
Mộ Bạch nói.
Cũng đừng gọi là lão Thường lão Thường. Khi không có người, cậu trực tiếp gọi tôi anh Thường là được. Nói như thế nào, tôi cũng lớn hơn cậu hai tuổi.
Thường Vân nói.
Sao có thể như vậy được chứ?
Mộ Bạch vội vàng nói.
Thế nào mà không được. Sau này cơ hội hai anh em chúng ta giao thiệp có thể còn rất nhiều. Nếu đều căng thẳng, vẻ mặt giải quyết việc chung, tôi không chịu được. Con người của tôi, cậu ở chung lâu sẽ biết. Thời điểm công tác thích tích cực, nhưng ở trong cuộc sống bình thường, lại rất dễ nói chuyện.
Thường Vân cười nói.
Vậy được, anh Thường!
Mộ Bạch thuận thế nói.
Thường Vân biết Mộ Bạch nhất định sẽ trở thành người được Tô Mộc trọng điểm bồi dưỡng. Mộ Bạch cũng rõ ràng, trên trán Thường Vân hiện tại viết chữ Tô cực lớn. Quan hệ của hai người không cần nói cũng biết, có điều kiện tốt như vậy, nếu như hai bên lại không biết làm sao khai thông, vậy thật sự sẽ thành vấn đề.
Thời điểm xuất phát, mục đích Tô Mộc để Mộ Bạch ngồi trên chuyến xe này, không phải là vì cái này sao?
Sau gần ba giờ, lúc này đã là hơn mười giờ tối. Nếu như thật sự tiếp tục đi tiếp cũng không phải là không được. Chỉ có điều không cần thiết phải làm như vậy. Mệt nhọc lái xe cả buổi chiều, Tô Mộc cũng không thích. Cho nên đoàn người liền dừng lại ở thành phố gần đó.
Sau khi Tô Mộc rửa mặt xong, gọi cho Khương Mộ Chi một cuộc điện thoại, nói là bây giờ mình đã đang ở trên đường đi. Đại khái sáng sớm ngày hôm sau là có thể đến kinh thành. Khương Mộ Chi ngược lại cũng rất đau lòng cho Tô Mộc, cũng không thúc giục Tô Mộc nhanh đi qua. Trên thực tế cho dù lúc này qua cũng vô dụng. Khương Đào Lý đã nghỉ ngơi từ rất sớm. Cho nên so với tiếp tục đi, ngược lại không bằng để Tô Mộc nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Khương Mộ Chi xong, Tô Mộc suy nghĩ một chút lại gọi điện thoại cho Lý Nhạc Thiên. Lần này đến kinh thành làm việc, bên bộ tài chính kia mình không quen thuộc. Nếu như thật sự vận dụng tới quan hệ của Trịnh Kinh Luân, không phải là không được. Mà mấu chốt là không cần phải làm vậy.
Quan hệ thì quan hệ, chỉ có liên quan mới có thể gắn bó.
Có vài quan hệ cho dù là thân thiết, thoáng cái thời gian dài không qua lại, quan hệ như vậy cũng sẽ biến chất. Cho dù Tô Mộc cũng không cho rằng Lý Nhạc Thiên sẽ như vậy, nhưng có quan hệ của Lý Nhạc Thiên như vậy, không dùng thật sự đáng tiếc.
Huynh đệ, anh nói bây giờ anh đang trên đường đến kinh thành, đang ở ven đường? Sáng sớm ngày mai sẽ đến kinh thành sao?
Lý Nhạc Thiên vui mừng nói.
Đúng vậy. Bây giờ anh ở chỗ nào, sao lại loạn như vậy?
Tô Mộc hỏi.
Tôi đang ở trong một hội sở. Được, tôi biết rồi. Nói vậy, ngày mai tôi sẽ đón anh.
Lý Nhạc Thiên nói.
Đón tôi thì thật ra không cần thiết. Tôi sẽ qua tìm anh. Chỉ là tôi muốn đi tới Bộ tài chính làm vài chuyện. Ở bên đó anh có quan hệ hay không?
Tô Mộc đi thẳng vào vấn đề.
Bộ tài chính sao?
Lý Nhạc Thiên suy nghĩ tìm tòi một chút, sau đó nói:
Phía bên bộ tài chính thật ra có một quan hệ nhỏ. Chỉ có điều cũng không tốn sức. Anh không biết, gia gia tôi ở trên con đường tài chính này, quyền phát biểu không phải quá nặng. Cho dù là Ngô lão, lời nói cũng tốt hơn so với gia gia tôi. Chỉ có điều như đã nói qua, nếu như anh thật sự đi vào Bộ tài chính làm việc, không nhất thiết phải đi theo con đường chính quy. Bởi vì như vậy, cho dù anh đi, theo thân phận của anh bây giờ cũng không tiện.
Cho nên thì sao?
Tô Mộc nói.
Cho nên tôi nghĩ biện pháp an bài cho anh.
Lý Nhạc Thiên nói.
Được, vậy anh an bài đi. Còn nữa, bên này tôi cũng có không người nào có thể dùng được. Đến lúc đó đưng có nói không được, biết không?
Tô Mộc nói.
Được, tôi đã biết. Cứ như vậy đi, ngày mai gặp.
Lý Nhạc Thiên cười nói.
Rảnh rỗi Tô Mộc thật ra ngủ không được. Hắn nghiêng người dựa vào thành giường, nghĩ tới Diệp Tích đang ở nước Mỹ xa xôi, thật sự rất nhớ cô.
Cho nên hắn liền trực tiếp bấm số điện thoại của Diệp Tích. Lúc này Diệp Tích cho dù đang làm việc, thấy Tô Mộc gọi điện thoại tới, đều sẽ tạm thời để những chuyện kia sang một bên. Cô giống như một cô gái nhỏ, nấu cháo điện thoại với Tô Mộc.
Và Diệp Tích bất tri bất giác nói chuyện nửa giờ. Cuối cùng vẫn là Tô Mộc cúp điện thoại trước. Mà lúc này Tô Mộc thật sự không có bao nhiêu tâm tình có thể ngủ được. Càng muốn ngủ lại càng ngủ không được. Cảm giác như vậy, thật sự có chút bất đắc dĩ.
Dù sao cũng ngủ không được, dứt khoát đi quấy nhiễu người khác vậy!
Tô Mộc nghĩ đến nữ nhân bên cạnh mình, khóe miệng lộ ra một vẻ tươi cười. Hắn liền bắt đầu cầm điện thoại lên, gọi ra ngoài.
Tướng công, nghĩ như thế nào lại gọi điện thoại tới vào giờ này vậy? Không phải là muốn nương tử làm cuộc gọi điện tình nhân sao? Chỉ cần anh nói, người ta tuyệt đối sẽ phối hợp. Nếu không hiện tại, biết không, người ta đã cởi sạch.
Đây là Chu Từ phong tao tới tận xương.
Anh không sao. Anh có thể có chuyện gì chứ? Vẫn như vậy thôi, một ngày ba bữa cơm. Thật ra, hiện tại em được điều đến tỉnh ngoài nhậm chức, bên cạnh không có một nữ nhân, phải biết chiếu cố tốt cho mình.
Đây là Lâm Lạc với tính cách có một chút chấp nhất.
Nhớ em sao? Em còn tưởng rằng anh đã người ta mất rồi? Nếu không như vậy đi, anh triển khai hoạt động, điều em đến đài truyền hình tỉnh Yến Bắc của các anh đi. Như vậy, em sẽ gần anh hơn. Có một số việc, làm cũng sẽ tương đối dễ dàng hơn.
Đây là Tô Thấm, tính cách nữ chủ bá dần dần phát ra ngoài
Tô Mộc, hiện tại em tất cả đều rất tốt. Có thời gian, em sẽ qua tìm anh. Ừ, chị Hoàng cũng rất chiếu cố tới em. Em ở bên này công tác tương đối thuận lợi. Em nhớ anh.
Đây là Chương Linh Quân có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Mãi đến khi điện thoại cuối cùng thông qua, bên tai Tô Mộc vang lên giọng nói lười biếng mang theo vài phần quyến rũ của Bùi Phi. Là người đã mặc y phục màu xanh rộng, hôm nay trên người Bùi Phi xuất hiện thêm một ít hào quang chói mắt. Chính là những hào quang này khiến cho cô càng thêm quyến rũ.
Anh nói cái gì? Bây giờ anh đang ở đâu?
Bùi Phi ngạc nhiên kêu lên.