Khi đám người Liêu Khải Sơn đang đắc thắng ăn uống ở súp dê Ngự Thiện, Mộ Bạch đã gọi điện thoại cho Đoạn Bằng, sau khi biết vị trí của Tô Mộc cũng chạy tới. Chỉ có điều khi Mộ Bạch chạy đến, đồng dạng cũng không có gì bất ngờ xảy ra.
Nói ra Mộ Bạch mặc dù đệ nhất thư ký huyện Ân Huyền, nhưng người chân chính gặp qua hắn thật sự quá ít.
Ai bảo Mộ Bạch lúc trước không nổi danh như vậy?
Có ai lại đi lưu ý đến một người bị chèn ép ở trường đảng huyện ủy hay không?
Thế nào?
Sau khi Mộ Bạch ngồi xuống, Tô Mộc liền hỏi.
Thật sự giống như lời nói, trường cấp ba huyện đúng là vô cùng rách nát, nhưng biệt thự xây dựng bên đó cũng đã tọa lạc. Còn nữa biệt thự đang xây dựng bên đó cũng chính là tòa nhà làm việc của cục tài chính huyện, theo tôi được biết cục tài chính hình như không cần thiết xây dựng tòa nhà, tòa nhà làm việc vốn có của bọn họ chất lượng cũng rất tốt.
Mộ Bạch nói.
Ăn cơm đi.
Tô Mộc gật đầu nói.
Vâng!
Mộ Bạch bưng bát súp dê, đi tới ngồi cạnh Đoạn Bằng bắt đầu ăn uống. Mặc dù Tô Mộc không kêu hắn rời đi, nhưng Mộ Bạch cũng biết chừng mực, nếu ngồi ăn ở đó sẽ làm hắn cảm giác không thoải mái.
Tô Mộc đã tiên đoán kết quả sẽ như thế.
Lúc trước xem ra tìm hiểu của mình đối với tình huống của huyện Ân Huyền không đủ thấu triệt, không biết người nơi đây, nếu điên cuồng, sẽ không có chuyện gì không dám làm. Còn nữa tòa nhà cục tài chính huyện chưa được phê duyệt đã dám phá thổ động công xây dựng như vậy, thật sự là vô pháp vô thiên.
Cạch!
Khi ở bên này Tô Mộc đang suy nghĩ, ở bên kia bọn Liêu Khải Sơn đã cơm nước xong xuôi. Dương Quán vẫn lưu ý động tĩnh ở đây cũng vội vàng đứng lên, đi tới.
Liêu tổng, ngài thấy có phải nên tính tiền rồi hay không?
Dĩ nhiên, không thành vấn đề!
Liêu Khải Sơn vừa nói vừa bắt đầu sờ túi, chẳng qua khi hắn vừa mới sờ vào, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó liền ngẩng đầu nhìn về phía Dương Quán nói:
Hỏng bét, tôi quên mang tiền rồi. Ông chủ Dương à, lần này vẫn quy củ cũ, cứ ký sổ, viết giấy cho tôi.
Cũng biết sẽ như vậy mà!
Lo lắng trong lòng Dương Quán giờ đã trở thành sự thật, Liêu Khải Sơn thật sự dám làm như vậy, cái gì gọi là để quên tiền, đây không phải là muốn đùa bỡn sao? Ngươi làm sao có thể không mang ví tiền chứ? Sắc mặt Dương Quán vô cùng khó coi, nhìn Liêu Khải Sơn chỉ còn thiếu xông lên phía trước động thủ.
Ông chủ Dương, được rồi, ông lui ra đi, tôi nói chuyện này tôi sẽ xử lý, thì tôi sẽ xử lý.
Tô Mộc nói.
Nhưng…
Không nhưng nhị gì hết, ông cũng không cần do dự, ăn cơm thì phải trả tiền, muốn đi ăn chùa, thật sự không phải là chuyện ai muốn làm cũng có thể làm được.
Tô Mộc vừa nói vừa đứng lên, nhìn Liêu Khải Sơn.
Hỏi lần cuối cùng, số tiền cơm còn nợ lúc trước, có trả hay không?
Không trả!
Liêu Khải Sơn lớn tiếng nói. Ngươi nói ta trả thì ta phải trả sao, như vậy thể diện của ta còn để chỗ nào?
Rất tốt!
Tô Mộc cười lạnh nhếch khóe miệng:
Mộ Bạch, nói số điện thoại của cậu cho Dương Quán, kêu ông ấy cầm số điện thoại này đến cục công an huyện báo án, có người ác ý gây chuyện, uy hiếp trị an xã hội. Dương Quán, bọn họ thiếu ông bao nhiêu tiền, ông cứ nói với Mộ Bạch, dựa trên số đó, yêu cầu trả gấp mười lần cho tôi. Nếu hắn không trả…, tôi sẽ ra tay thu thập hắn. Cứ như vậy, chúng ta đi thôi.
Đi!
Hoàng Luận Đàm đứng dậy đi về phía cửa, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường:
Thật sự là không ngờ, rừng lớn loại chim nào cũng có, ăn cơm không trả tiền, còn hùng hồn như vậy, thật đúng là có một không hai.
Các ngươi không thể đi!
Liêu Khải Sơn vừa nói vừa định kêu người ngăn cản, nhưng khi đám người của Huyện Nhất Xây vừa định động thủ, Mộ Bạch đã quyết đoán tiến lên, móc từ trong túi quần ra chứng minh công tác Mạnh Thường Trực đã làm cho hắn.
Tôi ở văn phòng huyện ủy, tất cả các người đứng yên cho tôi.
Văn phòng huyện ủy sao?
Trong nháy mắt Mộ Bạch lộ ra thân phận này, tất cả đám người của Huyện Nhất Xây đều sửng sốt không dám động thủ. Vốn cho rằng bọn người này chỉ là khách qua đường, ai ngờ tên này lại ở văn phòng huyện ủy.
Có câu nói dân không đấu với quan, cho dù bọn họ lợi hại, vậy thì thế nào? Đụng phải người của quan gia trước mắt, nếu có thể không gây chuyện thì vẫn tận lực không nên gây chuyện. Hơn nữa bọn họ cũng không phải là Liêu Khải Sơn, người ta có hậu đài phía sau, còn mình bối cảnh gì cũng không có, sính anh hùng gì chứ.
Văn phòng huyện ủy sao? Anh làm gì ở văn phòng huyện ủy?
Liêu Khải Sơn ngây người trực tiếp hỏi.
Chỉ là một văn phòng huyện ủy, thật sự không hù dọa được Liêu Khải Sơn. Nhưng lời nói ngay sau đó của Mộ Bạch làm cho Liêu Khải Sơn biến sắc, thân thể cũng bắt đầu run rẩy.
Tôi là Mộ Bạch của văn phòng huyện ủy, tôi tin anh cũng nên biết thân phận của tôi, nếu anh không biết…, vậy hiện tại đại khái có thể gọi điện thoại hỏi thăm. Nhưng nhìn ánh mắt của anh có lẽ cũng đã rõ ràng.
Mộ Bạch lạnh nhạt nói.
Có thể không biết sao?
Liêu Khải Sơn chưa từng gặp mặt Mộ Bạch, nhưng cái tên Mộ Bạch này hắn cũng đã nghe nói, hắn biết Mộ Bạch là thư ký của bí thư huyện ủy Tô Mộc.
Nếu như người trước mắt này là Mộ Bạch, như vậy người có thể sai khiến hắn, nam tử vừa rồi, chẳng lẻ chính là bí thư huyện ủy Tô Mộc sao? Nghĩ đến đối đãi vừa rồi của mình với Tô Mộc, Liêu Khải Sơn cảm giác phía sau lưng lạnh toát.
Ông chủ Dương, đưa sổ nợ của bọn họ cho tôi.
Mộ Bạch bình tĩnh nói.
Được!
Dương Quán mặc dù không biết Mộ Bạch là ai, nhưng thấy vẻ mặt thất kinh của Liêu Khải Sơn, cũng biết Mộ Bạch nhất định không đơn giản. Nếu không đơn giản, vậy chắc có thể giúp hắn đòi lại khoản thiếu nợ kia?
Dương Quán không hy vọng xa vời, có thể được bồi thường gấp mười lần, hiện tại hắn chỉ là muốn nhanh chóng đòi được số nợ thuộc về mình là được.
Liêu tổng, bây giờ chúng ta phải làm sao?
Làm sao? Có thể làm sao nữa?
Liêu Khải Sơn hiện tại thật sự muốn khóc, dưới tình huống Tô Mộc đã lên tiếng, ngươi cho rằng ta có thể làm gì sao. Đương nhiên là nên làm như thế nào thì làm như thế đó, chưa nói những thứ khác, chỉ nghĩ đến chuyện bồi thường gấp mười lần, Liêu Khải Sơn đã cảm giác giống như cắt thịt trong lòng.
Nhất là hiện tại Mộ Bạch lại bấm số điện thoại của cục công an huyện, thì càng khiến Liêu Khải Sơn cảm giác lo âu.
Chẳng lẽ mình thật sự xui xẻo như vậy sao?
Hay là Tô Mộc muốn thông qua mình, khai đao với Huyện Nhất Xây? Tô Mộc làm sao lại gọn gàng tới tìm mình như vậy? Chẳng lẽ hắn không biết Huyện Nhất Xây sau lưng mình thật sự là xí nghiệp cực lớn trong huyện Ân Huyền hay sao? Chẳng lẽ hắn thật sự không biết ai là tổng tài của Huyện Nhất Xây sao?
Nhân vật nhỏ như Liêu Khải Sơn dĩ nhiên không biết suy nghĩ chân thực của Tô Mộc. Sau khi Tô Mộc rời khỏi súp dê Ngự Thiện, liền nói với bọn Hoàng Luận Đàm:
Hiện tại tôi phải về huyện ủy, mọi người đi dạo một lát đi. Buổi tối, tôi sẽ cùng mọi người uống một trận.
Được rồi, cậu cứ đi làm việc của mình đi, chúng tôi biết cậu không giống với chúng tôi. Chuyện cậu nói tôi sẽ nắm chặt. Về phần hiện tại, tôi cũng muốn chuẩn bị trở về kinh thành.
Hoàng Luận Đàm nói.
Rời đi như vậy sao?
Tô Mộc hỏi.
Làm sao? Cậu không nỡ xa tôi sao?
Hoàng Luận Đàm cười nói.
Tôi không phải là không nỡ xa anh, tôi đang nghĩ, tài chủ lớn như anh khó khăn lắm mới đến huyện Ân Huyền một chuyến, nếu không bắt anh lại, quăng cho anh chút vốn, có phải là có lỗi với anh hay không?
Tô Mộc nói.
Tôi đi!
Hoàng Luận Đàm đấm vào bả vai Tô Mộc một quyền:
Xin cậu, nếu nói đến tiền, cậu còn nhiều hơn tôi rất nhiều. Hơn nữa những số tiền kia đều là tôi kiếm được, thật sự không có quan hệ với Hoàng gia, cho nên cậu cũng đừng chú ý đến những số tiền đó của tôi.
Anh chắc chắn chứ?
Tô Mộc thú vị nói.
Dĩ nhiên, nếu hạng mục có thể kiếm tiền, cậu hiểu rồi đấy.
Hoàng Luận Đàm cười híp mắt nói.
Đi thôi!
Tô Mộc cười nói.
Hoàng Luận Đàm cứ như vậy tiến vào chiếc xe Audi, còn Hoàng Luận Địch đi tới trước người Tô Mộc nói:
Chuyện kia tôi sẽ kêu cha tôi nhanh chóng làm, còn nữa Tô ca, sau này nếu không có chuyện gì, chúng tôi hãy gặp gỡ thân mật một chút.
Được, không thành vấn đề.
Tô Mộc gật đầu nói.
Hoàng Luận Địch nói thế nào cũng là công tử của Hoàng Vĩ Sâm, là con cháu quan lại đứng đầu thành phố Thương Thiện, có thể tạo dựng quan hệ tốt với hắn, đối với Tô Mộc mà nói, tuyệt đối không có chỗ nào xấu.
Tô Mộc, tôi cũng phải đi đây, lúc nào đến tỉnh thành, liên lạc với tôi.
Trần Tiểu Long nói.
Biết rồi.
Tô Mộc nói.
Dù sao này huyện Ân Huyền không có chỗ nào tốt, chính là vị trí địa lý tương đối đẹp. Ngoài chỗ giao giới với tỉnh ngoài, chỉ nói ở trong tỉnh, huyện thành cách thành phố Thương Thiện chỉ có nửa giờ đường xe, cách tỉnh lị cũng chỉ có hai canh giờ.
Đây có lẽ chính là ấn tượng trực tiếp nhất của huyện Ân Huyền mang đến cho Tô Mộc.
Sau khi tất cả ba người này đều rời đi, Mộ Bạch cũng từ trong súp dê Ngự Thiện đi ra:
Bí thư, giải quyết xong rồi. Liêu Khải Sơn biết điều bồi thường tiền, sau đó bị người của huyện cục mang đi. Về phần những chuyện phía sau, cũng không dám bảo đảm.
Mang đi là được rồi, chuyện phía sau để sau hãy nói, bây giờ trở về huyện ủy.
Tô Mộc nói.
Tòa nhà huyện ủy.
Sau khi Tô Mộc xuất hiện ở đây, đồng hồ mới chỉ một giờ, cách giờ đi làm còn một thời gian ngắn. Tô Mộc trực tiếp báo cho Mạnh Thường Trực, kêu hắn bắt đầu phát ra thông báo cho, xế chiều hôm nay sẽ mở thường ủy hội ở phòng họp huyện ủy.
Mạnh Thường Trực thật sự bất ngờ, không biết tại sao Tô Mộc lại lựa chọn mở hội nghị thường ủy huyện ủy vào lúc này. Nhưng nếu Tô Mộc đã phân phó, hắn nhất định phải lập tức thi hành. Cho nên Mạnh Thường Trực cũng vội vàng trở lại văn phòng huyện ủy, thông báo.
Phí Mặc!
Khi Tô Mộc đang ngồi trên ghế hút thuốc lá, điện thoại của hắn lặng lẽ vang lên, là một tin nhắn, Hoàng Luận Đàm phát tới, chỉ có một cái tên. Nhưng chính cái tên này, khiến cho Tô Mộc biết, đây chính là người của Hoàng Vĩ Sâm, sẽ ủng hộ mình trong hội nghị.
Tô Mộc không ngờ, người của Hoàng Vĩ Sâm lại là Phí Mặc.
Lần này thật sự thú vị rồi.