Quan Bảng

Chương 568: Chương 568: Bùi Phi.




Chương 569: Bùi Phi

Vẻ đẹp của nữ nhân nhiều màu nhiều sắc, giống như đóa hoa trên đồng cỏ, rực rỡ nhiều màu. Mà vừa vặn bởi vì có những đóa hoa rực rỡ như vậy, mới có thể khiến cho thế giới này trở nên tươi đẹop.

Tô Mộc biết người có thể ngồi trên khoang hạng nhất, tuyệt đối không đơn giản, đó là một vấn đề mang tính thường thức. Nhưng cô gái trước mặt này không đơn giản, thật sự rất hiếm thấy. Vẻ đẹp của nàng rất sặc sỡ, khiến người ta hâm mộ.

Cô gái này mặc một bộ đồng phục màu đen được cắt may rất khéo léo, ôm chặt thân thể mềm mại, càng tôn lên vẻ đẹp vô cùng nóng bỏng của nàng. Vóc người đã gợi cảm, hai ngọn núi càng thêm kiên quyết, làm cho người ta cảm giác vừa đưa tay là có thể cầm lấy. Điểm chết người nhất chính là, nàng hơi cúi thấp xuống liền để cho Tô Mộc nhìn thấy chiếc áo lót viền tơ lụa màu đỏ.

Tô Mộc là một nam nhân rất bình thường, nhìn thấy cô gái như vậy, làm sao có thể không động tâm? Huống chi cô gái này còn có gương mặt và dáng người rất tinh xảo. Khi cặp mắt kia hỏi chuyện, toát ra loại mùi vị hờn dỗi. Nếu như nàng đeo kính mát, Tô Mộc có lẽ sẽ không nhận ra đối phương là người nào, nhưng lần này nàng lại bỏ kính.

Tô Mộc cũng không phải là người hoàn toàn không biết gì về giới giải trí, vì vậy liền nhận ra đối phương là người nào!

Vị này rõ ràng là Bùi Phi!

Bùi Phi là ai? Đó là nữ minh tinh nổi tiếng còn hơn Diệp Mộng Á, chỉ có điều hai người không ở chung một chỗ, không cùng một công ty mà thôi. Nói chính xác, Bùi Phi chính là đại thanh y nổi danh nhất trong giới giải trí hiện nay.

Thanh y, ai cũng biết đây là một phân vai trong kinh kịch, cũng gọi là chính đán, là nhân vật chính yếu nhất trong vai đào. Cái gọi là thanh y không phải ai muốn sắm vai là có thể sắm vai, bởi vì nàng phải đoan trang chính phái, văn nhã lịch sự mới có thể có tư cách sắm vai. Mà từ nghĩa như vậy bây giờ trong giới giải trí cũng đồng dạng lưu hành, chính là nói những nữ diễn viên hoá trang cực tốt.

Bùi Phi chính là đại than y, là cực phẩm trong thanh y.

Trước kia khi Bùi Phi xuất đạo, có lẽ còn có thể tùy ý đóng kịch, nhưng bây giờ, trừ phi là kịch bản tốt, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không diễn. Ở lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, Bùi Phi là tiền bối. Nhưng cũng không phải vì nàng lớn tuổi, chẳng qua là bởi vì nàng vào nghề tương đối sớm, từ nhỏ đã là ngôi sao. Sau này thuận lợi hoàn thành lột xác hiện tại.

Nhưng Tô Mộc thật sự không biết, tại sao mình có vận khí gì, có thể gặp được Bùi Phi ở chỗ này!

- Có chuyện gì sao?

Tô Mộc khống chế tâm tình cười hỏi.

- Có ít chuyện, tôi cảm thấy khí chất của anh không tệ, rất thích hợp với một vở kịch mà phòng làm việc chúng tôi đang trù tính, thế nào đây? Có hứng thú tham gia thử diễn hãy không?

Bùi Phi mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc hỏi.

Phòng làm việc? Quay phim? Ngôi sao?

Tô Mộc nhìn gương mặt Bùi Phi. Trong đầu không khỏi hiện ra những từ ngữ này. Mình thật sự có chút coi thường vị đại thanh y này rồi. Không sai, hiện tại Studio đang rất nổi, khắp nơi đều có studio. Minh tinh mở studio, càng trở thành một trào lưu. Mở studio kiếm tiền, mình làm lão bản, loại tự do tuyệt đối không thể so sánh với với ký hợp đồng với một công ty giải trí nào.

Chẳng qua làm sao Bùi Phi lại chọn trúng mình?

Phải biết rằng Tô Mộc cũng không nhận ra mình có tiềm lực trở thành siêu sao gì cả, mặc dù ngoại hình cũng không khó nhìn. Nhưng không phải kiểu thần tượng. Bùi Phi nói như vậy, rốt cuộc là có lòng hay là vô ý?

Làm quan đã lâu, hiện tại Tô Mộc nghĩ đến bất cứ vấn đề gì, cũng mang theo chút ý niệm phức tạp trong đầu, như vậy không có gì đáng trách.

- Xin lỗi, tôi không có ý nghĩ kia.

Tô Mộc cự tuyệt nói.

Thật ra nếu trước khi tiến vào con đường làm quan, nếu duới tình huống như thế gặp được Bùi Phi, cộng thêm vị này vừa là tình nhân trong mộng của mình, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. Nhưng hiện tại rõ ràng không phải là như này, mình và Bùi Phi tương đương với hai đường thẳng song song, không có khả năng gặp nhau. Cái gọi là người tình tron mộng đối với Tô Mộc mà nói thật sự là xa không thể chạm, là hư ảo

- Tại sao có thể không có suy nghĩ? Nhìn ánh mắt của anh, có lẽ đã nhận ra tôi là ai? Không sai, xin tự giới thiệu, tôi chính là Bùi Phi. Tôi là lão bản của studio, có tấm chiêu bài của tôi, chẳng lẽ anh còn sợ tôi là tên lừa gạt hay sao?

Bùi Phi chớp động đôi mắt to hỏi, nghiêng người về phía trước, bộ ngực nhất thời lộ ra tảng lớn.

Khụ khụ!

Đại thanh y này, tại sao có thể như vậy? Đối với một nam tử xa lạ, không thèm quan tâm làm ra tư thái như vậy, chẳng lẽ không sợ tôi là một sắc lang sao? Nhưng ngay khi Tô Mộc nghĩ như vậy, rất nhanh liền biết xảy ra chuyện gì. Bùi Phi sau khi ý thức được cảnh xuân của mình lộ ra, lập tức ngồi thẳng lại. Thì ra động tác vừa rồi là Bùi Phi theo bản năng làm ra.

Thật ra tính cách Bùi Phi chính là như vậy, vừa cẩn thận lại vừa có mấy phần sáng sủa hào phóng.

- Tôi biết cô là Bùi Phi, cũng biết cô không phải là tên lừa gạt, chỉ là tôi thật sự không có tâm tình làm minh tinh, đi quay phim. Hiện tại tôi có công việc, tôi rất yêu công việc của tôi.

Tô Mộc nói.

- Anh yêu công việc của anh? Anh thật sự nghĩ kỹ chưa? Phải biết rằng chỉ cần anh chịu đáp ứng, tôi có lòng tin, có thể biến anh thành ngôi sao. Anh không biết, anh rất thích hợp với vai diễn đó. Anh biết diễn một bộ phim như vậy có thể có bao nhiêu thù lao không? Tôi không biết anh làm việc gì, nhưng phải biết rằng chuyện này không mâu thuẫn với công việc của anh. Anh có muốn suy nghĩ hay không?

Giọng nói Bùi Phi có chút lo lắng.

Bùi Phi thật sự rất muốn Tô Mộc biểu diễn!

Bởi vì hiện tại kịch bản Bùi Phi có được, thật sự rất tuyệt, trong đó có một nhân vật, nàng đã chọn trước. Nhưng rất đáng tiếc trong nghề không có người nào để nàng lựa chọn, lần này đến kinh thành cũng là muốn xem có tìm được người thích hợp hay không, không ngờ trên máy bay lại gặp được Tô Mộc. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Tô Mộc, Bùi Phi cảm giác, hắn thật sự rất thích hợp với vai diễn đó.

Cho nên Bùi Phi mới có thể toát tư thái lo lắng như vậy!

Thật ra theo Bùi Phi thấy, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không cự tuyệt cơ hội giống như vậy. Phải biết rằng không phải người nào cũng có thể trở thành minh tinh, mình có lòng tốt cung cấp một cơ hội cho hắn như vậy, làm sao hắn có thể cự tuyệt chứ?

Chuyện này quá không bình thường rồi!

- Không cần suy nghĩ!

Tô Mộc quyết đoán lắc đầu, mỉm cười nói:

- Bùi tiểu thư, chuyện này chúng ta đừng dây dưa nữa, thay vì nói những thứ này, không bằng hàn huyên chuyện khác. Dĩ nhiên nếu cô không chê tôi, chúng ta hàn huyên một chút. Nếu như cô không muốn nói chuyện phiếm, vậy chúng ta ai về chỗ ngồi đấy.

- Nói chuyện phiếm? Tôi thật sự không có tâm tình đó, anh thật sự không thể suy nghĩ sao?

Bùi Phi gấp giọng nói.

- Không!

Tô Mộc quả quyết lắc đầu:

- Nếu cô đã không muốn nói chuyện phiếm, vậy được rồi, tôi ngủ một lát.

Người ta đã nói rõ thái độ, không muốn nói chuyện với mình, nếu Tô Mộc không biết xấu hổ mặt dày bò về phía trước, nói chuyện phiếm với Bùi Phi chẳng phải là mất mặt. Nếu chuyện này đổi thành người khác có lẽ sẽ làm, chỉ có điều Tô Mộc thật sự không nghĩ tới. Bùi Phi đúng là tình nhân trong mộng của mình, nhưng nếu tình nhân trong mộng không muốn để ý tới mình, Tô Mộc cần gì phải tự rước lấy nhục?...

- Ài!

Bùi Phi lại mở miệng, cũng không nói gì nữa, đàng hoàng ngồi về chỗ, có chút không cam lòng. Lúc này Bùi Phi đang nghĩ, có phải Tô Mộc là thiếu gia của tập đoàn nào không, nếu không tại sao lại buông tha cơ hội tốt như vậy? Nhưng nhìn quần áo trang phục của Tô Mộc, cũng không giống x người như vậy. Nhiều nhất chỉ có thể là một tinh anh trí thức, nếu thật sự như vậy, tại sao hắn cự tuyệt?

Nghĩ không ra, thật sự là nghĩ không ra!

Chính trong câu hỏi vẩn vơ như vậy, máy bay lặng lẽ hạ xuống phi trường kinh thành.

Khi xuống máy bay, Tô Mộc cũng cùng Bùi Phi đi xuống. Lúc này Bùi Phi đã ăn mặc tương đối kín đáo so với vừa rồi, đeo mắt kiếng che dấu hơn phân nửa khuôn mặt không nói, còn dùng khăn quàng cổ che giấu một vòng. Trừ phi là những người hâm mộ thâm niên, nếu không thật sự không có ai có thể vừa nhìn là nhận ra vị này là người nào.

- Có người đến đón anh không?

Sau khi ra khỏi phi trường, Bùi Phi đưa mắt hỏi.

- Có!

Tô Mộc cười nói, lần này trước khi tới đây hắn đã gọi điện thoại cho Từ Trung Nguyên, hơn nữa cũng nói không cần thiết để Phương Thạc đến đây đón mình. Lần nào cũng làm phô trương như vậy, thật sự không cần thiết. Nhưng Tô Mộc cũng biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Từ lão tuyệt đối sẽ phái xe tới đón.

- Vậy sao?

Bùi Phi cười duyên nói.

- Bùi tỷ, Bùi tỷ, ở đây, ở đây!

Đột nhiên đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai Tô Mộc, khi hắn còn đang suy nghĩ thanh âm này là của ai, trước mắt đã xuất hiện một gương mặt quen thuộc.

- Mộng Á, chị đã nói em không cần đến đây đón chị rồi, em lại không nghe.

Bùi Phi kéo tay Diệp Mộng Á cười nói.

Không sai, người xuất hiện ở chỗ này chính là Diệp Mộng Á, nghệ sĩ của công ty giải trí Lý thị mà Tô Mộc đã gặp gỡ ở thành phố Cổ Lan. Khó trách vừa rồi nghe thanh âm có chút quen tai, thì ra là Diệp Mộng Á.

- Bùi tỷ, chị vất vả tới đây, làm sao em có thể không tới đón được. A, Bùi tỷ, chị đợi một lát.

Diệp Mộng Á vừa rồi còn cao hứng, lúc này mới lưu ý đến người đứng bên cạnh, vừa rồi nghiêng người hiện tại đã quay lại, trong mắt toát ra ánh mắt vui mừng.

- Tô ca, tại sao là anh? Làm sao anh lại tới đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.