Quan Bảng

Chương 696: Chương 696: Buồn bã không tranh giành




Chương 699: Buồn bã không tranh giành

Lý Hưng Hoa liền từ chỗ ngồi đứng dậy, nhìn chằm chằm Lê Cường:

– Ở đâu?

– Bây giờ đang ở phía ngoài, đang tới đây.

Lê Cường nói.

– Biết rồi!

Lý Hưng Hoa vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài, Bạch Vi Dân theo sát phía sau, còn lại đám thường ủy thị ủy đều có chút không hiểu, không biết Lý Hưng Hoa muốn làm gì? Liên tưởng vừa rồi Lý Hưng Hoa mới nhắc đến lão nhân gia, nhịp tim đập của những người này đột nhiên gia tốc, chẳng lẽ nói lão nhân gia tới rồi sao?

Lão nhân gia là ai?

Nhưng mọi người rất nhanh biết vị lão nhân gia này là ai, bởi vì khi bọn hắn mới vừa ra khỏi phòng họp, xuất hiện bên thang máy, liền nhìn thấy từ bên trong nối đuôi nhau đi ra mấy người, người cầm đầu đương nhiên là Chu Phụng Tiền. Đứng bên cạnh Chu Phụng Tiền chính là Phương Nhai, dĩ nhiên còn có thường ủy thị ủy Đường Thiên Hào. Ngoài ba người này, còn lại đều là cảnh vệ đi theo Chu Phụng Tiền.

– Chu lão!

Lý Hưng Hoa khom người nói.

Không nhìn lầm sao?

Là Chu lão!

Chu Phụng Tiền là ai, tất cả đám thường ủy thị ủy đều biết, bởi vì Chu Phụng Tiền trước kia chính là bí thư thị ủy của thành phố Cổ Lan, sau này lại càng ở vị trí quyền lực trọng yếu, trở thành đầu sỏ chân chính của quốc gia. Một người như vậy bất chợt xuất hiện ở thành phố Cổ Lan, đứng trước mặt bọn họ, bọn họ làm sao có thể không cảm thấy khiếp sợ?

Cho đến lúc này bọn họ mới hiểu được câu nói cuối cùng của Lý Hưng Hoa có ý gì!

Chu Phụng Tiền lạnh lùng quét nhìn toàn trường, ánh mắt lạnh như băng xẹt qua trên mặt Lý Hưng Hoa, Bạch Vi Dân cho đến từng vị thường ủy thị ủy, nhìn bọn họ cảm giác như trước mặt phảng phất xuất hiện một ngọn núi, tâm tình cực kỳ bị đè nén. Bọn họ đối mặt với lãnh đạo cấp tỉnh bộ đã cảm thấy áp lực, chớ nói chi là giống như hiện tại, trực tiếp đối mặt với Chu Phụng Tiền, có thể vẫn đứng vững, đã là chuyện không tệ rồi.

– Thành phố Cổ Lan các vị thật sự là khiến cho tôi mở rộng tầm mắt!

Chu Phụng Tiền quẳng ra một câu như vậy, sau đó trực tiếp đi vào phòng họp.

Bọn Lý Hưng Hoa nào dám chần chờ, vội vàng đi theo tiến vào.

Phía trước quảng trường tòa nhà thị ủy.

Ở đây đang đậu đoàn xe của Chu Phụng Tiền, bên cạnh đoàn xe còn có mấy người đứng đề phòng. Trong đó chỉ riêng binh sĩ Đường Thiên Hào mang tới, đã cho người ta cảm giác được không khí nơi này vô cùng tuyệt mật. Lúc này tuyệt đối không có ai dám tới gần đoàn xe nửa bước. Tô Mộc ngồi trong một chiếc xe, bình tĩnh nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, thần tình tùy ý.

– Tô đại ca, chẳng lẽ anh không thấy gấp gáp sao?

Quan Ngư tò mò hỏi.

– Gấp gáp? Tại sao anh phải gấp gáp? Gấp làm gì?

Tô Mộc hỏi.

– Anh xem Chu gia gia hiện tại tức giận như vậy. Chẳng lẽ anh không sợ ông sẽ trút giận với nơi này sao? Mặc dù em không biết Chu gia gia rốt cuộc làm cái gì. Nhưng tuyệt đối là đại quan đúng không? Nếu Chu gia gia tức giận, những quan viên ở đây tuyệt đối sẽ chịu không nổi. Anh cũng làm quan ở đây, sẽ không bị ảnh hưởng chứ?

Quan Ngư hỏi.

– Ha ha!

Tô Mộc cười lớn:

– Không ngờ Quan Ngư nhà chúng ta hôm nay cũng bắt đầu biết suy tư hỏi ra vấn đề rồi, không sai, đúng như em đoán, anh nghĩ rất nhiều người cũng suy đoán giống như em. Nhưng phải biết rằng Chu lão là Chu lão, phong cách hành sự của hắn tuyệt đối sẽ không để cho những người như chúng ta có thể đoán được. Hơn nữa em có lẽ còn không biết. Chu lão lúc trước chính là bí thư thị ủy thành phố Cổ Lan, hắn tức giận cũng chỉ vì buồn bã vì bất hạnh, giận không ai tranh giành.

– Buồn bã vì bất hạnh, giận không ai tranh giành.

Quan Ngư lẩm bẩm nói.

– Đúng vậy, huy hoàng do mình từng đích thân tạo dựng lên, hôm nay xuống dốc thành như vậy. Ngay cả chuyện nhà xưởng sản xuất ma túy cũng có thể phát sinh, nơi này xuống dốc đến mức làm cho người ta cảm thấy đau lòng. Đây mới là nguyên nhân chân chính Chu lão tức giận. Cũng bởi vì nguyên nhân như vậy, anh nghĩ chuyện đêm nay, đừng thấy náo rất lớn, nhưng đến cuối cùng tuyệt đối sẽ lặng lẽ xử lý. Bởi vì trong lòng Chu lão vẫn hi vọng thành phố Cổ Lan có thể phát triển.

Tô Mộc lẩm bẩm.

Thật sự như thế sao?

Thật sự là như vậy!

Hiện tại Chu Phụng Tiền sắc mặt âm trầm ngồi trong phòng họp, tất cả thường ủy thị ủy đều đứng yên, không có ai dám ngồi xuống, hiện tại bọn họ đều lo lắng đề phòng, không biết Chu Phụng Tiền sẽ phát tiết lửa giận trong lòng như thế nào. Nhưng bọn hắn biết, tối nay bất kể là Chu Phụng Tiền phát tiết như thế nào, bọn họ đều chỉ có thể thừa nhận. Bất kỳ một câu già mồm nào, cũng sẽ bị nghiêm túc xử lý.

– Chẳng lẽ nói lần này thật sự xong đời sao?

Giang Doãn Trí cười khổ.

Sắc mặt Chu Phụng Tiền lạnh lùng, mặc dù khi đến đây, tự nói với chính mình, không nên can thiệp quá sâu vào công việc hành chính của những người này, dù sao mình đã lui xuống. Nhưng khi hắn chân chính đứng ở đây, trong lòng Chu Phụng Tiền vẫn cảm giác được một loại tức giận khó có thể khắc chế nổi lên. Loại tức giận này, nếu như không phát tiết ra, hắn thật sự sẽ ôm hận cả đời.

– Tôi là ai tôi tin tưởng các vị cũng đều biết, tại sao tôi phải xuất hiện ở đây, tin tưởng các vị cũng có thể đoán được. Nhưng hiện tại các vị không cần đoán bậy, có thời gian suy nghĩ lung tung chẳng bằng đi làm một chút việc hiện thực. Nói thật sự kiện bắt cóc phát sinh ở thành phố Cổ Lan thật sự khiến cho tôi cảm thấy rất lo lắng. Nhưng điều khiến tôi càng tức giận hơn là, sau lưng chuyện này cất giấu tấm màn đen của huyện Hoa Cổ.

Chuyện của hóa chất Húc Thịnh, tin tưởng không cần tôi nói thêm cái gì, các vị cũng rõ ràng. Rất tốt, các vị có thể trong thời gian ngắn như vậy xoá sổ hóa chất Húc Thịnh, như vậy là đáng chúc mừng. Nhưng trước đây, các vị đang làm gì vậy? Chẳng lẽ không có người nào phát hiện vấn đề của huyện Hoa Cổ sao? Chẳng lẽ hóa chất Húc Thịnh thật sự không để lộ ra một chút dấu vết hay sao?

Hơi dừng lại, vẻ mặt Chu Phụng Tiền không có ý tứ giảm bớt, trên khuôn mặt già nua, lúc này hiện lên một loại thần thái khiến cho tất cả mọi người cảm thấy kinh sợ, tựa hồ khó có thể hô hấp.

– Đạo lý này tôi không muốn nói nhiều, tôi không hi vọng nơi tôi từng làm việc chiến đấu, hôm nay lại biến thành như vậy! Trong các vị nếu có ai còn một trái tim chính nghĩa thì mau sớm xử lý xong chuyện này cho tôi. Yên tâm, Chu Phụng Tiền tôi làm người rất coi trọng đạo lý, tôi sẽ không trả đũa các vị, cũng sẽ không vu hại gài gắm tang vật với người nào. Chuyện này, tôi hy vọng bắt đầu ở Cổ Lan, cũng kết thúc ở Cổ Lan.

Nói xong những lời này, Chu Phụng Tiền liền bước ra phía ngoài phòng họp, Lý Hưng Hoa làm bí thư thị ủy, đương nhiên không thể không nói câu nào, vội vàng tiến lên phía trước trầm giọng nói:

– Chu lão, ngài yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ có lập tức xử lý.

– Làm thế nào là chuyện của các vị, không cần ai chỉ đường.

Chu Phụng Tiền không dừng bước, khi đi tới cửa, mới bất chợt dừng lại, quét nhìn những thường ủy thị ủy phía sau, trên mặt lộ ra một loại vẻ mặt rất phức tạp.

– Một lời nói ra, trăm hoạn cùng sinh; một chuyện làm ra, làm hại cả đời. Hai câu này, tặng cho các vị, hi vọng các vị có thể cùng nhau nỗ lực.

Đây chính là thái độ của Chu Phụng Tiền!

Chu Phụng Tiền thật ra không cần thiết tới đây, cho dù trong lòng hắn tức giận, cũng không cần phát tiết với những người của thành phố Cổ Lan. Chỉ cần chọc chuyện nàu đến tỉnh, tự nhiên sẽ có người ra mặt giải quyết. Hơn nữa cường độ giải quyết tuyệt đối sẽ làm cho Chu Phụng Tiền hài lòng, nhưng hắn vẫn tới đây. Tựa như hắn nói, chuyện này bắt đầu ở Cổ Lan, kết thúc ở Cổ Lan, tuyệt đối không nên liên lụy ra ngoài.

Chu Phụng Tiền dụng tâm lương khổ như vậy như vậy, bọn người Lý Hưng Hoa có thể hiểu được, đây là Chu Phụng Tiền cho thành phố Cổ Lan một cơ hội, cũng là Chu Phụng Tiền cho một bọn họ một cơ hội, một cơ hội có thể chứng minh bọn họ sẽ không phụ bạc tòa thành thị này.

Chu Phụng Tiền đến nhanh, đi cũng rất nhanh, khi bọn Lý Hưng Hoa đi theo Chu Phụng Tiền xuất hiện ở dưới lầu, thật sự bị tràng diện trước mắt chấn trụ. Một đoàn xe dài như vậy, chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng binh sĩ chịu trách nhiệm đề phòng, cũng đủ làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ. Bởi vì toàn bộ những binh lính này đều mang súng thật.

– Ồ?

Khi Chu Phụng Tiền mở cửa xe ngồi vào, Bạch Vi Dân đột nhiên phát hiện Tô Mộc đang ngồi bên trong, mặc dù trong nháy mắt cửa xe bị đóng lại, nhưng Bạch Vi Dân xác thực tin mình không nhìn lầm, người bên trong tuyệt đối là Tô Mộc.

Tại sao Tô Mộc lại xuất hiện bên trong xe của Chu lão?

Tô Mộc và Chu lão rút cuộc có quan hệ như thế nào?

Chuyện xảy ra hôm nay chẳng lẽ cũng có bóng dáng Tô Mộc bên trong?

Nếu như vậy, bối cảnh của Tô Mộc thật sự phức tạp?

Trong nháy mắt ý niệm như vậy liền xuất hiện trong đầu Bạch Vi Dân, giống như Bạch Vi Dân, Lý Hưng Hoa cũng phát hiện ra Tô Mộc. Chỉ có điều Lý Hưng Hoa sau giây phút giật mình ngắn ngủi, rất nhanh khôi phục trấn định. Dù sao hắn cũng biết nhiều hơn Bạch Vi Dân, biết thân phận của Tô Mộc không giống với với người khác. Nhưng hắn cũng thật lợi hại, thời gian trước toát ra một Phó lão, hôm nay lại trực tiếp đi cùng Chu lão,

Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết một ngày kia, bên người Lý Hưng Hoa có toát ra nhiều nhân vật nguyên lão như vậy nữa không.

Xem ra phải tìm thời gian, điều tra kỹ càng lai lịch của Tô Mộc mới được.

Lý Hưng Hoa nhìn đoàn xe của Chu Phụng Tiền lái đi, nghiêng người nói với Bạch Vi Dân:

– Hiện tại đến phiên chúng ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.