Quan Bảng

Chương 1169: Chương 1169: Buồn mới hận cũ lần lượt sinh ra




Chương 1252: Buồn mới hận cũ lần lượt sinh ra

Trên thế giới này cũng không phải là không có loại khuê mật có thể đối xử chân thành với nhau. Anh không gặp phải, hoặc nói đã từng gặp được sau đó lại mất đi, điều này chỉ có thể nói rõ một điểm, hai người còn xa mới có thể đạt tới mức độ khuê mật này.

Quan hệ giữa Tôn Nhung Lệ và Tiêu Tiêu người bình thường thật sự không thể nghĩ đến. Tiêu Tiêu vừa rồi cũng nói là bạn bè khuê mật. Thật ra nói như thế còn chưa đủ toàn diện. Bởi vì trong những bạn bè khuê mật, quan hệ của hai người còn thân mật hơn nhiều. Nếu như Tô Mộc biết trước đây hai người đã từng trải qua chuyện gì, sẽ hiểu rõ điều đó.

Cho nên khi Tiêu Tiêu xuất hiện ở trước mắt, trên mặt Tôn Nhung Lệ liền lộ ra một nụ cười vui vẻ, là cảm giác thật sự hài lòng, cũng không phải là nụ cười gượng đầy miễn cưỡng.

Tiêu Tiêu, sao bạn cũng tới vậy? Trở về lúc nào? Thế nào, trong khoảng thời gian này rảnh rỗi sao? Hiện tại bay tuyến nào?

Tôn Nhung Lệ liên tiếp hỏi.

Chú Tôn!

Tiêu Tiêu thật sự rất thông minh linh lợi. Sau khi xuất hiện chào hỏi nam nhân trung niên kia.

Nam nhân thật thà cười. Hắn chính là cha của Tôn Nhung Lệ Tôn Giang. Tôn Giang là một người trung thực. Ở đây ai cũng biết Tôn Giang dựa vào cái quán này để sinh sống. Quán này của hắn, mỗi tô mì chỉ tốn một đồng. Hơn nữa đủ mì và rau.

Là Tiêu Tiêu à, đã lâu không nhìn thấy cháu. Được rồi, Tiểu Lệ, nếu Tiêu Tiêu tới, con cùng con bé trò chuyện đi. Dù sao hiện tại cũng rảnh rỗi, ba làm một mình cũng được.

Tôn Giang vừa cười vừa nói.

Vâng, ba!

Tôn Nhung Lệ cười nói:

Nhanh ngồi xuống đi. Mình rót nước cho bạn uống.

Bạn đừng bận rộn như vậy. Khách khí với mình như vậy làm gì? Hơn nữa, lần này mình không phải qua một mình. Còn có người đi cùng mình tới đây.

Tiêu Tiêu nói.

Còn có người sao? Ai vậy?

Tôn Nhung Lệ hỏi.

Không phải đang ở đó sao?

Tiêu Tiêu kén chọn nói.

Lúc này Tô Mộc đã đi tới. Hắn đội mũ, trên mũi gài cặp kính gọng vàng. Mấy thứ này đều đặt ở trong xe, để ứng phó với những trường hợp như ngày hôm nay có thể xảy ra bất kỳ nơi nào bất kỳ lúc nào. Về phần vì sao hiện tại mới xuống? Đó là vì Tô Mộc phải gọi điện thoại cho Sở Tranh, để hắn hỏi thăm xem chuyện của Tôn Nhung Lệ rốt cuộc thế nào.

Là bạn trai của bạn phải không?

Tôn Nhung Lệ nhìn Tô Mộc thần thái sáng ngời đi tới, chợt nói nhỏ với Tiêu Tiêu.

Cái gì mà bạn trai chứ? Bạn đừng nói mò. Chúng mình chỉ là bằng hữu!

Tiêu Tiêu vội vàng giải thích. Chỉ có điều lúc đang giải thích, cô đột nhiên nghĩ đến từng cử chỉ thân mật giữa mình và Tô Mộc, không nhịn được khuôn mặt liền bắt đầu nóng lên.

Vẻ mặt như vậy bị Tôn Nhung Lệ chính xác bắt được. Cô lộ ra bộ dạng mình rất hiểu, mỉm cười, sau đó bắt đầu nhìn về phía Tô Mộc.

Chào anh, tôi là Tôn Nhung Lệ khuê mật của Tiêu Tiêu. Họ Tôn trong Tôn Trung Sơn. Nhung trong cỏ nhung hoa tuyết. Lệ là lệ dốc lòng!

Tôn Nhung Lệ không ngờ lại tự nhiên hào phóng bắt đầu tự giới thiệu trước.

Thật sự là một người tính cách vô cùng rộng rãi!

Thật ra Tô Mộc ngẫm lại cũng đúng. Nếu như Tôn Nhung Lệ thật sự là một người tính cách nặng nề, làm sao có thể làm được công tác giáo dục con người này. Phải biết rằng làm lão sư, cô không thể nội liễm và xấu hổ. Nếu thật sự như vậy, khi đối mặt với học sinh, cô mở miệng giảng bài thế nào?

Chào cô, Tô Mộc, bạn của Tiêu Tiêu!

Tô Mộc cũng rất dứt khoát nói.

Ngồi đi!

Tôn Nhung Lệ nói.

Đợi đến khi Tô Mộc ngồi xuống, Tiêu Tiêu nhìn hai người, nhíu mày nói:

Hai người có thể chủ động như vậy sao? Tôi còn chưa kịp giới thiệu hai người với nhau, hai người đã tự giới thiệu với nhau. Nếu hai người thật sự như vậy, cần tôi làm gì nữa. Vậy tôi phải làm sao bây giờ?

Bạn ăn là được rồi!

Tôn Nhung Lệ nói thẳng.

Hắc hắc, bây giờ mình thật có chút đói bụng. Nhung Lệ, ngày hôm nay mình kéo một tên nhà giàu mới nổi qua. Dù thế nào chúng ta cũng phải cố gắng chém hắn. Bạn có gì ăn ngon, mang hết lên đây. Mình không làm cho hắn thổ huyết không được!

Tiêu Tiêu bộ dạng như muốn ăn thịt người, nói, vẻ mặt như vậy ai nhìn cũng muốn đánh. Đổi lại là người khác thật sự không có khả năng giống như Tiêu Tiêu. Cô thật sự khiến người ta có cảm giác vô cùng đặc biệt.

Không phải cô nói là cô mời khách sao?

Tô Mộc hung hăng trừng mắt với Tiêu Tiêu.

Tôi đã từng nói như vậy sao?

Tiêu Tiêu thẳng thắn làm người xấu.

Được rồi, buổi hôm nay mình mời. Hai người yên tâm. Không có lý nào các người tới chỗ mình còn phải trả tiền. Chỗ mình cũng không có đồ ăn gì ngon. Hai người ngồi đi. Rất nhanh thức ăn sẽ được mang lên!

Tôn Nhung Lệ nói.

Thật giống như lời Tôn Nhung Lệ như vậy, cô rất nhanh liền mang thức ăn lên. Ba bốn món, tất cả đều là rau trộn sẵn. Ban đầu cô muốn mang cho Tô Mộc một chai bia, nhưng thấy hắn lái xe qua, nên trực tiếp bỏ qua ý niệm này. Rất nhanh hai chén mì cũng được bưng lên, phân lượng rất nhiều.

Ăn đi, không ngon, nhưng chung quy vẫn phải ăn no mới được!

Tôn Nhung Lệ nói.

Chúng mình không kén ăn.

Nét mặt Tiêu Tiêu tươi cười như hoa.

Tiểu Lệ, qua giúp một chút!

Đúng lúc này Tôn Giang nhìn thấy chợt có nhiều khách, vội vàng gọi. Tô Mộc mỉm cười nói:

Cô đi giúp đi. Chúng tôi ở chỗ này ăn cơm, cũng không phải đến đây nói chuyện trời đất. Có thể ăn là được.

Được, vậy hai người ăn trước. Đợi lát nữa mình làm xong, chúng ta lại trò chuyện tiếp.

Tôn Nhung Lệ nói xong liền xoay người bắt đầu tiếp khách, thu thập chén đũa, lau bàn, bỏ mì thừa. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, Tôn Nhung Lệ với trang phục đơn giản mộc mạc, lại lộ ra khí chất ôn nhu. Mà ở trên mặt cô vẫn đầy lạc quan hướng về phía trước, tâm tính rất tốt.

Từ điểm đó Tô Mộc có thể nhìn ra được Tôn Nhung Lệ không phải một cô gái tham mộ hư vinh. Cô gái như vậy vốn nên thi triển tất cả sở học thực hiện hoài bão của mình. Ai ngờ được, cô lại lưu lạc tới đây bán mì dạo ngoài đường!

Tô Mộc không phải coi thường chuyện bán mì. Hắn chỉ nghĩ người như Tôn Nhung Lệ, có thể thi triển sở học thật tốt mới là chính đạo.

Thế nào? Ăn ngon?” Tiêu Tiêu hỏi.

Thật sự ăn rất ngon!

Tô Mộc cười nói.

Vắt mì này làm đủ lực, hơn nữa lửa nấu và các đồ phối hợp ăn rất ngon miệng. Vào buổi trưa, có thể tới ăn một chén mì như vậy, đối với người đang quá đói như Tô Mộc, thật sự là một chuyện tốt.

Lại nói, cũng rất rõ ràng, vị trí ở đây chính là dành cho công dân lao động. Không nhìn thấy hiện tại những người ngồi ở chỗ này ăn cơm đều là bọn họ sao? Trên người mỗi người đều lộ ra một loại khí chất rất đàng hoàng. Khí chất như vậy khiến Tô Mộc vừa nhìn đã cảm giác thân thiết.

Lúc này không có ai tin tưởng, ngồi ở bên cạnh họ lại chính là thái gia huyện Hoa Hải Huyện, nhân vật đứng đầu chính quyền huyện!

Xuy!

Ngay khi Tô Mộc đang ăn ngon, chợt thấy có một chiếc xe Toyota đi tới đầy bá đạo. Chiếc xe đi tương đối nhanh, chợt dừng lại ở trước quán, nhất thời khiến bụi bặm bay lên. Bụi chẳng những khiến bát của đám người Tô Mộc bị bẩn, còn có rất nhiều bụi bay vào nồi mì của Tôn Giang.

Cái này thật là không xong!

Ở dưới tình huống như vậy, Tôn Giang dứt khoát không có khả năng lại dùng nồi này nữa. Nếu thật sự nấu như vậy, cho dù những vị khách kia đồng ý ăn, Tôn Giang cũng không sẽ làm như vậy. Bởi vì nồi nước dùng đã hoàn toàn bị hỏng.

Tô Mộc nhíu chặt chân mày!

Lái xe kiểu gì vậy?

Lái xe như vậy rõ ràng là cố ý muốn làm như vậy. Tô Mộc vừa rồi đã nhìn thấy rõ ràng, người lái xe có ý đem khiến bụi bạy về bên này. Nói cách khác, người này hoặc là tới gây sự, hoặc chính là một tên hỗn đản.

Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Vừa rồi tôi phanh có hơi gấp!

Theo tiếng cửa mở ra, một người từ bên trong xe đi xuống.

Gia hỏa này mặc quần áo phong cách, khiến người ta vừa nhìn đã biết là loại cà lơ phất phơ điển hình. Áo sơmi có hình hoa lớn, quần lửng in hoa không nói, trên lỗ có bấm lỗ tai, còn treo vòng tai.

Chính là tên hỗn đản này!

Sau khi Tiêu Tiêu nhìn thấy người đến là ai, tức giận kêu lên.

Chu Bát Cân, anh muốn làm gì? Anh muốn gây chuyện sao? Anh rõ ràng là cố ý, phanh xe như vậy còn có lý do gì chứ? Anh nói xem anh làm vậy đã mấy lần? Liên tiếp ba ngày đều là như vậy. Anh rốt cuộc muốn làm gì?

Tôn Nhung Lệ nhìn nam nhân đứng ở phía trước quán, lớn tiếng quát.

Chu Bát Cân, gia hỏa này chính là Chu Bát Cân!

Khi một cái tên như vậy xuất hiện ở trong đầu Tô Mộc, hắn liền nghĩ đến chuyện gia hỏa này là nam nhân đê tiện muốn theo đuổi Tôn Nhung Lệ. Nhìn hành động cử chỉ của hắn cũng thật sự đủ đê tiện. Người hèn hạ như vậy, thật sự nên chết sớm một chút mới tốt.

Tôn Nhung Lệ, em không thể nói như thế được. Kỹ thuật lái xe của anh có vấn đề. Đừng nói là ba ngày, cho dù là ba năm sợ rằng vẫn thế. Lại nói, vừa rồi anh không có va chạm vào người. Em có thể kéo anh tới đồn cảnh sát được sao?

Chu Bát Cân cợt nhả nói.

Anh?

Tôn Nhung Lệ tức giận tới xanh cả mặt.

Chu thiếu, chúng tôi nhà nghèo không chịu nổi cậu lăn qua lăn lại như vậy. Cậu giơ cao đánh khẽ, buông tha cho chúng tôi đi!

Tôn Giang vội vàng qua nói. Chu Bát Cân này rốt cuộc muốn làm chuyện gì, Tôn Giang đã biết rõ ràng. Nhưng hắn trời sinh tính tình đàng hoàng, thật sự không muốn gây sự, có thể tránh được, thì sớm tránh cho thỏa đáng.

Nói cái gì chứ lão già kia? Mục đích tôi qua, ông cũng biết. Chỉ cần ông đồng ý nhường lại khuê nữ củ ông, bảo cô ấy làm bạn gái của tôi, tôi tuyệt đối không nói hai lời, sau đó sẽ không tới chỗ ông nữa. Ông nghĩ cái quán của ông rách nát như vậy, thiếu gia tôi có hứng thú qua sao?

Khóe miệng Chu Bát Cân giơ lên đầy khinh thường nói.

Thật sự đủ vô sỉ!

Cậu? Đừng mơ tưởng tới chuyện này!

Tôn Giang quyết đoán nói.

Mơ tưởng sao? Nói vậy đừng trách tôi lòng dạ độc ác. Lần này tôi sẽ khiến cho cái quán của các người hoàn toàn nát. Ra đi, đập chỗ này cho tôi!

Chu Bát Cân nhìn Tôn Giang, nói. Khi hắn vừa dứt lời, từ trong chiếc xe Yoyota có bốn người lần lượt đi ra. Bọn họ đều cầm gậy bóng chày, vẻ mặt dữ tợn đi tới, muốn ra tay đập đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.