Quan Bảng

Chương 916: Chương 916: Các người không được là do bản thân vô năng!




Chương 919: Các người không được là do bản thân vô năng!

Không cần biết ở trong bộ môn cơ quan nào, tiệc mời khách từ phương xa tới hoặc tiệc chia tay đều sẽ không thiếu. Nếu không có những bữa tiệc này, ngược lại sẽ làm các bộ môn có vẻ không hợp nhau. Chỉ cần có loại bữa tiệc như vậy, người tham gia cũng không cần biết là nhiều hay ít người. Anh không muốn đi có thể không đi, cho dù chỉ có một người đi qua, nói rõ nhân duyên người kia cũng không kém.

Đương nhiên có rất nhiều tình huống, tỷ như tiệc mời khách từ phương xa tới đều do mọi người cùng nhau góp tiền chi trả.

Nhưng loại tình huống này mặc dù không thấy nhiều, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ có một lần, thật không ngờ lại để cho bọn họ gặp được, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng.

Nếu mọi người đã tan tầm, vậy khoan hãy về nhà. Đương nhiên nếu mọi người có việc gì khẩn cấp, cũng có thể đi xử lý trước, sau đó đi qua là được. Tôi đã tới phòng đốc tra được vài ngày, còn chưa có cơ hội ngồi trò chuyện với mọi người. Như vậy đi, tối nay chúng ta ngồi xuống ăn một bữa cơm, tôi mời khách, như thế nào? Đều có thời gian rảnh không?

Tô Mộc cười nói.

Lời này nói ra thật tiêu chuẩn a!

Cho dù không có thời gian cũng phải có mà thôi, huống chi thật sự rảnh rỗi, cho nên khi Tô Mộc vừa nói xong, không ai phản đối, mọi người đều gật đầu nói đêm nay sẽ tới.

Tốt lắm, mọi người thu thập một chút, tối nay dẫn mọi người đi ăn bữa tiệc lớn, không biết các vị có ai biết có quán ăn tuy không nổi danh nhưng thức ăn thật ngon, tuyệt đối là nhất lưu hay không.

Tô Mộc cười nói.

Tô chủ nhiệm, là nơi nào vậy? Nghe ngài nói làm chúng tôi cảm giác thật thèm ăn rồi đó.

Hoạt Văn Thắng cười hỏi.

Là quán ăn Lão Trương Tư Gia!

Tô Mộc nói.

Quán ăn Lão Trương Tư Gia?

Hoạt Văn Thắng, Cao Viện Viện cùng Phan Đóa Nhi đều nhíu mày, họ thật sự chưa từng nghe qua tên quán ăn này, chẳng qua cảm giác không thu hút cho lắm, thật sự tốt như Tô Mộc nói sao? Nhưng không sao cả, dù Tô Mộc tìm quán ăn nhỏ họ cũng phải vui vẻ đi tham gia, nói thế nào cũng là Tô Mộc mời khách, ai dám không nể tình?

Nhưng ba người Hoạt Văn Thắng không biết, không ý nghĩa người khác không biết.

Cho nên khi Tô Mộc vừa nói xong, sắc mặt ba chuyên viên đốc tra đều cổ quái. Ba người hiểu rõ địa vị của Lão Trương Tư Gia trong Thịnh Kinh thị, có thể nói không chút nào khoa trương, chỉ cần Trương Ân Triêu lộ mặt muốn đi nhà hàng nào khác, ai cũng muốn mời hắn gia nhập liên minh, thậm chí không tiếc phân ra cổ phần công ty.

Nhưng Trương Ân Triêu tuyệt đối không làm như vậy.

Chính vì điểm này, đã làm Lão Trương Tư Gia trở thành quán ăn có điểm đặc sắc trong Thịnh Kinh thị. Trương Chí Long, Phương Vân Hà, Ba Duy Dân là ba chuyên viên đốc tra, thật sự từng đi qua Lão Trương Tư Gia. Chính vì từng đi qua, cho nên càng thêm rõ ràng quy củ của Trương Ân Triêu. Biết lúc này Trương Ân Triêu đã sớm làm xong món ăn phân cho khách đặt sẵn, đừng nói là đi nơi đó ăn cơm, chỉ sợ dù chỉ một món ăn người ta cũng không làm.

Dưới tình hình như thế, Tô Mộc lại dám nói ra lời như vậy, thật sự có chút cuồng vọng.

Nhắc tới ba người này áp dụng thái độ cung kính đối với Tô Mộc chỉ là bề ngoài, nhưng trong lòng đều không để ý. Bọn họ làm công tác đốc tra cả đời, không ai vượt qua được, hiện tại lại để cho một thanh niên trẻ tuổi như vậy ngồi lên đầu họ, ai có thể tâm phục khẩu phục?

Phải, sự kiện Thạch Trung Vũ là nhờ có Tô Mộc, nhưng chính bởi vì như vậy cho nên ba người họ mới tiếp nhận Tô Mộc. Nhưng dù là tiếp nhận, chân chính nói tới bội phục vẫn còn chưa tới tình trạng đó.

Tô chủ nhiệm, anh đã nói như vậy, chúng tôi cung kính không bằng tuân lệnh. Nhắc tới tôi thật sự hoài niệm hương vị món ăn của Lão Trương Tư Gia.

Trương Chí Long cười híp mắt nói.

Phải đó, lần này nhờ phúc của Tô chủ nhiệm, ăn một lần thức ăn của Lão Trương Tư Gia.

Ba Duy Dân cười nói.

Là nữ tính duy nhất trong ba chuyên viên đốc tra, Phương Vân Hà nhìn qua ba người Hoạt Văn Thắng cười nói:

Sao vậy? Nhìn bộ dáng của ba người thật không biết thức ăn của Lão Trương Tư Gia hay sao?

Phải đó, thật nổi danh lắm sao?

Phan Đóa Nhi khó hiểu hỏi.

Nổi danh? Tới lúc đó mọi người sẽ biết.

Phương Vân Hà cười nói.

Vẻ mặt của mọi người đều rơi vào trong mắt Tô Mộc, hắn chỉ thản nhiên cười. Ba người Trương Chí Long muốn làm gì, Tô Mộc tự nhiên có thể đoán được. Nhưng hắn không có ý tứ muốn giải thích, bữa cơm mời khách đêm nay cũng đã có chút muộn màng. Nhưng chính vì như vậy cho nên Tô Mộc mới lựa chọn địa phương có phân lượng cử hành. Quán ăn Lão Trương Tư Gia tuyệt đối càng có tính khiêu chiến hơn cả hội quán Đế Hào, cho nên Tô Mộc mới lựa chọn nơi đó.

Trải qua sự kiện của Thạch Trung Vũ, Tô Mộc tin tưởng mình đã được nhóm người này cho phép, ít nhất là thừa nhận thân phận thành viên phòng đốc tra của hắn.

Tiệc tối đêm nay xem như ra oai phủ đầu, làm như vậy để ba người Trương Chí Long hiểu được nhân mạch của hắn rất rộng, rộng tới mức bọn họ phải lựa chọn thần phục.

Quán ăn Lão Trương Tư Gia.

Đúng như suy đoán của ba người Trương Chí Long, khi họ xuất hiện ở nơi này, phát hiện ngoài ngõ nhỏ xuất hiện vài chiếc xe, bên cạnh xe có vài người đang đứng, nhìn ý tứ rõ ràng là chờ lấy món ăn. Mà có những chiếc xe khác đang quan sát vài người kia, vẻ mặt thật bất đắc dĩ.

Thật là, chỉ muộn một chút mà thôi, nếu tới sớm được một chút là có thể đặt bàn.

Phải đó, tôi cũng chỉ chậm trễ một lát.

Hay là chúng ta nói với mấy người tới trước, mua lại đồ ăn trong tay họ?

Anh đúng là tự tìm đường chết, nếu bị Lão Trương Tư Gia biết được nhất định sẽ bị họ liệt vào sổ đen. Tới lúc đó chẳng những là anh, thậm chí người bán cho anh cũng đừng mong tiếp tục tới đây mua thức ăn.

Nói như vậy chỉ xem như xui xẻo rồi, về thôi. Tôi làm sao báo cáo kết quả công tác cho tổng giám đốc đây?



Khi những lời bàn tán truyền vào trong tai ba người Hoạt Văn Thắng, lúc này họ mới biết được thức ăn trong Lão Trương Tư Gia giá trị bao nhiêu, đúng như lời Phương Vân Hà đã nói, nơi này còn có cá tính hơn nhà hàng xa hoa khác. Nếu thật là như thế, vậy phải làm sao bây giờ? Nên nhớ những chiếc xe kia không phải giàu có thì là quyền quý, trong đó thậm chí có cả nhân viên công vụ.

Ngay cả mặt mũi của những người kia còn không được, bọn họ được sao?

Nếu không thể dùng cơm ở đây, mặt mũi Tô Mộc nên đặt nơi nào?

Tô chủ nhiệm, hay là chúng ta đi địa phương khác thử xem? Nơi này cũng không có gì đáng giá tuyên truyền.

Hoạt Văn Thắng cười nói.

Phải đó, hay là chúng ta đổi địa phương khác?

Trương Chí Long nối tiếp một câu, nhưng câu này làm câu nói của Hoạt Văn Thắng biến thành nửa vời, không biết nên làm sao nói tiếp.

Khi ánh mắt bọn họ nhìn qua Tô Mộc, hắn tùy ý phất tay:

Không có chuyện gì, đi thôi, nếu nói cần mời mọi người tới đây ăn cơm, không thể tiếp tục đổi địa phương, làm vậy coi sao được.

Nói xong Tô Mộc đi thẳng vào bên trong!

Ba người Trương Chí Long đưa mắt nhìn nhau, Ba Duy Dân nhìn theo Tô Mộc, thấp giọng nói:

Hai vị, vị Tô chủ nhiệm này thật sự có cá tính, rõ ràng thấy đã hết chỗ nhưng vẫn muốn đi vào. Đây chẳng khác gì tự mình chuốc lấy cực khổ, nếu thật sự bị đuổi ra, thật sự là mất mặt.

Không sao cả, Tô chủ nhiệm còn không sợ mà chúng ta sợ cái gì, cùng vào đi thôi.

Phương Vân Hà cười khanh khách nói.

Ba người Hoạt Văn Thắng nghe lời này trong lòng đều khẩn trương, chẳng lẽ đêm nay Tô Mộc thật sự sẽ bị mất mặt?

Khi đoàn người Tô Mộc đi qua, những người chờ bên ngoài đều lộ vẻ mặt xem thường.

Khi những thanh âm châm chọc truyền tới, tâm tình ba người Hoạt Văn Thắng càng thêm khẩn trương. Nụ cười trên mặt ba người Trương Chí Long càng nồng, chẳng qua che giấu thật khá, làm người ta không thể phát hiện.

Tô Mộc đi phía trước, không hề đem lời của người khác để trong lòng, nụ cười trên mặt vô cùng bình tĩnh.

Tô chủ nhiệm, ngàn vạn lần phải chống đỡ trường hợp, nếu không lần này chỉ sợ không biện pháp kết thúc.

Trong lòng Hoạt Văn Thắng nghĩ thầm, nếu không thể dùng cơm ở nơi này, hắn sẽ đem toàn bộ trách nhiệm gánh vác lên người mình.

Nhưng khi Tô Mộc dẫn mọi người đi vào quán ăn, còn chưa đợi Hoạt Văn Thắng mở miệng nói gì, một màn phát sinh chẳng những làm Hoạt Văn Thắng bình tĩnh trở lại, mà ba người Trương Chí Long lại cảm thấy khiếp sợ.

Không phải đâu? Như vậy cũng được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.