Quan Bảng

Chương 1020: Chương 1020: Cần phải vô tri tới thế nào mới tự phụ như thế!




Chương 1023: Cần phải vô tri tới thế nào mới tự phụ như thế!

Tô Mộc đã nhìn thấy thái độ của Lư Đào, cách dựa dẫm như vậy tuyệt đối đủ trọng lượng.

Trước đó Tô Mộc nhận thức về Lý Thiếu Quân thật sự đơn giản, nhưng hiện tại nghe Lư Đào giải thích, sắc mặt hắn ngày càng âm trầm. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Lý Thiếu Quân ỷ lại vào một Lý Thiên Thạc lại dám làm gì thì làm. Chẳng những dám lũng đoạn trạm thu phí trong huyện, còn quản lý việc thu phí quầy hàng trong huyện thành, trong tay có một công ty kiến trúc, kỳ thật chỉ có bề ngoài, đặc biệt phụ trách kiếm tiền từ việc làm trung gian.

Chủ tịch, theo tôi được biết trong câu lạc bộ Hoa Khôi của Lý Thiếu Quân còn có hiện tượng bán ma túy.

Lư Đào trầm giọng nói.

Xác định sao?

Tô Mộc nhìn chằm chằm Lư Đào hỏi.

Ánh mắt này làm trong lòng Lư Đào run lên, hắn lập tức cắn răng:

Dạ, chủ tịch, tôi có chứng cớ có thể chứng minh câu lạc bộ Hoa Khôi đích thật tồn tại chuyện buôn bán ma túy. Bởi vì độc phẩm kia chảy ra từ trong Hoa Khôi, bọn hắn chính là địa phương phụ trách chào hàng loại độc phẩm này.

Câu lạc bộ Hoa Khôi?

Khóe môi Tô Mộc nhếch lên, nhưng không hỏi nhiều lời.

Tô Mộc không hỏi, Lư Đào cũng không nói lời nào.

Trên thực tế hiện tại Tô Mộc vô cùng thất vọng với Lý Thiên Thạc, chính xác mà nói có chút phẫn nộ cùng căm tức. Lý Thiên Thạc có ý tứ gì? Hắn có dám nói hắn không hề biết chuyện như vậy sao? Hắn là chủ nhiệm chính hiệp, đương nhiên nếu chỉ có chức vị như vậy cũng chưa tới mức làm cho hắn kiêu ngạo như thế. Tô Mộc biết hắn từng là bí thư huyện ủy, trong huyện có thật nhiều cán bộ do hắn đề bạt đi lên, nhưng chỉ như vậy lại dám lấy thúng úp vôi trong huyện Hoa Hải sao?

Hãy nhìn đoạn thời gian Lý Thiên Thạc làm bí thư huyện ủy, huyện Hoa Hải chẳng những không phát triển, ngược lại trình độ sinh hoạt càng thấp. Cả huyện Hoa Hải có khí hậu tốt như vậy, lại không tạo ra được kim phượng hoàng. Thanh tráng lao động trong huyện phần lớn ra ngoài làm công, vì vậy dưới hậu quả xấu tuần hoàn, nơi này càng ngày càng nghèo khó.

Cô dâu mười tám chú rể tám mươi, hiện tại tâm tình Lý Thiên Thạc rất tốt đâu!

Chủ nhiệm, Lý chủ nhiệm chẳng những từng là bí thư huyện ủy, còn có quan hệ không tệ với Khổng chủ tịch thành phố, lúc ấy bởi vì có Khổng chủ tịch lên tiếng, Lý chủ nhiệm mới có thể giải nhiệm bí thư huyện ủy trở thành chủ nhiệm bên chính hiệp.

Lư Đào nói.

Chính vì câu nói này nhất thời làm hai mắt Tô Mộc tỏa sáng.

Lý Thiên Thạc có quan hệ với chủ tịch thành phố Tây Phẩm Khổng Minh Nghĩa! Chẳng lẽ đây cũng là nguyên nhân hắn đứng vững trong huyện Hoa Hải mà không ngã sao? Nếu là như vậy, muốn động Lý Thiên Thạc, sẽ bị Khổng Minh Nghĩa phản đối.

Lư Đào nói xong lời này liền ngoan ngoãn im lặng.

Lư Đào biết Tô Mộ sẽ nghĩ ra quan hệ bên trong, hiện tại Tô Mộc chỉ mới là quyền chủ tịch, nếu đắc tội Lý Thiên Thạc chữ “quyền” kia sẽ không xong, hậu quả thật nghiêm trọng.

Hơn nữa càng quan trọng là năng lượng của Lý Thiên Thạc trong huyện Hoa Hải không kém, ngoại trừ chủ tịch thành phố Khổng Minh Nghĩa, trong các ủy viên huyện ủy, quan hệ giữa Phùng Thiên Hào cùng Lý Thiên Thạc không cạn, trước kia Phùng Thiên Hào là thư ký của Lý Thiên Thạc, quan hệ giữa hai người có thể đơn giản sao?

Lư chủ nhiệm, an tâm công tác, không cần băn khoăn.

Tô Mộc mỉm cười nói.

Dạ!

Lư Đào thả lỏng nói.

Mãi tới khi rời khỏi văn phòng, Lư Đào mới phát hiện sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi. Khi hắn quay về văn phòng, suy nghĩ một lúc cầm điện thoại gọi ra ngoài.

Lão Mạnh, có rảnh tối nay gặp ở chỗ cũ, có chút việc muốn nói với mọi người.

Có câu nói quan mới nhậm chức phải lấy uy, cần lấy uy thế nào cũng có chú ý. Hiện tại tuy Tô Mộc chưa chuẩn bị nhóm lửa, nhưng đã đem mục tiêu đặt lên Lý Thiên Thạc. Cho dù Lý Thiên Thạc là chủ nhiệm chính hiệp thì tính sao? Hắn dám có tâm tư động Tô Mộc sao? Chức quyền chủ tịch của Tô Mộc là do chính tỉnh ủy trực tiếp hạ lệnh đi xuống, nếu Lý Thiên Thạc dám ngáng chân, đừng nói là Khổng Minh Nghĩa, cho dù là hậu trường cường thịnh hơn nữa cũng đừng mong bảo trụ hắn.

Mấu chốt nhất chính là, hiện tại Tô Mộc nghĩ tới một người, chính là Lý Tuyển.

Là bí thư huyện ủy, Lý Tuyển cho phép người như Lý Thiên Thạc diễu võ giương oai trong huyện Hoa Hải sao?

Thân là bí thư huyện ủy lại không thể đồng thời kiêm nhiệm chức đại chủ nhiệm đại biểu nhân dân cấp chính xứ, đây vốn là sai lầm của Lý Tuyển. Nếu bà không nghĩ biện pháp bỏ qua sai lầm này, vị trí đang ngồi ngày càng không ổn. Mà trong vấn đề đó, Tô Mộc lại không thể trở thành chủ nhiệm đại biểu nhân dân. Cho nên Tô Mộc có vốn liếng cò kè mặc cả với Lý Tuyển. Nếu hai người hợp tác kéo xuống Lý Thiên Thạc, Lý Tuyển đạt được ích lợi thực tế, Tô Mộc lại đốt được mồi lửa đầu tiên, đây chính là đôi bên cùng có lợi.

Tô Mộc đứng trước cửa sổ, yên lặng suy tư.

Không biết hiện tại tình huống bên Tương Hoài Bắc như thế nào?

Hiện tại Tương Hoài Bắc đang ở trong trạng thái thật kỳ diệu, hắn cũng không nhàn rỗi, đang tham gia hội nghị thường ủy Tây Phẩm thị, đây là hội nghị thường ủy đầu tiên kể từ khi hắn nhậm chức phó chủ tịch thường vụ thành phố. So sánh với Tô Mộc, chuyện của Tương Hoài Bắc giải quyết nhanh chóng hơn, ngay chiều hôm qua trong thành phố triển khai hội nghị thường ủy đặc thù, thông qua nhâm mệnh của Tương Hoài Bắc. Cho nên hiện tại Tương Hoài Bắc đã chân chính trở thành phó chủ tịch thường vụ thành phố.

Trong hội nghị thường ủy, Tương Hoài Bắc đã khai thông với Bàng Chấn Kỳ, quyết đoán đưa ra yêu cầu phân công cho mình. Đề nghị của hắn cũng rất đơn giản, đó chính là đem huyện Hoa Hải phân ra cho hắn quản lý, những việc khác hắn không cần nhúng tay vào, hắn chỉ muốn phân công quản lý huyện Hoa Hải. Lời đề nghị này làm các ủy viên thành ủy ngây người, suy tư dụng ý của Tương Hoài Bắc là như thế nào.

Kỳ thật nếu không phải đã khai thông trước đó, Bàng Chấn Kỳ cũng có điều hoài nghi. Nhưng hiện tại hắn biểu hiện vô cùng trấn định, mặc dù hắn cũng không hiểu ý định của Tương Hoài Bắc, chẳng lẽ người này thật sự tin tưởng Tô Mộc gì đó tới như vậy hay sao? Tin tưởng như vậy có phải có chút quá tự phụ không? Nên nhớ tình huống huyện Hoa Hải không lạc quan, chỉ dựa vào tự tin chủ quan như vậy, thật sự là vô cùng buồn cười.

Dựa theo đạo lý mà nói, phó chủ tịch thường vụ như Tương Hoài Bắc không cần yêu cầu phân công quản lý chính xác là huyện nào, bởi vì hắn có thể nhúng tay tất cả các huyện quản hạt bên dưới, nên nhớ chức vụ phó chủ tịch thường vụ không chỉ đơn giản là theo mặt chữ, mà là chân chính nắm giữ quyền lực trong ủy ban thành phố.

Nhưng Tương Hoài Bắc làm vậy cũng không có gì khác thường, nếu huyện Hoa Hải có thể chấn hưng, nhất định là chiến tích không nhỏ. Nhưng nếu có sai lầm, không thể thay đổi hiện trạng của huyện Hoa Hải, như vậy Tương Hoài Bắc sẽ gặp xui xẻo.

Thật không biết Tương Hoài Bắc nghĩ như thế nào?

Chẳng lẽ Trịnh bí thư đồng ý cho hắn làm như vậy sao?

Bàng Chấn Kỳ khó hiểu, nhưng sẽ không phản đối.

Kỳ thật tôi làm như vậy cũng vì muốn làm chút chuyện cho Tây Phẩm thị, dù sao hiện giờ tôi cũng là thành viên của thành phố này. Huyện Hoa Hải là huyện nghèo khó trong Tây Phẩm thị, còn đứng vị trí cuối. Nếu trong chư vị có ai muốn phân công quản lý Hoa Hải, tôi cũng không có ý kiến gì. Còn nữa, tôi nghĩ đem chuyện này làm thành văn kiện, đó chính là các ủy viên thành ủy ở đây có nên phân công tự quản lý một huyện nào đó hay không.

Tương Hoài Bắc thản nhiên nói.

Lời vừa nói ra, trong lòng các ủy viên thành ủy đều nhấc lên sóng lớn. Ủy viên thành ủy phân công quản lý huyện khu? Chuyện như vậy có phải quá nguy hiểm hay không? Nếu làm vậy chẳng khác gì mang theo vòng cẩn cô trên đầu. Như suy nghĩ của Bàng Chấn Kỳ, có chiến tích đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu có phiền toái hoặc đình trệ không tiến, tương lai tiền đồ chẳng phải sẽ bị ảnh hưởng?

Chuyện này tạm thời tính sau đi.

Khổng Minh Nghĩa trực tiếp bác bỏ.

Phải, chuyện này quan hệ trọng đại, trong thành phố chưa từng thử qua, tuyệt đối không thể qua loa.

Trần Tự Lượng là trưởng ban tổ chức thành phố, thận trọng lên tiếng. Ở trong quan trường, bất kỳ cử chỉ đặc lập độc hành nào đều sẽ bị phản kích. Việc này tương đương như một hành động cải cách, muốn đem trường hợp bình tĩnh bên dưới đánh vỡ, đổi lại là ai cũng không thể thừa nhận.

Tương Hoài Bắc rốt cục nghĩ như thế nào!

Vô tri tới bao nhiêu mới có thể tự phụ như thế?

Lúc này không có một ủy viên thành ủy nào sản sinh chút hảo cảm với Tương Hoài Bắc, trong mắt bọn họ người này đúng là lỗ mãng, không có tri thức, chỉ biết làm chuyện bao đồng. Cũng phải, Tương Hoài Bắc quanh năm suốt tháng làm việc bên cạnh Trịnh bí thư, góc độ suy nghĩ sự tình đương nhiên không thể so sánh với người làm công tác cơ sở. Nhưng lần này Tương Hoài Bắc xem như xui xẻo, nên nhớ trong cơ quan cùng địa phương là hai khái niệm.

Thật sự không hiểu sao?

Tương Hoài Bắc có thể cảm nhận được ý tưởng đích thực trong lòng mỗi người, tuy rằng bọn họ không biểu lộ trên mặt, nhưng hắn biết. Hắn thậm chí cũng biết Bàng Chấn Kỳ không tin tưởng hắn, nhưng vậy thì sao? Hiên tại hắn phải lập uy vọng cho mình trong thời gian ngắn nhất, cũng chỉ có thể làm như thế.

Người khác không tin Tô Mộc, nhưng hắn tin tưởng.

Chính vì tin tưởng, Tương Hoài Bắc mới duy trì ý nghĩ của mình.

Tôi nói vài câu…

Bàng Chấn Kỳ hắng giọng, chậm rãi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.