Năm rưỡi chiều.
Khi bầu trời đầy mây, sắc trời đã dần tối, Tô Mộc dẫn Mạnh Thường Trực đi tới trường đảng huyện ủy. Đến lúc này, Mạnh Thường Trực mới nhớ tới, Tô Mộc lúc trước không phải kêu mình chuẩn bị tư liệu của trường đảng huyện ủy sao? Hắn làm như vậy, chẳng lẽ thật sự vì muốn túm lấy trường đảng huyện ủy hay sao?
Nhưng nơi này có thể làm được gì?
Tuy nhiên Mạnh Thường Trực thật sự không dám nói thêm cái gì, dù sao hắn cũng chỉ mới bắt đầu đi theo Tô Mộc, còn chưa quen thuộc tính cách của Tô Mộc. Ai biết Tô Mộc còn trẻ như vậy, rốt cuộc có tính tình như thế nào, vạn nhất nếu không cho phép, còn rước họa vào thân. Cho nên Mạnh Thường Trực hiện tại chỉ đơn thuần đi theo Tô Mộc, hắn tới chỗ nào mình tới chỗ đó là được.
May là lúc này trường đảng huyện ủy đã không có người nào, cho dù chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Mạnh Thường Trực đến đây, cũng không có bao nhiêu người lưu ý. Thật ra thì cho dù thỉnh thoảng có ai lưu ý đến, cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều.
Phía trước một vườn hoa bên trong trường đảng huyện ủy.
Lúc này Mộ Bạch đang đứng ở đây, bên cạnh chính là Tôn Nghênh Thanh, chỉ có điều lúc này vẻ mặt của hai người cũng không hề cao hứn , nhất là Tôn Nghênh Thanh, mơ hồ còn có sắc mặt giận dữ.
Phía trước hai người, là một người đàn ông trung niên, hói đầu, bụng bự béo phệ, trong ánh mắt thả ra một loại mùi vị tham lam, khi nhìn Mộ Bạch, rất tự nhiên biến thành miệt thị. Ở bên cạnh hắn, đi theo ba người, ánh mắt nhìn Mộ Bạch cũng khinh thường như vậy.
Nam nhân hói đầu này chính là phó hiệu trưởng trường đảng huyện ủy Phó Chỉ.
Phó Chỉ là ai? Chỉ cần là người trong trường đảng huyện ủy đều biết. Phó Chỉ là hậu đài phía sau của Lý Kiến Tân, nói chính xác là Phó Chỉ chuyển động vây quanh Lý Kiến Tân. Ban đầu Phó Chỉ cũng chính là dựa vào Lý Kiến Tân, mới có thể được chọn làm phó hiệu trưởng. Không có cách nào, ai bảo đứng sau lưng Lý Kiến Tân chính là Hầu Bách Lương. Mình muốn xen lẫn trong trường đảng huyện ủy, thì không thể đắc tội với Lý Kiến Tân.
Nói thật Phó Chỉ vì có thể lung lạc Lý Kiến Tân, không biết đã lấy ra bao nhiêu tiền. Hắn vốn muốn giành lấy vị trí của hiệu trưởng, ai ngờ đúng lúc này Lý Kiến Tân lại bị bắt. Song khai, thật sự là xử phạt rất tàn nhẫn.
Cái này coi như là trực tiếp cắt đứt hi vọng của Phó Chỉ, chặt đứt con đường thăng quan của hắn. Chẳng lẽ hắn còn không biết Mộ Bạch đã làm gì hay sao? Người nào không biết phía sau chuyện này có người giở trò. Nếu như không nhờ ngươi. Tô Mộc mới vừa tiền nhiệm bí thư huyện ủy, làm thế nào biết được Lý Kiến Tân? Nghĩ đến chuyện này, lửa giận tràn ngập của Phó Chỉ liền phát tiết trên người Mộ Bạch.
Nhất là hiện tại, Phó Chỉ lại càng miệt thị nói chuyện.
Mục Bạch. Dù gì cậu cũng là người của trường đảng huyện ủy chúng ta. Bất cứ lúc nào cũng phải ghi nhớ cậu nên làm chuyện gì, mới có thể coi là một cán bộ của đảng hợp cách! Nhìn xem cậu đã làm chuyện gì, chuyện này có thể làm cho tôi hài lòng hay sao? Tôi kêu cậu đi lấy tài liệu, cậu lại cầm về cho tôi những thứ rác rưởi này. Ngày mai tiếp tục cầm lên thành phố cho tôi, nếu không lấy được tài liệu chính xác, cậu cũng không cần trở lại!
Phó Chỉ gây khó khăn.
Sắc mặt Mộ Bạch xanh mét, hắn dĩ nhiên biết tại sao Phó Chỉ lại làm như vậy, không phải vì Lý Kiến Tân rơi đài, chặt đứt con đường thăng quan của Phó Chỉ sao? Nhưng chuyện này có quan hệ gì đến mình. Cho tới nay Mộ Bạch vẫn ẩn nhẫn, nhưng hôm nay đối mặt với hành động rõ ràng khiêu khích và gây chuyện của Phó Chỉ, hắn thật sự khó có thể nhẫn nhịn được nữa rồi. Nếu còn nhẫn nhịn, Mộ Bạch không phải là nam nhân nữa.
Phó hiệu trưởng Phó, những tài liệu này tôi xác định không lấy sai, tôi đã nghiêm túc dựa theo danh sách lấy về, tin tưởng cho dù ngày mai quay lại trường đảng thị ủy, vẫn là những tài liệu này. Cho nên nếu như ngài thấy có vấn đề, thì có thể liên lạc với trường đảng thị ủy, xem xem tôi rốt cuộc sai ở chỗ nào!
Mộ Bạch trấn định nói.
Nên như vậy!
Tôn Nghênh Thanh lớn tiếng nói.
Ý của cậu là nói tôi sai lầm hay sao?
Phó Chỉ lớn tiếng nói.
Mộ Bạch, cậu có thân phận gì, tại sao có thể chất vấn lời nói của lãnh đạo?
Có vấn đề hay không tự bản thân cậu tìm vấn đề, nhưng dám vu khống lãnh đạo, cậu được lắm!
Đúng đấy, Mộ Bạch cậu càng ngày càng càn rỡ!
…
Ba người đứng phía sau Phó Chỉ nhìn Mộ Bạch, trên mặt càng hiện ra vẻ khinh thường, thừa dịp Mộ Bạch đang bị Phó Chỉ làm khó dễ thời, quyết đoán biểu đạt thái độ của bọn hắn, đó chính là muốn dùng sức dẫm Mộ Bạch ở dưới chân. Chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm bọn họ lưu được ấn tượng tốt đẹp trong mắt Phó Chỉ. Nói thế nào Phó Chỉ cũng là phó hiệu trưởng, bọn họ vẫn phải dựa vào Phó Chỉ mà sống.
Tại sao các người có thể như vậy! Chuyện này rõ ràng không phải lỗi của Mộ Bạch, các người còn nói hắn như vậy. Phó Chỉ, đồng chí thật sự cho rằng tôi không làm gì được đồng chí hay sao!
Tôn Nghênh Thanh tức giận nói.
Phó Chỉ nhìn Tôn Nghênh Thanh, trong ánh mắt mùi vị tham lam càng nồng nặc. Thật ra Phó Chỉ thật sự không biết lai lịch của Tôn Nghênh Thanh. Ở huyện Ân Huyền, người chân chính biết thân phận của Tôn Nghênh Thanh cũng không có mấy người. Về phần Tôn Nghênh Thanh còn trẻ đã đeo chức phó chủ nhiệm chính quyền huyện, trong mắt rất nhiều người, chính là không chừng đã cấu kết với vị lãnh đạo nào đó trong huyện, nếu không chuyện tốt này làm sao đến phiên nàng.
Phó Chỉ chính là nghĩ như vậy.
Thật sự không biết viên ngọc trắng muốt này đã rơi vào tay ai! Nếu có thể rơi vào trong tay mình, vậy mùi vị tuyệt đối là khó quên. Được, không phải cô rất muốn chiếu cố Mộ Bạch sao? Nếu tôi không chiếm được cô, vậy tôi sẽ hung hăng thu thập Mộ Bạch, cho cô đau lòng, tôi nhìn cũng có cảm giác thống khoái.
Phó chủ nhiệm Tôn, đây là chuyện nội bộ của trường đảng huyện ủy chúng tôi, cô không phải muốn can thiệp vào chứ? Cô là lãnh đạo, chẳng lẽ còn muốn uy hiếp chúng tôi hay sao?
Phó Chỉ ẩn ý nói.
Chuyện là chuyện nội bộ của trường đảng huyện ủy các vị, nhưng các vị làm như vậy là bất chấp quy củ, tôi muốn quản, đồng chí có thể làm khó dễ được tôi sao?
Tôn Nghênh Thanh quyết đoán nói.
Đồng chí?
Phó Chỉ bị thái độ của Tôn Nghênh Thanh chọc cho phát điên, mặc dù nói mình cũng có hậu đài, nhưng hậu đài này thật sự không cách nào chống lại Tôn Nghênh Thanh, cho nên Phó Chỉ rất thức thời lựa chọn né tránh.
Mộ Bạch, dù sao tôi đã giao nhiệm vụ cho cậu, nếu ngày mai cậu không cầm về tài liệu mà trường đảng cần có, vậy cậu cứ đợi đi, chắc chắn cậu sẽ bị xử lý!
Phó Chỉ nói xong xoay người rời đi.
Làm hoa trì phía trước chỉ còn lại có hai người thời điểm, Tôn Nghênh Thanh nhìn Mộ Bạch nói:
Anh vẫn giống như lúc trước, ẩn nhẫn biệt khuất, anh làm như vậy sẽ càng khiến cho bọn họ được nước lấn tới. Chưa nói đến hiện tại bọn họ đã đạp chân lên đầu anh rồi, nếu anh vẫn không lên tiếng, chắc chắn sẽ càng không có đường ra. Nghe lời tôi, anh dứt khoát từ chức đi, tôi sẽ nghĩ cách điều anh đến bộ phận khác.
Không!
Mộ Bạch lắc đầu:
Nếu như tôi từ chức…, tôi sẽ không thể ở lại bên trong thể chế. Chuyện trong thể chế, tôi đã nhìn vô cùng thấu triệt rồi, tiếp tục lưu lại nơi này, nhưng không có hậu đài cường thế phía sau bao phủ, là không được. Nghênh Thanh, cô đừng nhiều lời, tôi biết cô muốn nói gì, tôi không muốn dựa vào Tôn thúc thúc, Tôn thúc thúc giúp tôi đã không ít rồi.
Anh đấy, thật không biết anh rốt cuộc nghĩ như thế nào. Được rồi, anh cứ nghĩ thông suốt rồi hãy báo với tôi. Bây giờ tôi đói bụng rồi, chúng tôi đi ăn cơm đi. Đã nói rồi đấy, tối nay anh nhất định phải mời tôi ăn một bữa thoải thích, đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn nói với anh.
Tôn Nghênh Thanh cười nói.
Chuyện gì?
Mộ Bạch hỏi.
Đương nhiên là chuyện tốt, tôi thật sự nghĩ chuyện như vậy sẽ phát sinh.
Tôn Nghênh Thanh vừa nói vừa cùng Mộ Bạch đi về phía trước.
Trên con đường vườn hoa, khi chuyện vừa rồi phát sinh, Tô Mộc cũng vừa vặn cùng Mạnh Thường Trực đi tới góc tường, không bước ra ngoài, dĩ nhiên cũng không có ai có thể nhìn thấy.
Chuyện vừa xảy ra, Mạnh Thường Trực đã nhìn thấy, nghe thấy. Hắn thấy vẻ mặt Tô Mộc đã bắt đầu có chút âm trầm, trong lòng liền đoán được chút đầu mối, chủ động mở miệng.
Phó Chỉ lúc trước có lẽ là dựa vào Lý Kiến Tân móc nối quan hệ với Hầu huyện trưởng, mới có được chức vụ phó hiệu trưởng. Sắp tới hiệu trưởng trường đảng sẽ về hưu, cho nên hắn đang nhằm vào vị trí kia.
Mạnh Thường Trực giải thích.
Trường đảng huyện ủy không có thường ủy huyện ủy nào kiêm nhiệm hiệu trưởng, đúng không?
Tô Mộc hỏi.
Đúng vậy, bởi vì trường đảng huyện ủy của huyện chúng ta thật sự rất nghèo, cho nên cũng không ai muốn tới đây đảm nhiệm, sợ đến lúc đó sẽ chọc ra phiền toái trên người. Bây giờ ở trường đảng huyện ủy đang tiến hành hai lớp, một lớp là cố ý mở, cho các vị lãnh đạo của các hương trấn, để đề cao tư tưởng ý thức của bọn họ. Một lớp khác chính là những người không được coi trọng trong các cơ quan trực thuộc huyện và hương trấn, đều bị đẩy vào đây.
Mạnh Thường Trực nói ra tất cả những gì mình biết, nếu đổi lại bình thường hắn chắc sẽ không nói như vậy.
Nhưng hiện tại, Mạnh Thường Trực biết, nếu Tô Mộc đã mang theo hắn đến đây, chính là muốn nghe lời nói thật. Nếu hắn còn dám che giấu, như vậy hình tượng dựng lên lúc trước sẽ sụp đổ trong nháy mắt. Dù sao cũng đã quyết tâm dựa vào, vậy thì không cần nghĩ đến những chuyện này nữa.
Chờ một lát, chẳng lẽ Tô Mộc đưa mình tới đây, mục đích thực sự không phải vì Mộ Bạch, mà vì hai lớp học này sao? Mạnh Thường Trực giao tư liệu trường đảng cho Tô Mộc, hắn tin tưởng Tô Mộc không thể nào không biết trường đảng hiện giờ đang tổ chức hai lớp học này. Nếu như vậy, Tô Mộc rút cuộc muốn làm gì?
Mạnh Thường Trực thật sự có chút phát mộng!
Nhưng sau đó, vì câu nói của Tô Mộc, khiến cho Mạnh Thường Trực vô cùng sửng sốt.
Lão Mạnh, nếu tôi muốn đảm nhiệm vị trí hiệu trưởng trường đảng huyện ủy thì thế nào?